“Ayana? Có chuyện gì sao?”
Cô ấy đang rất nghiêm túc nhưng lại có một chút do dự như thể muốn hỏi chuyện gì đó vậy.
“Ừm, tớ muốn hỏi một vài chuyện thôi… Bây giờ có được không?”
“Được chứ, cậu vào đi…”
Tôi mời Ayana vào phòng và cả hai đang đứng mặt đối mặt với nhau.
Tôi hiểu tại sao mình nên tỏ ra dè dặt nhưng Ayana trông cũng căng thẳng chẳng kém. Ánh mắt thì thẫn thờ trong khi tỏ ra bồn chồn với những cử chỉ đầy vụng về.
.....
Sự căng thẳng bắt đầu bao trùm lấy căn phòng… Ngay khi tôi nghĩ rằng mình sẽ cổ vũ cô ấy lên tiếng thì Ayana đã đưa ra quyết định và bắt đầu thận trọng lên tiếng.
“Tớ, ừm, tớ muốn hỏi về Kuromine-kun…”
"Về Riku ư?"
“Đúng vậy. Bọn tớ không có quan hệ nào với nhau đâu nhỉ? Nhưng không thể có chuyện tớ lại không biết gì về cậu ấy được… Thế nên, ừm, tớ muốn biết nhiều hơn về Kuromine-kun, cậu hiểu không? Ahaha…”
Ayana nói liên hồi rồi bật cười như đang muốn che giấu điều gì đó.
Bởi vì rất bình thường khi tò mò khi một chàng trai mà bạn chẳng quen biết lại đột nhiên đến thăm…
Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy có chút khác biệt trong phản ứng của Ayana.
Thái độ rụt rè, dáng vẻ bồn chồn, và tông giọng có chút cao hơn hẳn mọi khi…
Một sự ngọt ngào xen lẫn với đắng cay ẩn sau câu chuyện hiện rõ trước mắt tôi.
"Được rồi, cậu muốn biết gì về tên đó nào? Tớ sẽ nói cho cậu hết.”
“Thế thì, ừm… cậu rất thân với Kuromine-kun nhỉ? Bởi vì hai người gọi nhau bằng tên riêng và còn toát ra một bầu không khí thân mật như thể các cậu đang hẹn hò vậy?”
“Tớ và Riku… đang hẹn hò ư? Không thể nào! Tuyệt đối không có chuyện đó! Việc đó không thể nào xảy ra được! Riku không phải là gu của tớ đâu!”
Tôi lắc tay mạnh mẽ và dứt khoát phủ nhận chuyện đó. Không đùa đâu, cậu ta không phải gu của tôi.
“Cậu phủ nhận quyết liệt đến vậy… Nhưng trông hai người có vẻ thân thiết nhỉ? Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu gần gũi với một chàng trai như thế đấy.”
“Mà nói đúng hơn thì là một mối quan hệ hợp tác với nhau?”
Tôi khoanh tay suy nghĩ trước khi đưa ra câu trả lời. Riku và tôi cũng không hẳn là bạn bè với nhau hay gì…
“Kiểu quan hệ hợp tác gì vậy chứ?”
“Cái đó là bí mật nhé.”
"Aww..."
“Nhưng tóm lại là tớ và Riku không có bất cứ mối quan hệ lãng mạn nào đâu, và cả tương lai cũng sẽ như vậy nên cậu có thể yên tâm.”
“Ra là thế nhỉ, tớ hiểu rồi.”
Có vẻ như một trong những nỗi lo của cô ấy đã được giải quyết khi Ayaya thở phào nhẹ nhõm.
Lẽ nào cô ấy…
Từ dòng chảy của cuộc trò chuyện thì có vẻ như Ayana thực sự rất để tâm các mối quan hệ tình cảm của Riku…
Điều đó khiến tôi muốn trêu chọc cậu ấy thêm một chút nữa.
“Uuh, Riku cũng khá là nổi tiếng đấy, cậu biết không. Dù không quá nổi bật ở trong lớp nhưng có một vài cô gái thực sự thích cậu ấy theo kiểu đó đấy.”
Đó là một lời nói dối.
Phía con trai thì đặt cho cậu ta những biệt danh như “tên kì quặc bám đuôi Harukaze mọi lúc”, “Tên ảm đạm mà bạn không thể đoán được cậu ta đang nghĩ gì”, “tên khó chịu khi giỏi cả thể thao lẫn học tập nhưng lại không chịu thể hiện ra”. Trong khi đánh giá từ phía các cô gái thì cũng không mấy thiện cảm hơn ví dụ như “cậu ấy trông cũng ưa nhìn nhưng lại quá đơn giản”, “Cái cách cậu ta nhìn Haruno-chan mọi lúc trông thật đáng sợ”, hay là “một sinh vật huyền bí đang làm tổ ở góc lớp.”
Nói tóm lại thì Kuromine Riku cũng có thể xem là nổi tiếng theo như cách nghĩ của tôi.
Bởi vì chẳng biết gì khi kí ức đã bị thay đổi nên Ayana hoàn toàn tin tưởng những lời nói của tôi và lẩm bẩm liên hồi “Đúng rồi nhỉ… Riku rất nổi tiếng… Cậu ấy còn rất điển trai nữa chứ”
“Riku có bạn gái rồi đấy.”
“D-Dĩ nhiên rồi nhỉ? Đó là Kuromine-kun cơ mà… Ahaha…”
Ayana rũ vai xuống với vẻ mặt buồn bã và trở nên chán nản thấy rõ.
Bầu không khí u ám dần đi, sự phiền muộn đó rõ ràng đến mức như thể một đám mây đen xuất hiện và đang lơ lửng trên đầu cô ấy.
Cảm giác tội lỗi tràn trề xuất hiện khiến tôi phải kiềm chế lại tình hình.
“Tớ đùa thôi! Riku không hề có bạn gái đâu! Tớ chỉ trêu cậu thôi!”
“Tại sao cậu lại đùa như vậy chứ?”
Ayana đỏ mặt phồng má tạo thành một cơn giận rất đỗi đáng yêu.
Tuy nhiên cô ấy cũng nhanh chóng thì thầm rằng “Hóa ra cậu ấy vẫn chưa có bạn gái nhỉ? Mình hiểu rồi.” rồi giãn cơ mặt một cách thư thái như thể trút bỏ được gánh nặng. Thế là sau cơn mưa trời lại sáng… Cứ như vậy, mọi chuyện dần trở nên rõ ràng.
Ayana có hứng thú với Riku.
“Cậu thích Riku sao?”
“Mà đại loại là vậy. Cậu ấy mang đến một cảm giác khác hẳn so với những chàng trai mà tớ từng gặp trước đây. Đó là một thứ cảm xúc rất kì lạ… nên tớ thực sự rất tò mò. Tại sao lại như vậy nhỉ…”
Ayana khoanh tay và nghiêng đầu khi cô ấy không thể hiểu hết được những cảm xúc đó của bản thân.
Nhưng khía cạnh ngây thơ này chính là thứ tạo nên con người cô ấy.
Tôi muốn kể cho cô ấy nghe tất cả mọi chuyện
Thế nhưng những gì tôi nên nói ra lại hoàn toàn trái ngược.
Dù cho tôi có được phép kể về quá khứ của cô ấy thì người nên làm nó việc đó phải là Riku.
Tôi chỉ là một trợ thủ, mà một trợ thủ thì không nên thực hiện những hành động có thể làm thay đổi diễn biến của sự việc.
“Mà này, cậu có biết thông tin liên lạc của Riku không?”
“Huh? Không, tớ không biết. Trước đây bọn tớ chẳng nói chuyện với nhau bao giờ.”
“Ra là vậy…”
Nếu như đã từng chung sống thì đáng lẽ họ phải có thông tin liên lạc của nhau. Riku cũng đã nói lúc ở trên tàu rằng cậu ấy không hề báo trước cho Hoshimiya việc mình sẽ đến nên điều đó càng được chứng tỏ hơn. Tuy nhiên Ayana lại bình tĩnh bảo rằng cô ấy không hề biết.
Lẽ nào Ayana đã xóa thông tin liên lạc của Riku rồi ư?
Mà cũng sẽ chẳng ngạc nhiên lắm nếu cô ấy thực làm vậy khi thậm chí cô ấy còn đi xa đến mức tự thay đổi kí ức của bản thân mình.
Một khoảng ngắn sau đó, Ayana cất tiếng “Tớ vẫn còn vài việc phải lo ở dưới lầu. Cảm ơn vì đã nói cho tớ nhé.” rồi rời đi.
Dựa trên những gì đã diễn ra…
“Giả thuyết này nghe có vẻ không đúng lắm nhưng…”
“...Có thể kí ức của cô ấy đã bị xóa nhưng những cảm xúc dành cho Riku thì vẫn còn chăng?”
◆◆◆ (Góc nhìn của main)
Sự trống rỗng của căn phòng rộng bằng 6 chiếu tatami như thể đang phản chiếu lại trái tim của tôi.
Thu mình vào một góc, tôi quỳ xuống như thể đang ngồi seiza rồi nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra đồng thời cố gắng tổ chức lại tình hình trong đầu của mình. Và vấn đề lớn nhất chính là việc Hoshimiya đã hoàn toàn quên hết về tôi.
Đồng thời một vài ký ức khác của cô ấy có thể cũng đã bị thay đổi.
Từ những gì tôi nghe được từ góc nhìn của Hoshimiya thì hiện cô ấy đã chuyển về quê sinh sống và đang nghỉ học dài hạn do sốt cao.
Đến cả tin đồn về việc cô ấy bỏ học cũng không thực sự chính xác.
Nếu như tôi không dính líu đến Hoshimiya thì cô ấy sẽ tiếp tục có thể sống yên bình như thể không có chuyện gì xảy ra như lúc trước khi bọn tôi gặp gỡ nhau vậy.
“Với Hoshimiya thì mình không chỉ là vật thừa thãi mà còn là… một gánh nặng… một chướng ngại ngăn cản cô ấy tiến đến hạnh phúc…”
Khi suy nghĩ kĩ lại thì đó như là một điều hiển nhiên.
Cô ấy đã đặc biệt quên đi “Kuromine Riku”.
Nếu như lý do cho việc cô ấy thay đổi ký ức là để tự bảo vệ trái tim của mình thì có lẽ sự tồn tại của tôi chính là bằng chứng cho thấy rằng tôi đang làm tổn thương cô ấy.
“Haizzz… Mong muốn bảo vệ cô ấy cái nỗi gì khi chính sự tồn tại của mình đã đủ để khiến cô ấy đau khổ chứ?”
Dù cho lý do cô ấy thay đổi kí ức là vì cảm giác tội lỗi đối với tôi thì sự thật rằng sự hiện diện của cái tên “Kuromine Riku” khiến cô ấy đau đớn vẫn còn ở đấy.
Dẫu cho là trường hợp nào đi chăng nữa thì có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi không còn tồn tại…
Tôi cố gắng làm dịu lại tình hình trong khi sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.
Có lẽ chỉ có một việc duy nhất mà tôi nên làm.
“Riku? Cậu có ở đây không? …Oh, sao tối thế này.”
Một giọng nói vui tươi vang lên khiến tôi ngước nhìn. Ở cửa là Kana với khuôn mặt lo lắng đang nhìn vào tôi.
“Cậu cần gì sao?” tôi hỏi.
“Tớ đã nghĩ suốt về chuyện đó… theo cách của mình.”
Nói xong thì cô ấy đóng cửa phòng và đi đến chỗ tôi.
“Cậu là lý do khiến Ayana thay đổi ký ức nhỉ? Thế nên tôi đang cố suy nghĩ nguyên nhân của việc đó.”
“Sự tồn tại của tớ tạo nên đau khổ cho Hoshimiya… chỉ vậy thôi.”
“Riku, chuyện đó…”
“Ngày mai, tớ sẽ về nhà.”
“Về nhà ư… còn Ayana thì sao?”
“Tớ sẽ cố tránh tiếp xúc với cô ấy nhiều nhất có thể. Nếu như việc quên đi khiến cô ấy hạnh phúc thì sao cũng được…”
Nói ra điều đó khiến ngực tôi thắt lại. Tôi dần trở nên cảm thấy khó thở hơn, thậm chí quên mất việc phải thở như thế nào.
Dẫu cho tôi đã lựa chọn rằng sẽ ưu tiên hạnh phúc của Hoshimiya thì việc đó vẫn cực kì đau đớn.
…Tôi có ra sao cũng chẳng quan trọng.
Để cô ấy một mình chính là quyết định đúng đắn.
“Tớ không còn cách nào khác… Chẳng còn cách nào khác nữa cả…”
Tôi vùi đầu và đầu gối để giấu đi những giọt lệ đang chuẩn bị rơi ra.
Phải nói thành lời quyết định của mình thêm một lần nữa làm cảm xúc của tôi bùng nổ đến mức buồn nôn.
“Riku, cậu chắc chắn chứ?”
Tâm trí tôi nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của Kana là “Không”.
Dĩ nhiên tôi cũng đâu có muốn như vậy.
Tôi muốn cô ấy nhớ ra tôi. Tôi muốn mình được ở bên cạnh Hoshimiya.
Nhưng đó chỉ là ước muốn của tôi mà thôi.
Với Hoshimiya thì tôi không chỉ là một điều thừa thãi mà còn là thứ rào cản cô ấy đi đến hạnh phúc của bản thôi.
Thế nên…không còn lựa chọn nào khác.
“Lúc nãy tớ vừa nói chuyện với Ayana đấy.”
“...Nên?”
“Tôi không dám chắc có nên nói cho cậu hay không vì vẫn chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng có vẻ như những cảm xúc mà cô ấy dành cho cậu vẫn chưa hề biến mất.”
Cô ấy đang nói gì vậy chứ? Khi tôi nhìn sang thì chắc hẳn là cô ấy cũng không nắm chắc những lời mình vừa nói nên đang đảo mắt nhìn quanh.
Sau một vài giây thì có lẽ cô ấy đã sắp xếp lại được những cảm xúc của mình khi nhìn tôi và lên tiếng.
“Tình cảm.”
"...Tình cảm?"
“Đúng vậy. Ý tớ là tình cảm của cô ấy dành cho cậu…vẫn còn ở đây.”
“Tình cảm dành cho tớ ư…”
“Ayana vẫn chú tâm vào cậu. Cô ấy rất hạnh phúc khi biết rằng cậu chưa hề có bạn gái… Mà có lẽ cô ấy cũng chưa nhận thức được đó là những tình cảm lãng mạn.”
“Có thể đó chỉ là một sự trùng hợp.”
“Cậu bảo ‘trùng hợp’ là ý gì cơ chứ? Cô ấy vẫn rất để ý đến cậu, đó chính là bằng chứng.”
“...C-Có lẽ đó là do tớ đẹp trai hay gì mà thôi…”
“Cậu nghiêm túc đấy à?”
"......."
Không hề.
Đến cả tôi cũng không hiểu nổi bản thân nữa rồi, thế nhưng vì một lý do nào đó mà tôi lại rất muốn kháng cự và đưa ra những lời ngụy biện vô nghĩa.
“Riku, cậu có hiểu điều đó nghĩa là gì không?”
“Ý nghĩa sao…?”
Kana gật đầu rồi tiến đến gần hơn.
Và rồi bằng một khuôn mặt nghiêm túc, cô ấy nói một cách từ tốn và chậm rãi.
“Dù cho tớ không thể nào chịu được cảm giác giác tội lỗi đến mức phải tự xóa kí ức… thì tớ cũng chẳng thể nào xóa đi được những cảm xúc dành cho cậu đâu Riku.”
"────!"
“Tớ không biết cô ấy đang dự tính làm gì? Nhưng thứ duy nhất vẫn còn lại chính là tình cảm dành cho cậu. Đó là điều không thể thay đổi, tuyệt đối không thể nào… Dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì Ayana vẫn yêu cậu mà thôi.”
Tôi chẳng thể nào phản bác được gì khi đến cả suy nghĩ còn chẳng thể làm được.
Ánh mắt mãnh liệt của Kana đã nhấn chìm tôi khiến tôi chỉ biết chờ đợi những lời tiếp theo của cô ấy.
“Mặc cảm vì tội lỗi… trong đau đớn, cô ấy đã xóa kí ức của chính mình nhưng những tình cảm với cậu lại không hề biến mất. Tớ sẽ không để cậu nói rằng mình không hiểu được chuyện đó đâu.”
"────!"
“Riku, cậu không phải là đồ thừa thãi với cô ấy. Cậu phải ở bên cạnh Ayana… Không, phải nói là sự tồn tại quan trọng nhất mà cô ấy muốn có bên cạnh mình chính là cậu.”
"Tớ ư...?"
“Bởi vì cô ấy thực sự rất yêu cậu thế nên mới phải tự mình dằn vặt và chịu đựng cảm giác tội lỗi điên cuồng như vậy… Đó chắc chắn là lý do khiến trái tim cô ấy không thể gánh chịu được… và rồi…”
Vẻ mặt đau khổ của Kana khiến suy nghĩ của tôi dần dần hoạt động.
…Quan điểm của Kana có lẽ là không sai, nhất là khi suy xét đến tính cách của Hoshimiya.
Ngay từ đầu, đó chỉ là một vụ tai nạn. Cả Hoshimiya cũng là nạn nhân nên cô ấy không cần phải cảm thấy tội lỗi.
“Này Riku, tại sao cậu không đến và giải cứu Ayana?”
“Chuyện đó…”
“Nếu như ký ức của cô ấy đã thay đổi vì mặc cảm tội lỗi thì sao cậu không xem đó như là một cơ hội?”
“Cơ hội…?”
“Giả dụ như cô ấy vẫn còn ký ức thì hẳn cô ấy sẽ tránh né cậu. Nhưng giờ đây chuyện đó đã không xảy ra thì cô ấy cũng sẽ không làm như vậy. Ngoài ra thì tình cảm của cô ấy với cậu vẫn còn ở đấy… thế nên tại sao cậu không thử lại thêm một lần nữa? Cho đến khi ký ức của Ayana trở lại… khi thời điểm đó đến thì hãy luôn ở bên cạnh cô ấy không rời.”
Đó là một chiến lược táo bạo nhưng cũng rất nhẹ nhàng.
Kana nhìn thẳng vào mắt tôi như để chia sẻ những cảm xúc của bản thân.
....Cô ấy nói đúng.
Nếu như những tình cảm dành cho tôi là thứ không nào xóa đi dù cho ký ức đã không còn…
Thì hẳn vẫn còn một phần nào đó bên trong Hoshimiya muốn tôi…
“Cậu nói đúng… chính xác là như vậy.”
"Riku?"
“Nếu như sự hiện diện của tớ ở đây không gây ra vấn đề nào… Tức có nghĩa là tớ vẫn còn có thể làm gì đó.”
Những cảm xúc chìm trong tăm tối của tôi dần trở nên rõ ràng hơn.
Tâm trí của tôi trở nên thông suốt cũng như những đường nét mơ hồ của thực tại dần trở nên sinh động hơn.
Tôi không cần phải kiềm chế những cảm xúc của mình thêm nữa.
“Kana… cảm ơn cậu.”
Tôi bày tỏ lòng biết ơn đối với ân nhân của mình.
Nhờ có cô ấy mà tôi biết được mình nên làm gì. Cứ như thể một con đường vừa mở ra trước mắt vậy.
Kana xấu hổ quay mặt đi khi không quá quen với việc được biết ơn.
“Lúc này thì có lẽ hơi muộn để nói, nhưng xin lỗi vì đã ép cậu như vậy. Lẽ ra tớ phải biết rằng cậu đã phải trải qua những gì.”
“Cậu không cần phải lo về việc đó đâu. Từ giờ đừng ngần ngại dùng lý trí để nói chuyện với tớ.”
“Thật ư?”
“Đúng vậy. Tớ là một tên yếu đuối… thực sự rất yếu đuối, đã thế còn là một tên chỉ biết kiếm cớ để bỏ chạy đi khi đã buông lỏng cảnh giác.”
“Tớ không nghĩ điều đó đúng đâu.”
“Là thế đấy. Thế nên, Kana à, xin hãy giúp tớ để đảm bảo rằng tớ sẽ không biến thành một kẻ như vậy.”
Kana đã nói rằng mình chính là đồng minh của tôi.
Giờ thì với tình hình này, đã không còn ngôn từ nào có thể dùng để trấn an được nữa.
Tôi vươn tay về phía Kana.
"......?"
Liếc nhanh sang tay phải của tôi, Kana do dự một thoáng rồi cùng nhẹ nhàng bắt lấy nó bằng cả hai tay.
“Chúng ta là đồng minh nhỉ… được rồi. Tớ hứa là mình sẽ cố hết sức.”
“Cảm ơn cậu.”
Kana ngượng ngùng khẳng định lại lời tuyên bố đó. Quả thực rất ấm lòng mà.
Tôi đã từng nguyền rủa cuộc sống của mình. Thế nhưng lần này tôi lại đang được ban cho một người bạn tốt ở bên cạnh của mình.
Ngay sau cái bắt tay là lúc thứ gì đó nảy ra trong đầu tôi.
“Tớ có chuyện muốn bàn với cậu.”
“Gì thế? Tớ sẵn sàng lắng nghe với tư cách là chuyên viên tư vấn hàng đầu.”
“Thì thổ lộ với Hoshimiya ngay lúc này… chẳng phải là một ý tưởng tuyệt vời nhỉ?”
“Hmm, sẽ có hơi khó. Cô ấy không phải là kiểu người sẽ đi vào một mối quan hệ chỉ vì mình được tỏ tình. Dựa trên tính cách của cô ấy thì có vẻ như chúng ta cần phải bình tĩnh… dù gì cô ấy cũng rất hồn nhiên mà.”
“Vậy là suy nghĩ giống nhau rồi.”
Hơn nữa, cô ấy còn chưa nhận ra những cảm xúc lãng mạn của bản thân mình. Thế nên xây dựng nền móng vững chắc trước rồi mới bày tỏ là phương án khôn ngoan hơn nhiều.
“Về kế hoạch sắp tới thì hãy tiếp xúc với Hoshimiya nhưng không được khơi lại ký ức của cô ấy, càng nhiều càng tốt trong khi cố gắng trở thành bạn trai của cô ấy. Thế nào?”
“Nghe được đấy. Tớ nghĩ sẽ được thôi.”
Với sự đồng thuận của Kana, kế hoạch tương lai của bọn tôi đã hoàn thành.
Đặt tay lên ngực, tôi lắng nghe nhịp đập của trái tim mình.
“...Mình có thể là được… Mình sẽ ổn thôi.”
Dù cho có bị lãng quên đi chăng nữa thì cũng chẳng sao cả.
Tôi liên tục nhắc nhở bản thân điều đó như một cách để trốn tránh khỏi thực tại…