Cô thu ngân mà tôi đã cứu giúp trong vụ cướp tiệm tạp hóa thực ra lại là cô bạn ngây thơ xinh đẹp chung lớp với tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

(Đang ra)

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

Nekokuro (ネコクロ)

Một cô em gái người Anh lạnh lùng mà lại đáng yêu đến mức khiến trái tim cậu run rẩy và cũng là một câu chuyện tình lãng mạn đầy chờ đợi và ngọt ngào sắp được bắt đầu!

7 46

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

103 1498

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

158 1809

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

230 1973

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

10 58

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

(Đang ra)

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

Shirano Tomo

Và thế là, bữa tối chan chứa những hạnh phúc của 2 người lại bắt đầu thêm một ngày nữa…

6 19

Tập 01 (Đã hoàn thành) - Chương 6: Lỡ hướng ngược phía tới ‘Hy vọng’ rồi!!

“Không biết liệu Riku có đến được hay không đây.”

Tôi coi đồng hồ một lượt rồi thở dài một tiếng.

“Chắc là đành phải một mình tới chỗ Ayana vậy…”

Và tôi tự nhủ mình một tiếng trong lúc mà đứng đợi ở chỗ trạm soát vé tại ga tàu.

Tôi thì không biết giữa hai người đó đã xảy ra chuyện gì, mà chuyện đó cũng chả quan trọng gì mấy. Nhưng chỉ vì tôi không biết được chuyện đó không có nghĩa là tôi sẽ bỏ mặc người bạn quan trọng của mình đâu nha.

Còn về phản ứng từ phía Riku thì… Tôi nghĩ rằng có chuyện gì đó nằm ngoài sức tưởng tượng đã xảy ra với cậu ấy. Có lẽ tôi đành phải tự mình tìm hiểu về nó vậy.

Vừa lúc tôi từ bỏ việc đợi chờ Riku và bắt đầu bước đi thì…

“Kana! Chờ đã nào!”

“Ể… Riku, cậu tới thật luôn này—”

Tôi quay người lại và thấy Riku đang nhễ nhại mồ hôi như thể vừa bước ra khỏi từ phòng tắm vậy.

“Gớm quá, cậu làm gì mà khiến toàn thân đầm đìa mồ hôi thế này?”

“Tớ… Tớ chạy một mạch tới đây… Tại ngủ quên ấy mà. Do sớm quá nên là…”

“Ngủ quên à… Thôi thì kệ đi vậy.”

Riku cố điều tiết lại nhịp thở rồi bước tới chỗ tôi.

Cảm giác như… nó kiểu như là bầu không khí lúc này bắt đầu khác đi hồi nãy vậy.

“Vậy thì chúng ta đi bây giờ được chưa, Kana?”

“...Có chuyện gì đó khiến cậu thay đổi à?”

“Ồ, cậu nhận ra được sao? Chỉ là tớ gặp phải chút chuyện phiền não thôi.”

“Đây không quan tâm, và cũng phải là mình đang đề cập tới chuyện đó… Cậu trước đây kiểu như… có thứ gì đó đang bấu víu lấy cậu vậy. Nhưng giờ trông cậu như kiểu đang tự bước đi bằng chính sức của mình.”

Khi tôi vừa dứt lời xong, Riku bắt đầu hiện cái vẻ mặt thẫn thờ và rồi nở mặt như thể vừa nhận ra được một điều gì đó.

“Cũng đúng… Hôm nay thì tớ cảm thấy đầu óc mình đang thông thoáng hơn so với mọi người. Khá là khoan khoái đó.”

“À, thế à?”

Mấy lời đó nghe chả giống như là đang nói dối cả. Thực ra thì vẻ mặt của Riku lúc này trông khá tràn đầy sức sống. Nó như thể là cậu ấy đã trút bỏ được những gánh nặng trên người mình vậy.

Sau khi nhìn đoàn tàu đi tới một hồi, Riku bắt đầu lầm bầm…

—Đây không thể nào chịu nổi được nữa, tôi đây muốn chết quách đi cho rồi.

“Cái gì vậy?”

Chờ đã, đừng nói là cậu ấy định đâm đầu vào…

“Có khoảng thời gian mà tớ đã nói câu như thế.”

“Cậu đang nói về chuyện gì vậy? Đừng có mà đùa cợt nữa.”

Tôi lườm Riku nhẹ một cái, khiến cho cậu ấy cảm thấy bối rối. Cái cậu này bị làm sao vậy?

Nhưng khi Riku bước về phía con tàu, thì cậu bắt đầu nở một gương mặt đầy cương quyết, và không có dấu hiệu cho thấy cậu đang chần chừ.

“Kana này.”

“Hả?”

“Chúng ta đi đón Hoshimiya thôi.”

“À.. Ừ…”- Tôi gật đầu đáp.

Thấy Riku nhìn thắng vào tôi và nói những lời như thế, thành thật thì tôi cảm thấy có chút giật mình.

Tôi lúc này có thể cảm nhận được cái nghị lực phía trong cậu ấy, như thể đã tìm được mục đích sống cho mình.

…Đúng là khác hẳn so với lần trước tôi gặp cậu ấy thật.

Tôi thì không biết giữa Ayana với Riku đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ tôi không cần phải biết tới chuyện đó.

Tuy nhiên, khi thấy Riku hiện giờ, tôi cảm thấy rằng mình có thể giao phó được mọi thứ cho cậu ấy…

Dù sao thì cậu ấy cũng đã bắt đầu đủ đáng tin rồi mà.

Và cứ thế, Riku bước lên tàu, và cánh cửa đóng lại… Thôi chết dở!

“Riku! Chờ đã! Con tàu đó… Nhầm chuyến rồi ông ơi! Lẽ ra nó phải đi từ phía bên kia mới đúng!”

“...Hả?”

Riku vội vã quay mặt lại. Qua tấm cửa kính, hai bọn tôi nhìn nhau một hồi.

“N-Này, não cậu không kịp nhảy số à?! Sao cậu lại lên nhầm tàu cơ vậy…!”

“C-Cậu hiểu lầm rồi! Tình hình kiểu này thì tớ tưởng là phải bắt chuyến tàu đó nên là… Thôi xin là xin vĩnh biệt cụ.”

Và con tàu cứ thế mà khởi hành một cách vô tình, đưa Riku tới một nơi xa lạ…

……….

“Thiệt tình… Có lẽ hết cứu với cậu ta thật rồi.”