Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Tạm ngưng)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 84

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

78 4132

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

3 8

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

22 66

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Tạm ngưng)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

3 20

Web Novel - Chương 48: Thắc mắc đơn giản của Alice

"Ch-khoan đã, Takumi! Chị vẫn chưa nói xong đâu đấy!"

"Đúng đó, Takkun. Em chưa chọn là muốn chơi trói buộc với ai mà!"

"Im lặng giùm cái! Thời gian thì có hạn, biết không hả!? Nếu hai người còn tiếp tục cái trò vô bổ này thì em về đấy!?"

Thật ra, buổi chụp hôm nay cũng chẳng bắt buộc phải thực hiện. Những bức ảnh cho Comiket đã chụp xong từ trước rồi, chỉ là chị Yuzuha nhất quyết muốn ra thêm một cuốn nữa nên tôi mới cố gắng sắp xếp lịch. Vậy mà hai người cứ lấy tôi ra làm trò đùa kiểu này thì…

"Đùa thôi mà, Takumi! Đùa thôi, đừng bỏ về thật chứ! Nào, Alice, em cũng xin lỗi đàng hoàng đi!"

"Xin lỗi nha, Takkun. Ai ngờ em lại ngây thơ dữ vậy chứ... ái!? Đau quá! Yuki-senpai, chị làm gì vậy!?"

Chị Yuzuha không thương tiếc giáng một cú cốc trời giáng vào đầu Alice, sau đó còn tiếp tục tạo áp lực bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Chị đã bảo đừng chọc ghẹo Takumi nữa rồi, em không nghe à? Chị cho phép em đi theo là vì em nài nỉ muốn đi xem, chứ nếu em cứ làm phiền Takumi thế này thì lập tức về đi."

"Uuuu... em xin lỗi mà..."

Alice cúi đầu xin lỗi với vẻ mặt hối lỗi hiếm thấy. Tất nhiên, tôi cũng không thật sự định bỏ về, nên khi thấy cô ấy nghiêm túc xin lỗi thế này lại khiến tôi cảm thấy có lỗi ngược. Tôi thở dài một tiếng rồi nói:

"Haa... ngẩng đầu lên đi. Em không giận gì đâu."

"Thật không? Không giận thật chứ? Không mách Rinoa-chan đấy chứ?"

"Sao lại nhắc đến Shinomiya-san ở đây... Em không có mách gì đâu. Mà chuyện hôm nay em cũng chưa nói cho cô ấy biết nữa."

Tôi nhún vai khi trả lời, và Alice tròn mắt ngạc nhiên "Ể?". Nói mách Rinoa cũng đồng nghĩa là để cô ấy biết Alice đã có mặt ở buổi chụp hôm nay.

Ngay cả việc từ chối lời rủ đi chơi đã khiến cô ấy dỗi rồi, nếu giờ mà biết tôi đi chụp ảnh với chị gái cô ấy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa...

"Rồi rồi! Hết giờ tám chuyện! Takumi, chị đi thay đồ đây, em chuẩn bị mọi thứ sẵn giùm chị nha! Alice, trong lúc chị vắng mặt thì đừng có giở trò gì với Takumi đấy!"

"Vââng~! Em sẽ ngoan ngoãn không phá rối đâu, chị cứ yên tâm mà thay đồ nha~!"

"...Takumi, nếu có chuyện gì thì gọi chị ngay lập tức, hiểu chưa?"

"Vâng, em biết rồi."

Dù đã dặn dò kỹ càng, chị Yuzuha vẫn không giấu được vẻ bất an, liếc nhìn Alice một lần nữa rồi mới quay vào phòng thay đồ.

"Vậy thì, mình cũng đi thôi nhỉ."

"Hở? Đi đâu cơ?"

"Thì tất nhiên là lên khu vực chụp hình chứ còn gì nữa."

Tôi dẫn Alice vẫn đang ngơ ngác đi lên tầng, nơi chụp chính mà hôm nay chúng tôi sẽ sử dụng.

"...Cảm ơn nhiều nhé, Takkun."

"Hử? Tự nhiên chị nói gì vậy?"

Khi tôi đang lôi thiết bị ra để kiểm tra lại máy ảnh và ánh sáng, Alice bất ngờ nói lời cảm ơn. Tôi dừng tay lại, quay sang hỏi cho rõ.

"Sau hôm mình nói chuyện ở quán cà phê, một thời gian ngắn sau Rinoa đã liên lạc với chị. Là lần đầu tiên từ khi chị rời khỏi nhà đó."

"Thế thì tốt rồi. Nhưng thật ra thì em chỉ chụp vài bức ảnh thôi, chẳng làm gì hơn đâu."

"Fufu. Khiêm tốn ghê. Nếu chỉ cần chụp ảnh là khiến Rinoa-chan, con bé không thèm đọc cả tin nhắn của chị bỗng chủ động nhắn lại, thì chắc em ấy chẳng khổ sở đến thế đâu. Takkun đã dùng phép thuật gì vậy?"

"Phép thuật gì chứ... em thật sự chỉ chụp ảnh thôi mà."

Tôi cười gượng, nhớ lại buổi chụp với Shinomiya-san, đặc biệt là buổi chụp ở nhà cô ấy dưới dạng một cuộc phỏng vấn.

Khi đó, tôi đã được nghe hết tâm tư mà cô ấy cất giữ bấy lâu về Alice.

"Cũng giống như chị vậy, cậu ấy cũng muốn được tự do dù chỉ là trong những bức ảnh."

"Em ấy... có tha thứ cho chị không? Dù chị đã bỏ nhà đi, đã nói những lời tàn nhẫn…"

Sau lần thổ lộ ấy, có vẻ Shinomiya-san đã cố gắng lấy lại can đảm để hàn gắn mối quan hệ với chị gái. Dù trong lòng tôi cũng muốn cô ấy cập nhật tình hình chút đỉnh, nhưng đây là chuyện riêng giữa hai chị em, tôi là người ngoài không có quyền đòi hỏi.

"Mà này Takkun, đổi chủ đề xíu nha. Em và Rinoa-chan thường chụp kiểu gì vậy?"

"...Gì cơ?"

"Chị Yuki là cosplayer, còn Rinoa-chan thì không phải. Cũng chẳng phải người mẫu như chị. Thế nên chị rất tò mò không biết hai người chụp ảnh kiểu gì."

"À... chuyện đó thì đúng là hơi khó nói nhỉ."

Tôi nhớ lại những buổi chụp với Shinomiya-san.

Không làm gì mờ ám, tôi có thể tự tin khẳng định vậy. Nhưng nếu kể ra hết thì không chừng bị hiểu lầm cũng nên...

"A! Nhớ rồi! Lần trước tình cờ chị về nhà thì thấy Rinoa-chan đang mặc bộ đồ chị từng mặc trên tạp chí! Bình thường hai người hay chụp kiểu vậy à?"

Alice hỏi hoàn toàn vô tư, không chút ác ý. Nhưng chính vì thế mà tôi càng khó trả lời.

Nếu nói về trang phục hở hang thì đúng là bộ đồ đó là một trong những cái táo bạo nhất. Hơn nữa, phong cách đó hoàn toàn trái ngược với hình ảnh tiểu thư thanh lịch của Shinomiya-san. Nhưng dù sao, mặc đồ thì cũng chỉ là mặc đồ.

Cái đáng nói là... tôi đã chụp cảnh cô ấy cởi đồng phục ra đầy khiêu khích, rồi mặc đồ bơi một mảnh tắm dưới vòi sen. Thậm chí ở nhà cô ấy, tôi còn chụp một đoạn video khi cô ấy mặc áo hai dây gắn xích với cổ, để thể hiện cảm giác giải thoát khỏi ràng buộc. Mà vẻ mặt cô ấy khi đó như thể lên cơn sốt, nhưng lại đầy quyến rũ trong sự thanh thuần.

Ừm, mấy chuyện này thì... có cạy miệng tôi cũng không thể kể ra được.

"...Chỉ là mấy bức ảnh bình thường thôi. Kiểu như những bức em hay chụp khi đi làm ấy."

"Vậy à... thế cơ à."

Tôi cố giữ giọng bình thản để không bị nghi ngờ, nhưng không biết Alice có cảm nhận được điều gì không mà cô ấy bỗng nhiên vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau.

Mùi hương ngọt ngào như mật tan chảy, khác hẳn mùi cam nhẹ của Shinomiya-san. Dù vậy, cảm giác mềm mại đè lên lưng vẫn khiến tôi nhớ đến cô ấy. Kích cỡ thì có vẻ Alice nhỉnh hơn chút, nhưng độ đàn hồi thì Shinomiya-san lại...

Khoan, mình đang nghĩ cái quái gì thế này!?

"A-Alice!? Đột nhiên chị làm gì vậy!?"

"Nè Takkun, cho chị xem những bức em đã chụp với Rinoa-chan đi?"

Hơi thở nóng rực phả bên tai khiến tôi như bị điện giật, cứng đờ cả người.

"Nếu là ảnh bình thường thì em cho chị xem cũng đâu sao, đúng không? Hay là… em đã chụp những thứ mà chị không được xem?"

Giọng Alice nhỏ lại, dịu dàng như mê hoặc, gương mặt cô ấy cũng ghé sát đến mức gần chạm má tôi. Cô ấy còn áp sát người vào tôi, ép thật chặt. Tay tôi cứng đờ, tim đập loạn lên, cố gắng bình tĩnh lại bằng cách hít sâu.

"Ch-Chuyện đó thì... xin chị hãy xin phép Shinomiya-san trước. Em không thể tự ý quyết định được."

Tôi cố trườn người ra, gắng gượng phản kháng. Khác với Yuzuha, những buổi chụp với Shinomiya-san là hoàn toàn riêng tư. Không thể nào cho Alice xem mà chưa được sự đồng ý của cô ấy được.

"Nhưng mà… như vậy khó quá! Rinoa-chan chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!"

"Vậy thì em xin lỗi, nhưng làm ơn bỏ cuộc đi. Với cả, làm ơn buông em ra đi."

"Đừng tàn nhẫn vậy mà~! Làm ơn đó Takkun, chỉ một chút thôi, chỉ phần đầu cũng được! Chị sẽ không nói cho Rinoa-chan biết đâu mà~!"

Alice gần như leo cả lên lưng tôi, lắc mạnh người tôi như muốn bắt tôi đồng ý bằng được. Tôi chỉ biết thở dài và thầm nghĩ… cái người chị nên năn nỉ là Shinomiya-san kìa, không phải em.