Khi mà tôi ngẩng mặt nhìn lên, tôi thấy những tia nắng rọi qua khe của tấm rèm.
Trời cũng đã sáng rồi. Kể từ cái vụ việc tối hôm qua, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Tôi chỉ ngồi yên đó trên tấm nệm và không làm gì khác.
“Mình đã làm tổn thương Hoshimiya, mình đúng là khốn nạn thật mà.”
“Này Riku, chào buổi sáng. Cậu tỉnh ngủ chưa thế?”
Rồi có ai đó bên ngoài gõ cửa một cách đầy thô bạo. Tôi thì chả có tâm trạng để mà hồi âm, tôi chỉ ngồi yên đó và co người lại.
Sau một hồi thì người kia mở cửa ra mà không quan tâm tới chuyện phải xin phép gì.
“Riku này… cậu đang làm gì thế?”
“...”
“Này, Riku. Mình bắt đầu thấy sợ cậu rồi đó.”
Khi mà người kia bước tới, bờ vai tôi không ngừng run rẩy. Cả một bầu không khí u ám toát ra từ tôi. Và rồi tôi ngẩng đầu mình lên một cách nặng nề, và trước mặt tôi là Kana, nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng.
“Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Bộ cậu gặp phải ác mộng hay sao?”
“Tôi không có trẻ con tới mức gặp phải trầm cảm sau một giấc mơ đâu.”
“Cơ mà với cậu thì có thể đó. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ayana với Soeda-san đã bắt đầu ăn sáng rồi đó.”
“Hoshimiya, cậu ấy có sao không?”
“Mình thì không thấy có sự thay đổi nào cả, cơ mà… Cậu đã làm gì lúc đó sao?”
“...”
“Rốt cuộc cậu đã làm gì vậy?”
Tôi không chịu nổi được nữa nên lánh mặt khỏi ánh mắt đầy uy hiếp của cô ấy và rồi bắt đầu thú nhận.
“Đêm hôm qua… tớ đã gặp phải Hoshimiya.”
“Rồi sao nữa?”
“Cậu ấy nói là muốn trò chuyện với mình về vài việc, nên là bọn tớ ra chỗ phòng khách.”
“Được rồi.”
“...Rồi thành ra tớ đè Hoshimiya xuống và khiến cậu ấy phát hoảng.”
“Đè Ayana xuống và khiến cậu ấy phát hoảng… Khoan, cậu đã…”
Khi mà Kana đi tới kết luận của mình, tôi gật đầu với vẻ đầy hối lỗi.
Và ngay khoảnh khắc sau đó thì cô ấy siết chặt lấy cổ áo của tôi và nhấc người tôi lên.
Kana trước mặt tôi trông không khác gì một con mãnh thú đang nhe nanh trước con mồi, chứa đầy sự phẫn nộ.
“Riku, cậu đừng có mà đùa nữa! Mình tưởng cậu là một người biết trân trọng người mà cậu yêu quý, kể cả khi cậu có bị cảm xúc chi phối đi nữa! Cái đồ khốn nạn này!”
“...”
“Cậu… khiến Ayana bị tổn thương đó! Cậu đã chà đạp lên cảm xúc của Ayana đó!”
“Ừ, phải rồi… Tớ đúng là đồ khốn nạn mà…”
Khi mà cảm xúc trong lòng tôi bắt đầu bùng nổ, có gì đó đang chảy xuống bờ má tôi.
“Đừng có mà khóc nữa! Cậu không có tư cách để làm thế đâu! Cái người mà thực sự muốn khóc chính là Ayana đó!”
“Phải rồi… Tớ đã làm một chuyện rất là kinh khủng.”
“Đúng là đồ tồi mà! Cơ mà nói thế vẫn còn là nhẹ nhàng lắm đó!”
“Tớ còn tồi hơn cả tồi. Suy cho cùng thì… Tớ đã động tay vào má của Hoshimiya rồi.”
“Cái đồ khốn nạn! Cậu dám sờ vào má của Hoshimiya… Sờ má sao?”
“Phải rồi, sờ má đó. Tớ đã làm thế với Hoshimiya.”
“Cái gì cơ? Khoan, chờ đã nào…”
“Bọn tớ thậm chí chả còn có quan hệ thân mật gì với nhau… Ấy vậy mà…”
“Từ từ đã nào. Để mình suy nghĩ cái đã. Kể rõ chi tiết tường tận cho mình đi.”
Cậu ấy dần buông tay khỏi cổ áo tôi cũng như là dịu lại cơn nóng giận của mình, dường như Kana đã trấn tĩnh lại và nhìn thẳng về phía tôi. Sau đó thì tôi bắt đầu giải thích rõ mọi chuyện. Bắt đầu từ chuyện tôi đè Hoshimiya xuống sàn và động tay sờ lấy má cậu ấy trong lúc cậu ấy đang phát hoảng, với hai tay ôm lấy bầu ngực của mình.
Kana cẩn thận lắng nghe từng lời, suy ngẫm một hồi trước khi lên tiếng.
“Ừ thì, ý mình là… nhìn cậu ấy sợ như thế thôi nhưng có vẻ như cậu ấy trong lòng đã chấp nhận điều đó rồi thì phải?”
“Chấp nhận sao? Ý cậu là thế nào?”
“Cái đó thì… kiểu như là coi đó giống như là đang diễn ấy.”
“Hả? Thế là thế nào?”
“Thôi cậu cứ quên nó đi! Không cần thiết phải bàn tới chuyện đó đâu!”
Vì một lý do nào đó thì Kana cố đánh trống lảng với đôi má đỏ bừng… Cái gì thế này?
“Cơ mà hành động của cậu lúc đó đúng là không chấp nhận được.”
“...Đúng rồi nhỉ? Tớ đúng là khốn nạn thật mà…”
“Cơ mà cậu đừng có mà căm ghét bản thân mình quá nhiều về chuyện đó, hiểu chưa?”
“Tớ đã đè cậu ấy xuống và động tay vào má của cậu ấy đó!”
“Nhưng mà đó chỉ là một tai nạn thôi, có đúng không?”
“Cũng phải, nhưng mà… cái chuyện sờ má, chả biết lúc đó là do tớ cố tình hay là vô tình nữa…”
“Là do cậu tự nghĩ rằng chuyện đó là nghiêm trọng thôi. Thực tế thì chuyện đó chả to tát gì đâu. Thành thật mà nói thì nếu là với một chàng trai có tính quyết đoán thì chuyện sờ má một ai đó nó không quá thất thường đâu.”
“Kana, cậu đã bao giờ được đứa con trai nào sờ má chưa?”
“Chưa hề nha!”
“Chưa hề sao?”
“Mình không thích bị mấy đứa con trai động chạm vào người mình đâu…!”
“Ừ thì, chuyện đó cũng hiển nhiên thôi.”
“Nhưng nếu là người mà mình thích thì… ủa…?”
“Với một người mà chưa trải qua một mối tình nào như cậu thì khá là khó để mà tưởng tượng được đó.”
“Đây là lần thứ ba rồi nha. Còn dám mở mồm về chuyện đó là mình moi ruột cậu ra đó.”
“Cậu xài cái chiêu đe dọa đó hơi nhiều rồi đó…!”
Nghĩ về chuyện Kana nổi đóa hồi nãy thì tôi thấy sợ thật. Kana sau đó hắng giọng một tiếng và đưa cuộc trò chuyện trở về đúng hướng ban đầu.
“Cơ mà cái đó thì còn tùy vào từng hoàn cảnh, đúng không? Xét về cách mà Ayana hành xử sáng nay thì mình thấy tình hình vẫn có thể cứu vãn được. Dù sao thì nhớ nói lời xin lỗi với cậu ấy một cách đầy chân thành đó.”
“...Chỉ xin lỗi thôi nó có đủ để giải quyết được vấn đề không?”
“Ai mà biết được?”
“Ực…”
Rồi cậu ấy rời đi, không nói thêm lời nào nữa… Đúng là Kana mà.
“Riku, thực ra thì chính cậu đã làm hỏng chuyện đó. Nhưng mà vẫn có cơ hội để mà sửa chữa được. Nếu cậu cảm thấy điều đó là sai thì cứ thành thật nói lời xin lỗi đi.”
Kana nói phải. Trước khi nghĩ tới chuyện được cậu ấy tha thứ, thì tôi cần phải nói lời xin lỗi trước.
Bằng sự quyết tâm trọng lòng, tôi cố gắng tìm cơ hội để mà nói chuyện với Hoshimiya và nói lời xin lỗi với cậu ấy.
Tuy nhiên thì tôi chưa có cơ hội để mà thực hiện.
Hoshimiya thì luôn cố tránh mặt tôi, đi quanh căn phòng giống như một con mồi đang cố trốn khỏi con thú đang săn lùng mình.
******
“Thiệt tình… cái cậu Riku này…”
Tôi thở dài, nhìn cánh đồng lúa đang được chiếu sáng bởi ánh bình minh từ căn phòng của mình.
Tôi không ngờ là chuyện lại xảy ra theo hướng đó. Ngay từ sáng thì Riku đã gặp khó trong việc nói lời xin lỗi với Ayana. Mấp máy môi, cúi đầu… Cơ mà Ayana thì lại cứ thế mà chạy mất tăm và trốn sau cột đèn, lén lút vòng ra phía sau căn nhà. Trông không khác gì một con sóc vậy.
Suy cho cùng thì Riku trông như bắt đầu bật khóc, nhốt mình trong phòng lại và ngừng cố nữa.
“Vấn đề là về cảm xúc của Ayana sao?”
Tôi muốn tin rằng cậu ấy không có cảm thấy giận dỗi hay là sợ hãi ở đây…
Cơ mà chuyện này chả hề tốt chút nào, nhưng tôi tin rằng chuyện này có thể giải quyết được nếu mà cả hai bên đều hợp sức.
Xét theo hoàn cảnh hiện tại, tôi có thể hiểu tại sao Riku lại cảm thấy nôn nóng lúc này.
“Thôi thì đã đâm lao thì phải theo lao vậy…”
Tôi đành chọn làm người hòa giải cho cái tên phiền phức đó và bước tới phòng của Ayana.
Tôi gõ cửa và đợi một hồi, rồi cánh cửa bắt đầu khẽ mở ra, và Ayana xuất hiện với vẻ đầy dè chừng, chỉ có thể thấy được mặt cậu ấy qua kẽ cửa.
Nhìn thấy tôi thì Ayana bắt đầu bộc lộ nét mặt đầy nhẹ nhõm.
“À, Kana. Có chuyện gì thế?”
“Vào thẳng chuyện chính luôn, trông cậu có vẻ thấy khó xử với tên Riku đầu đất đó.”
“Ừm, à thì…”
“Có thể kể cho tớ chuyện gì đã xảy ra được không?”
“À thì, chuyện đó…”
“Được rồi. Hay là để tớ tẩn Riku một trận giúp cậu nha, thấy ổn chứ?”
“Thôi! Đừng làm thế!”
Ayana vội vã siết lấy nắm tay tôi lại. Dựa trên phản ứng vừa nãy thì trông cậu ấy không có vẻ như là có thù oán gì.
“Kể rõ tường tận cho tớ được không?”
Tôi giả bộ không biết gì và chọn để cho Ayana kể toàn bộ sự việc. Cánh cửa mở ra một khoảng vừa đủ để cho một người bước vào, và Ayana mời tôi vào trong.
“Vào đi…”
Căn phòng cũng rộng cỡ ngang với phòng của tôi, chứa đầy bầu không khí yên ắng thường nhật kèm với đầy đủ nội thất.
Và có một thứ thu hút ánh nhìn của tôi, là chiếc giường. Mặc dù phòng này đã có giường nhưng tôi có thể thấy thêm một tấm nệm nằm ở trong tủ kéo. Một phòng nghỉ như thế này thì việc có thêm nệm nó không cần thiết cho lắm.
Ayana nhận thấy ánh nhìn của tôi và giải thích với vẻ ngượng ngùng.
“Thường thì mình hay ngủ ở trên nệm. Vì một lý do nào đó mà mình cảm thấy thoải mái hơn so với nằm trên giường.”
Chắc là cậu ấy có sự gắn bó nhất định với nó về mặt tinh thần rồi.
Và rồi Ayana kể lại về chuyện đã xảy ra với Riku vào đêm ngày hôm qua, và nó trùng khớp với những gì mà Riku đã kể lại.
Nói xong thì Ayana rũ đầu xuống, nói với một giọng the thé.
“Mình không biết phải đối mặt với Kuromine-kun như thế nào nữa…”
“Cậu đang ghét Riku à?”
“Không đâu. Chỉ là mình thấy ngạc nhiên thôi… mà không phải tới mức khó chịu với chuyện đó đâu.”
“Ra là vậy.”
Nếu mà không có gì khó chịu thì có thể giải quyết được. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên thì lời tiếp theo của Ayana khiến tim tôi lỡ một nhịp.
“Liệu… Kuromine-kun… có thích mình không?”
“Hả?”
“Mình đã nghĩ rất nhiều về chuyện đó rồi. Cậu ấy đã lặn lội tới tận đây để gặp mình, thậm chí còn ở đây qua đêm bởi cậu ấy thấy lo lắng cho mình, rồi cậu ấy còn sờ má mình nữa…”
Cậu ấy nói với đôi má đỏ ứng và vì một lý do nào đó mà cậu ấy lại ngồi quỳ rất chuẩn tư thế.
Từ góc nhìn của tôi thì rõ ràng là Riku có tình cảm với Ayana.
Kể cả khi không biết rõ tường tận thì tôi vẫn có thể tự tin nhận ra được điều đó ngay.
Mà không chỉ riêng mình tôi, bất kì ai cũng có thể nhận ra được cảm xúc trong lòng Riku bằng việc quan sát cách hành xử của ấy.
Ayana chắc cũng biết rồi, nhưng dường như cậu ấy đang cảm thấy lo sợ, cảm thấy tự ti, như thể đang nghĩ rằng ‘Lỡ như không phải thì sao?’. Điều đó thể hiện rõ cách nghĩ đặc trưng của Ayana.
“Nếu Riku thực sự thích cậu thì cậu cảm thấy thế nào?”
“Có lẽ là mình thấy rất vui về chuyện đó…”
Ayana đáp lại không chút do dự với đôi má đỏ bừng.
“Cơ mà lạ thật đó. Mình vốn không biết gì về Kuromine-kun cả, nhưng mà dạo gần đây thì mỗi khi rảnh rỗi thì mình lại nghĩ về cậu ấy.”
“Hừm…”
“Liệu có phải… là phải lòng từ ánh nhìn đầu tiên không?”
“...Ai mà biết được?”
Đó không phải là yêu từ ánh nhìn đầu tiên đâu. Cơ mà tôi cảm thấy bức xúc về việc biết được chuyện đó nhưng không thể nói ra được.
“Kana, xin lỗi nhé. Mình phải chuẩn bị để đi làm bây giờ đây.”
Ayana gián tiếp bảo tôi rời đi với nét mặt đầy hối lỗi.
Bởi đã nghe được hết những gì mà tôi cần biết, tôi quyết định lặng lẽ rời khỏi phòng.
Khi cánh cửa khép lại, tôi nghĩ về hiện trạng của Ayana và lẩm bẩm với bản thân mình.
“Khi cảm xúc vấn vương mà không có hồi ức. Nó sẽ trở thành nguồn cơn gây ra sự bối rối…”
Sau khi Ayana ra ngoài để đi làm, tôi quyết định đi gặp Riku đang nhốt mình trong phòng.
******
Không có phản hồi nào kể cả sau khi tôi gọi qua cánh cửa bao nhiêu lần, nên tôi quyết định tự mình mở nó ra. Và rồi tôi thấy Riku đang ngồi co mình trong phòng.
“Thiệt tình, cậu đang làm cái quái gì thế…”
“Giải quyết cơn khủng hoảng tâm lý thôi.”
“...”
Đúng ra Riku, trả lời một cách đơn giản tới mức lố bịch. Cơ mà việc nhận ra được ngay bầu không khí căng thẳng là chuẩn tính cậu ấy rồi.
“Ayana ra ngoài đi làm rồi đó.”
Riku mở mắt ra và hướng nhìn về phía tôi.
“Đi làm sao? Hoshimiya vẫn đi làm kể cả khi đang ở vùng quê á?”
“Đúng rồi, ở cửa hàng tiện lợi đó.”
“...Ở quê cũng có cả cửa hàng tiện lợi à?”
“Đừng có coi thường vùng quê nha. Mặc dù ở vùng xa thì vẫn có đủ tiện ích dịch vụ đó, hiểu không?”
“Cơ mà cách cậu lựa lời nói nó nghe như đang thể hiện thái độ khinh thường vậy… Nhân tiện thì cái cửa hàng tiện lợi đó ở đâu vậy?”
“Cách khoảng 20 phút đạp xe thôi.”
“Cũng xa phết đấy…”
Quả thật. Nếu mà là ở chỗ quê nhà tôi thì đến chỗ cửa hàng tiện lợi chỉ mất 10 phút đi bộ mà thôi.
“Hai chúng ta ra chỗ đó luôn đi.”
“Tại sao?”
“Cậu biết rõ rồi mà. Cậu cần phải nói lời xin lỗi. Nếu mà Ayana đi làm thì cậu ấy không thể né tránh được đâu.”
“Cơ mà… Chả phải làm thế sẽ gây phiền hay sao?”
“Thế thì canh vào lúc vắng khách là được.”
“Kể cả là như vậy thì nó vẫn…”
Riku bộc lộ vẻ bất an, hai bàn tay không ngừng táy máy.
Ayana đã lánh mặt cậu ấy. Hẳn là chuyện đó đã khiến Riku nặng lòng.
Trông cậu ta không khác gì một con cún đang bị quở trách bởi người chủ cả.
Kể cả khi chuyện này bắt nguồn từ hành động của Riku, thì tôi vẫn có chút sự đồng cảm với cậu ấy.
“Xin lỗi đàng hoàng đi. Nếu mà cứ trì hoãn thì sẽ khiến mọi thứ tồi tệ hơn đó.”
“...”
“Ayana không có giận cậu đâu. Chỉ là cậu ấy thấy ngạc nhiên và không biết phải xử lý chuyện đó như thế nào thôi.”
Tôi nói một cách từ tốn. Tuy vậy thì Riku vẫn không chịu ngẩng đầu lên.
“Có thể tớ sẽ lại làm gì đó thất thường với Hoshimiya mất.”
“Chuyện đó thì cũng chả mới lạ gì nữa đâu. Ayana bắt đầu hiểu ra rằng cậu là cái kiểu người đó rồi. Không sao cả.”
“Liệu điều đó có thực sự ổn không?”
“Đúng là cứng đầu thật mà! Cứ đi cùng với mình xem nào!”
Tôi kéo mạnh cánh tay của Riku, bắt cậu ta đứng dậy.
Đúng là cậu ta sống dựa trên cảm xúc của mình, lúc thì thăng lúc thì trầm…
Bảo sao trông cậu ta không khác gì một con cún cả.