Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

Truyện tương tự

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Tạm ngưng)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 84

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

78 4132

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

3 8

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

22 66

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Tạm ngưng)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

3 20

Web Novel - Chương 53: Có chuyện vui gì sao?

Vài ngày sau buổi chụp ảnh hỗn loạn với Yuzuha và Alice. Vừa cố nén ngáp bước vào trường, thì ngay lập tức, Arata với đôi mắt còn máu hơn mọi khi đã lao đến chất vấn tôi.

"Takumi! Sao mày không đến trường sớm hơn chút hả!?"

"…Hôm nay mày ồn ào từ sáng sớm ghê đấy, Arata."

Dù đến lớp vào giờ quen thuộc như mọi ngày, nhưng Arata vẫn phừng phừng khí thế mà lao đến. Nguyên nhân thì chắc chắn là do bức ảnh được đăng lên SNS hôm qua.

"Mày gặp chuyện vui gì lắm hả? Không lẽ là… có bạn gái rồi?"

"Đừng có đánh trống lảng! Nếu có bạn gái, tao đã khoe ầm lên trong ngày rồi! Cái làm tao nổi điên chính là cái này đây! Bức ảnh này là sao hả!?"

Rầm! Cậu ta đập cái điện thoại xuống bàn đầy phẫn nộ. Tôi liếc nhìn màn hình trong khi thầm nghĩ, làm vậy có ngày hư điện thoại đấy.

Trên màn hình là bức ảnh chụp Yuzuha mặc đồ ở nhà, nằm nghiêng trên giường, được tôi chụp trong buổi chụp hôm cuối tuần trước. Bức ảnh được đăng kèm chú thích "Cạnh bên Yuzuha", gây phản hồi vượt xa mong đợi, với hàng loạt bình luận như "Muốn có người yêu thế này", "Đúng kiểu quyến rũ chết người", "Xem xong lệch luôn cả gu mất", khiến bài đăng đạt lượng tương tác cao nhất từ trước đến giờ ngay khi tôi thức dậy sáng nay.

"…Từ bao giờ thế, Takumi?"

"Hả? Gì cơ?"

Giọng Arata trầm xuống đầy sát khí, như thể đang trước cơn bão. Nhưng đáng tiếc là tôi không hiểu cậu ta đang nói đến chuyện gì.

"Đừng có giả ngây! Tấm ảnh này là sao hả? Tao từng xem không ít ảnh của Yuzuha rồi, nhưng mà… cái này thì… cái này rõ ràng là đầy cảm giác riêng tư luôn đấy!"

Arata túm lấy vai tôi, mắt ngân ngấn như sắp khóc. Dù thấy phiền phức nhưng tôi cũng cảm thấy một chút mãn nguyện vì ảnh ấy thực sự mang đến cảm giác riêng tư như mong đợi.

"Khách sạn à? Hay là… chẳng lẽ chụp ở nhà Yuzuha? Trả lời mau, Takumi. Tùy câu trả lời mà tình bạn của chúng ta có thể chấm dứt tại đây đấy."

"Thấy chị Yuzuha mặc đồ ở nhà thế nào?"

"Không có gì ngoài chữ tuyệt đỉnh! Cái bộ đó gợi cảm quá đáng luôn á!? Cái biểu cảm như mời gọi đó với tư thế nữa… quá phạm luật rồi!!"

Rầm! Cậu ta nện nắm đấm xuống bàn, như trút hết nỗi niềm dồn nén cả đêm. Tôi hiểu cảm giác đó, nhưng đánh đồ vật thì không nên chút nào. Nếu có đánh, ít nhất cũng đánh bàn của mình thôi chứ.

"Ở đâu đấy? Tấm ảnh đó chụp ở đâu, Takumi? Khách sạn hả? Hay là thật sự ở nhà chị Yuzuha!?"

"Bình tĩnh lại đi, Arata. Bây giờ mày ngu không tưởng tượng nổi đấy."

"Câm đi! Ai mà giữ bình tĩnh nổi khi thấy tấm ảnh như thế hả!? Nói thật đi, Takumi. Đừng nói với tao là mày với Yuzuha… vượt quá mối quan hệ nhiếp ảnh rồi nha?"

"…Arata, mày đang vượt ranh giới rồi đó. Có chuyện nên nói và chuyện không nên nói, hiểu không?"

Tôi cũng có giới hạn chịu đựng. Việc tôi đụng chạm chị Yuzuha là chuyện không thể xảy ra, dù có đảo lộn cả trời đất.

"Vượn bắt trăng", có giang tay ra mấy cũng chẳng thể với tới ánh trăng phản chiếu trên mặt nước. Tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia tạm thời được đồng hành cùng ánh sáng thuần khiết ấy, không nên và cũng không được phép chạm vào.

"À, à haha…! Đùa thôi mà! Tao biết mày không phải dạng đó rồi! Đây chắc là kiểu studio chụp như nhà riêng đúng không?"

"Đã biết rồi thì đừng có hỏi nữa."

"Thì… chỉ để chắc thôi mà! Trong bình luận người ta cũng bảo 'Ghen tỵ với cameraman quá!', 'Yuzuha nổi tiếng là không chụp riêng với ai mà lỡ đâu với cameraman này thì sao…!?' còn gì? Tao chỉ muốn xác nhận thôi mà…"

"Haa… tao thấy buồn đấy, Arata. Tao cứ nghĩ ít nhất mày không nhìn tao bằng ánh mắt đó…"

"Đã bảo là tao sai rồi mà! Làm ơn đừng giận nữa, Takumi!"

Dù có khóc lóc cầu xin thì cũng đã muộn. Tôi định nói kiểu như "Muốn hàn gắn tình bạn thì mày lo trả bữa trưa đi", thì đúng lúc đó điện thoại trong túi áo rung lên. Là tin nhắn từ người ngồi ngay cạnh tôi.

"…Cô ấy đang tính gì đây?"

Tôi liếc về phía trung tâm lớp học. Ở đó là Shinomiya-san, cô nàng này khiến tôi bất an đang cười nói vui vẻ với bạn bè. Dù vẫn giữ gương mặt dịu dàng như mọi khi, không hiểu sao tôi lại thấy ở cô ấy một luồng khí bất thường.

"Gì vậy, Takumi? Nhìn chằm chằm Shinomiya-san. Đừng nói là người mày nhắm tới không phải chị Yuzuha mà là Shinomiya-san đấy nhé?"

Arata là thành viên của tổ chức mờ ám tên "Fan Club Shinomiya Rinoa" nheo mắt cười gian. Trước câu hỏi thay đổi đột ngột của cậu ta, tôi nhún vai đáp lời.

"Không phải vậy. Chỉ là thấy cô ấy hôm nay có gì đó hơi khác thường thôi. Với lại cái chuyện 'người mình nhắm đến' thì mày không có tư cách nói đâu."

"Thế à? Với tao thì hôm nay Shinomiya-san vẫn xinh đẹp, đáng yêu và duyên dáng như mọi ngày thôi."

"Ngồi cạnh mà cảm nhận được đúng không, ghen tỵ thật đấy…" Arata lầm bầm.

Nói năng vô trách nhiệm khi không hiểu cảm giác người khác. Hằng ngày bị bạn cùng lớp nhìn với ánh mắt ghen tỵ cũng tổn thương tinh thần lắm chứ. Dù vậy, nếu nói "Tôi muốn đổi chỗ", thế nào cũng bị chửi "Đừng có than mấy thứ xa xỉ".

Đúng lúc tôi nghĩ vậy, điện thoại lại rung. Vẫn là người gửi lúc nãy, Shinomiya-san. Dù ở cùng một không gian, sao cô ấy lại nhắn tin? Trong khi đang nghĩ vậy, tôi liếc vào giữa đám bạn bè và bắt gặp ánh mắt cô ấy.

"Fufu."

Dù dùng điện thoại che miệng, nhưng nụ cười mê hoặc của cô ấy không thể giấu nổi. Cảm giác điềm xấu lướt qua tâm trí, tôi lờ đi vẻ mặt ngơ ngác của Arata và kiểm tra tin nhắn.

Có ba tin mới. Tin gần nhất là:

"Sao lại lơ tớ vậy?"

Hai tin còn lại gồm một câu hỏi mơ hồ "Thấy sao hả?" cùng một bức ảnh.

Ngay khi nhìn bức ảnh đó, một tiếng hét câm bật ra khỏi miệng tôi.

"!? ! ? ! ?"

Arata nhìn tôi chớp chớp mắt đầy nghi hoặc. Tôi cố bình tĩnh, hít một hơi thật sâu. Và rồi tin nhắn lại đến, lần này liên tục:

"Đọc rồi mà không trả lời là ác lắm đó, Anno-kun."

"Không lẽ… không ưng lắm hả?"

"Mình muốn nghe cảm nhận của Anno-kun đấy."

Tôi cảm giác như đang nghe thấy tiếng cười nhỏ lảnh lót của Shinomiya-san. Tệ rồi, mình hoàn toàn bị cô ấy nắm thóp.

"Cảm nhận cái gì cơ!? Cái này là sao vậy!?"

"Cậu còn hỏi à? Là bộ đồ lót tớ đang mặc hôm nay đấy."

Tôi tưởng tượng ra hình ảnh Shinomiya-san làm bộ đắc ý như thể chuyện đó là đương nhiên. Cảm giác muốn đập điện thoại dâng trào, nhưng tôi đã cố nén lại được. Gần như là kỳ tích. Nếu đang ở nhà, có khi tôi đã ném nó thẳng lên giường rồi. May mà đang ở trường.