Áp lực mà Shinomiya-san tạo ra ngày một tăng, đè nặng lên tôi đến mức tưởng như bị nghiền nát. Và rồi, cuối cùng cũng đến được cuối tuần.
Hiện tại đã gần 10 giờ sáng. Hôm nay, buổi chụp hình sẽ diễn ra tại một studio thuộc công ty do Uezu-san vốn là một nhân vật khá nổi trong giới cosplay ở Akihabara và là chủ cửa hàng "Emoshion" chuyên về trang phục cosplay đến đồ đặt may theo yêu cầu và điều hành.
"Chú mở một studio chụp mới đó, đến dùng thử xem sao!" lời mời mà nghe như đang quảng bá món mới trong một quán cà phê vậy, nhưng nếu là mời đến dùng miễn phí trước khi khai trương thì cả tôi lẫn chị Yuzuha đều không có lý do gì để từ chối.
Tòa nhà ba tầng, tất cả đều là khu vực chụp ảnh. Mỗi tầng có một concept khác nhau, trong đó có cả những góc sáng tạo độc đáo chỉ có thể tìm thấy ở đây.
"Xin lỗi vì để em đợi nhé, Takumi. Em vẫn đúng giờ như mọi khi nhỉ."
Tôi đứng trước studio chờ khoảng ba mươi phút thì chị Yuzuha đến, đúng giờ hẹn, tay kéo một chiếc vali du lịch.
Tiện thể, ý tưởng chụp hôm nay là "Hẹn hò ở nhà", nên hành lý của chị không nhiều. Nếu là cosplay phức tạp hơn, chắc chị đã mang theo một chiếc vali to như đi du lịch.
"Không sao đâu ạ, em cũng mới đến thôi."
"Fufu. Thật là, Takumi ngoan ghê. Mà này, Alice chưa đến à?"
"Vâng, như chị thấy đấy, vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả. Mà… chị có chắc Alice sẽ đến không? Với cả, xin chị đừng xoa đầu em nữa."
Chị Yuzuha mỉm cười rạng rỡ, nhẹ nhàng xoa đầu tôi như đang khen một đứa em trai ngoan. Không khó chịu, nhưng thật lòng thì hơi ngượng.
"Ngại gì chứ. Lâu rồi mình mới gặp nhau mà, cho chị nạp thêm chút 'Takuminium' đi nào."
" 'Takuminium' là cái gì thế ạ…"
Đừng có gọi em như thể em là loại năng lượng bí ẩn mới phát hiện.
"Cách nạp nhanh nhất là ôm em thật chặt đó. Làm thử nhé?"
"Chị đang nói cái gì thế… tất nhiên là không được rồi."
"Hug chỉ là một kiểu chào hỏi thôi mà. Mà quay lại chuyện Alice, con bé chắc chắn sẽ đến đấy. Chính nó là người ngỏ ý muốn tham gia buổi chụp hôm nay mà."
Theo chị Yuzuha, Alice nói rằng muốn đến xem tôi và chị ấy chụp ảnh. Tuy nhiên, ngay cả chị Yuzuha cũng không hiểu vì sao Alice lại đột nhiên đề xuất như vậy.
"Thật ra, mấy ý tưởng bất chợt kiểu đó của Alice thì không lạ gì nữa rồi… nhưng vẫn thắc mắc không biết nó đang nghĩ gì."
"Haha. Chuyện đó thì… đúng là hai chị em giống nhau thật."
Nghe cách chị ấy nói, tôi đoán là chị cũng từng không ít lần bị Alice xoay như chong chóng. Tôi hoàn toàn đồng cảm.
"Không biết có phải do tâm trạng con bé thay đổi không nhỉ?"
"Tại sao chị lại nhìn em với ánh mắt lườm lườm như vậy?"
"Không có gì đâu… chị chỉ hơi dỗi chút thôi."
Chị thở dài, vai trĩu xuống như thể tôi là nguyên nhân. Nhưng tôi với Alice chỉ mới gặp nhau một lần vào mùa xuân ở quán cà phê cùng với Shinomiya-san, sau đó không có liên lạc gì thêm.
Mà chị Yuzuha cũng nên nhớ rằng chính chị là người giới thiệu tôi với Alice đấy nhé.
"Xin lỗi vì để mọi người đợi nha! Em mất chút thời gian chuẩn bị ấy mà!"
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ cách dỗ dành chị Yuzuha, người đưa ra lời đề nghị hôm nay cuối cùng cũng xuất hiện, Alice.
"Chính em là người đòi đi chụp mà lại đến trễ như bà lớn thế này, Alice?"
"Kyaaaa! Yuki-senpai đáng sợ quá đi mất! Takkun, cứu chị với!"
Vừa mới xuất hiện, Alice đã làm bộ làm tịch nép sau lưng tôi như một đứa bé hư bị mắng. Nhìn thấy thế, sắc mặt chị Yuzuha càng trở nên lạnh lùng hơn. Làm ơn đừng kéo em vào chuyện này…
"Tránh xa Takumi ra, Alice. Bây giờ chị vẫn còn tha thứ được đấy."
"Ể~~? Sao lại thế? A, chẳng lẽ chị đang ghen vì sợ em cướp mất Takkun? Yuki-senpai đúng là kiểu người hay chiếm hữu ha?"
"Takumi, về đây ngay cho chị. Em là nhiếp ảnh gia riêng của chị đấy nhé!?"
Nói rồi, chị kéo tay tôi lại và ôm chặt như sợ mất món đồ chơi yêu thích. Hương thơm ngọt ngào từ cơ thể chị ấy khiến nhịp tim tôi tăng vọt.
"Yuki-senpai có biết không? Người hay kiểm soát dễ bị phản bội lắm đấy. Cứ tiếp tục như vậy là sẽ bị Takkun chán ngay thôi."
"Này, Alice! Đừng nói linh tinh nữa! Takumi đâu phải loại người dễ thay lòng, mà chị cũng không hề kiểm soát em ấy đâu nhé!"
Việc chị Yuzuha gọi tôi là nhiếp ảnh gia riêng thì tôi rất cảm kích, nhưng việc không cho tôi chụp ảnh người khác… chẳng phải cũng là một kiểu ràng buộc sao?
"Thế à? Nhưng với em thì trông rõ là kiểu chiếm hữu rồi còn gì. Đúng không, Takkuu? Em cũng đâu thích bị kiểm soát nhỉ?"
"Ờ thì… em cũng không hẳn là…"
"Này Alice! Đừng gài em ấy vào mấy câu hỏi kỳ cục nữa!"
"A~! Hay là Takkun thuộc kiểu thích kiểm soát thì sao? Có khi nào em thích trói người khác không? Hay chơi trò bịt mắt chẳng hạn?"
Nghe xong, chị Yuzuha mở to mắt ngạc nhiên, còn tôi thì đứng hình không nói nên lời.
"Đợi đã, Takumi… em thật sự thích kiểu đó sao?"
"Takkun đúng là nhìn vậy mà lại là máu S nhỉ. Nếu muốn thử trói ai đó thì em có thể trói chị nè? Hay là chơi bịt mắt cho vui nhỉ?"
"Không được! Nếu Takumi mà muốn chơi mấy trò đó thì phải là với chị chứ không phải Alice!"
Người ta nói "ba người phụ nữ thì thành cái chợ", nhưng chỉ hai người thế này thôi cũng đủ ồn ào rồi. Nếu lúc này Shinomiya-san mà cũng có mặt thì… chỉ nghĩ thôi cũng đủ đau đầu, chóng mặt. Bỏ mặc hai chị em vẫn còn đang tranh cãi không ngừng, tôi lặng lẽ bước vào studio một mình.