Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Tạm ngưng)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 84

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

78 4132

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

3 8

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

22 66

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Tạm ngưng)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

3 20

Web Novel - Phần 2: Prologue 2

Một buổi trưa lười biếng trong ngày nghỉ. Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa reo liên hồi và cả nhạc chuông điện thoại. Khi thấy tên người gọi, tôi vội bật dậy khỏi giường và chạy ra cửa.

"Chào buổi sáng, Anno-kun."

Mở cửa ra, trước mặt tôi là Shinomiya Rinoa, bạn cùng lớp và cũng ngồi ngay bên cạnh tôi. Một cô gái xinh đẹp đến mức ở trường còn được gọi bằng những biệt danh như "Thánh nữ" hay "Công chúa".

"…Chào buổi sáng, Shinomiya-san."

Tôi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, cố nén lại sự khó chịu vì bị phá giấc và đáp lời cô ấy bằng một giọng trầm, rồi mời cô vào nhà.

"Giờ này chắc phải gọi là chào buổi trưa rồi đó. Anno-kun, cậu vừa mới ngủ dậy à?"

"Đúng vậy. Nhờ ai đó mà tớ bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa dồn dập rồi lại đến điện thoại."

"Nói cách khác là nhờ cuộc gọi buổi sáng của tớ nên cậu đã dậy đúng giờ phải không?"

"Nếu không phải thức trắng đêm thì tớ thật lòng sẽ cảm kích lắm đấy."

Tuy miệng thì cằn nhằn thế, nhưng ở trường hiện tại, Shinomiya Rinoa có hẳn một fanclub riêng. Nếu chuyện cô ấy đến nhà tôi bị phát hiện, tôi sẽ lập tức bị đóng cọc giữa sân trường mất.

"Vậy thì từ tuần sau, tớ sẽ là đồng hồ báo thức riêng cho Anno-kun nhé!"

"Tớ xin phép từ chối hết sức lịch sự."

Khoảng cách giữa tôi và cô nàng cao cao tại thượng này đã rút ngắn đáng kể kể từ hai tháng trước, khi xuân sang và hoa anh đào bắt đầu rơi. Hôm đó, sau giờ học, tôi tình cờ bắt gặp cô đang ở một lớp học trống, cố gắng chụp ảnh tự sướng trong bộ đồng phục được cởi mở đầy khiêu gợi. Cảnh tượng đó quá phi thực, quá đẹp đến mức tôi đã vô thức chụp lại. Và từ khoảnh khắc đó, mối quan hệ bí mật giữa tôi và cô ấy bắt đầu.

Hai tháng đã trôi qua kể từ cái khởi đầu "khó nói thành lời" đó. Kỳ nghỉ vàng quý báu trong năm cũng đã kết thúc từ lâu, và giờ thì mùa mưa đang đến.

Sáng nay, với bầu không khí oi bức, ngột ngạt đặc trưng mùa mưa, Shinomiya-san lại đến nhà tôi mà không báo trước.

"Thôi bỏ đùa sang một bên, ngày nghỉ mà cứ ngủ nướng thì thật không tốt chút nào đâu đấy?"

"Nghe cậu nói cứ như mẹ tớ vậy… Nhưng tớ cũng đâu còn cách nào khác. Tớ phải thức đêm để chỉnh sửa ảnh cho photobook của Yuzuha-san nữa mà."

Tôi vừa ngáp vừa trả lời. Yuzuha-san dự định ra mắt một photobook tại sự kiện cuối tháng này, nhưng vì giữa kỳ, các bài kiểm tra và đủ thứ khác nên chẳng có thời gian làm. Bây giờ tôi phải gấp rút chỉnh sửa để kịp tiến độ.

"Cái việc chỉnh sửa ảnh đó… chẳng phải là hôm cuối tuần trước, cậu từ chối lời mời của tớ để đi chụp à?"

Tuy cách nói của cô có hơi sắc bén, nhưng tôi quyết định bỏ qua. Dù sao thì cô nàng cũng đã cất công tới tận đây, nên tôi mời cô ấy vào nhà. Tôi không vô tình đến mức đuổi cô đi liền được.

Sau khi dẫn Shinomiya-san vào phòng khách, tôi quay lại phòng thay quần áo. Dù có là bạn thân cỡ nào, tiếp khách trong bộ đồ ngủ cũng thật xấu hổ.

"Xin lỗi để cậu đợi…… Gì vậy, Shinomiya-san đang làm gì ở đó thế?"

Khi tôi quay lại thì thấy Shinomiya-san đang trong bếp, mặc tạp dề, chuẩn bị nấu ăn. Cảnh tượng ấy khiến tôi suýt ảo tưởng rằng chúng tôi đang sống chung.

"Như cậu thấy đấy, tớ đang chuẩn bị bữa trưa. Anno-kun chưa ăn gì đúng không?"

"Thì đúng vậy, nhưng…"

"Tôi thấy trong bếp còn ít pasta nên tiện tay nấu luôn. Anno-kun cứ ngồi đợi nhé."

"…Ừm."

Tôi miễn cưỡng gật đầu và ngồi xuống ghế như được bảo. Dù gì thì tủ lạnh nhà tôi cũng gần như nằm trong quyền quản lý của cô ấy rồi.

"Anno-kun, cậu phải ăn uống lành mạnh hơn đấy!"

Dù tôi khá tự tin về khả năng nấu nướng vì từ nhỏ đã quen sống một mình, nhưng lại bị Shinomiya-san thẳng thừng từ chối, dù tôi có ăn mì gói hay đồ đông lạnh là chính đi nữa.

Kết quả là giờ đây, mỗi tuần một lần, chúng tôi lại cùng nhau đi siêu thị sau giờ học. Tôi thề là tôi không hề nghĩ nó giống hẹn hò cặp đôi sống chung gì cả, cũng chẳng mong chờ buổi đi mua sắm đó tí nào cả.

Nhìn cô ấy tất bật trong bếp, tôi không khỏi nhớ lại cái lần mình ngủ mơ mà tưởng cô ấy là mẹ rồi bất giác ôm chầm lấy. Dù lúc này đầu óc tỉnh táo, nhưng dáng vẻ ấy, gọt rau, thái thịt lại đẹp đến mức khó tin. Chỉ đơn giản là đang nấu ăn thôi mà lại tỏa ra khí chất quyến rũ nhè nhẹ.

Tôi đã quen với việc ở một mình, nên có người khác trong nhà đã là điều lạ, đằng này người đó còn là Shinomiya-san nữa chứ… Thế này không hồi hộp mới là lạ.

Tôi cố trấn tĩnh cảm xúc, lấy điện thoại ra bật camera lên. Nói không ngượng thì là nói dối, nhưng tôi chỉ định chụp lại một khoảnh khắc đời thường thôi, chứ không phải thứ gì nhạy cảm. Cô ấy đang cẩn thận nêm nếm món ăn, một khung hình quá đẹp.

"Fufu… Cảnh này mà cũng chụp à?"

Nghe tiếng tách của phát ra từ điện thoại, cô ấy quay lại cười khẽ. Tôi chụp thêm một bức nữa đúng kiểu vẻ đẹp tự nhiên mà tôi thích.

"Nếu muốn chụp thì sao không tổ chức hẳn buổi chụp ảnh ấy? Như vậy còn có hình đẹp hơn đấy?"

"Ừm, nghĩ lại thì đúng thật. Giá mà tớ dùng máy ảnh xịn thay vì điện thoại."

"…Anno-kun, chẳng lẽ cậu là kiểu thích người khác mặc tạp dề trong nhà sao?"

" Chắc là không có ai mà thấy Shinomiya-san mặc tạp dề rồi không thấy tim đập đâu."

Tôi lại chụp thêm một tấm nữa.

Thật ra thì "Hình ảnh vợ mới cưới đang nấu ăn cho mình" quá sức hoàn hảo nên tôi mới không cưỡng được mà muốn giữ lấy. Nhưng nói ra thì xấu hổ quá nên tôi chỉ giữ nó trong lòng.

Ghi lại khoảnh khắc đẹp nhất để lưu giữ mãi mãi đó là triết lý nhiếp ảnh tôi học từ cha mình.

Và người đầu tiên khiến tôi muốn ghi lại khoảnh khắc ấy bằng cả trái tim… chính là cô gái mang tên Shinomiya Rinoa, người bạn cùng lớp đang đỏ mặt xấu hổ trước mặt tôi. Chính vì là cô ấy, nên cả khoảnh khắc bình dị như đang nấu ăn cũng trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

" Cậu nói thật đấy à? Tớ chỉ đang đeo tạp dề và nấu ăn bình thường thôi mà có gì đáng yêu đâu."

"Đàn ông đơn giản lắm. Thế thôi."

"Ra là vậy… Nhưng Anno-kun là người duy nhất được thấy tớ mặc tạp dề nấu ăn đấy. Nên cứ thoải mái mà chụp nhé?"

Vừa nói xong thì tiếng pi pi pi từ đồng hồ hẹn giờ vang lên. Pasta đã chín. Shinomiya-san cắt ngang cuộc trò chuyện và quay lại với công việc, còn tôi thì thở dài đầy cảm xúc.

"Cú phản đòn đó chơi không đẹp chút nào đâu…"

Nghĩ lại thì hiện tại, tôi là người duy nhất được nhìn thấy Shinomiya-san trong bộ dạng như một cô vợ mới cưới thế này. Mặc dù chụp lại được khoảnh khắc đó đúng là hên thật, nhưng nếu bị người khác phát hiện thì đúng là chết dở.

Điện thoại là nơi chứa đủ thứ thông tin cá nhân, và chỉ cần một sơ suất, nếu ảnh của Shinomiya-san, nhất là mấy bức chụp lén trong lớp bị rò rỉ thì đời tôi tiêu thật.

"…Phải chuyển hết sang máy tính thôi."

Tốt nhất là nên xóa hết ảnh liên quan đến cô ấy khỏi điện thoại, kẻo sau này hối không kịp.