“Kuromine-kun, đã sáng rồi đấy! Này!”
Ai đó đang lay người tôi bằng một giọng nói rất nhẹ nhàng khiến ý thức tôi dần dần trở về với thực tại. Khi tôi từ từ mở mắt ra khuôn mặt mờ nhạt của Hoshimiya xuất hiện.
Cô ấy đang nhìn tôi bằng một nụ cười pha lẫn với sự tốt bụng của bản thân.
Ah…đã đến giờ đi học rồi sao.
Tôi vô thức kháng cự lại khi vẫn cứ nằm lì trên giường.
Nhắm mắt lại và để mặc bản thân cho ham muốn thao túng cơ thể.
“Kuromine-kun…? Đã sáng rồi đấy, dậy đi nào.”
“...Thế thì cho tớ một nụ hôn chào buổi sáng đi.”
"Huh...?!"
“Tớ sẽ dậy nếu cậu làm chuyện đó.”
Tôi đã bắt đầu việc trêu chọc Hoshimiya và khiến cho cô ấy đỏ mặt như thế này suốt ba ngày nay rồi, để rồi mỗi lần như vậy thì cô ấy sẽ lại mắng tôi trong khi bảo rằng không được nói những thứ kì lạ.
Mà thường thì mỗi khi xấu hổ như vậy thì phương pháp đánh thức người ngủ nướng dậy của cô ấy cũng sẽ trở nên “bạo lực” hơn.
Nhưng lần này thì lại chẳng có bất cứ một phản ứng nào cả.
Cảm thấy có gì đó khác biệt so với mọi khi, tôi thận trọng mở mắt ra để kiểm tra.
"Um... cái đó..."
Để rồi tôi nhìn thấy khuôn mặt đỏ như gấc vì ngượng và có phần kích động của Hoshimiya.
‘Huh? Thái độ của cô ấy có hơi khác nhỉ.’
Tuy nhiên khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn khác biệt. Đây không phải là phòng của của Hoshimiya. Trần nhà và tường đều rất lạ lẫm… Chết m*. Nơi này là… nhà của Soeda-san!
“Hoshimiya! Không phải như cậu nghĩ đâu!”
Nhận ra tình hình hiện tại, cơn buồn ngủ lập tức biến mất khi tôi nhanh chóng bật dậy.
“Xin lỗi, vừa nãy chỉ là nói mớ mà thôi!”
“Kh-Không, Kuromine-kun… Chúng ta chỉ mới quen nhau được 2 ngày thôi đấy…!”
“Không phải như cậu nghĩ đâu! Chỉ là chút hiểu lầm từ quá khứ thôi…!”
“Hiểu nhầm từ quá khứ? Lẽ nào cậu đã từng đòi hỏi những cô gái khác một n-nụ hôn ch-chào buổi sáng ư?”
Có vẻ như việc đề cập đến chuyện đó khiến cô ấy khá ngại ngùng khi giọng nói có chút run rẩy.
Ở trong thân tâm tôi đang hiện lên rất rõ “Quả là cô ấy” nhưng lại chẳng biết phải giải thích như thế nào.
“Mà, thì… Không phải là những cô gái khác đâu, có lẽ…Uh…”
“Ra là vậy, tớ hiểu rồi, Kuromine-kun. Dù gì cậu cũng khá điển trai mà.”
"Hoshimiya?"
“Bữa sáng sắp xong rồi đấy… Cậu xuống lầu đi nhé.”
Hoshimiya né tránh ánh mắt của tôi rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Trông cô chẳng khác gì một cô gái đang rơi lệ sau khi chứng kiến bạn trai mình ngoại tình cả.
“Tệ rồi đây… Thế này thì sẽ khó xử lắm đây.”
Đây chính là buổi sáng đầu tiên kể từ ngày tôi quyết định sẽ bắt đầu xây dựng lại mối quan hệ của mình với Hoshimiya.
Thế nhưng ngay lập tức một tai nạn bất ngờ xuất hiện…
◇ ◇ ◇
Đã đến lúc dùng bữa sáng nên cả bốn người chúng tôi ngồi quây quần bên cái bàn y hệt như tối qua vậy. Kana ngồi bên cạnh vẫn lặng lẽ thưởng thức bữa ăn một cách thỏa mãn trong khi liên tục thốt lên “Mmm, ngon quá đi mất.”
“Riku-kun, tối qua cháu ngủ có ngon không?”
“Có ạ.”
“Vậy là được rồi.”
Soeda-san nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng rồi gật đầu hạnh phúc. Có vẻ những bà lão rất thích tận hưởng phản ứng của người trẻ nhỉ…? Tôi cũng có bà của mình, nhưng…
“U-um, Kuromine-kun, cậu có muốn… ăn thêm một bát không?”
Hoshimiya nhận ra rằng bát cơm của tôi đã trống rỗng nên do dự lên tiếng đầy ngượng ngùng, một thái độ hoàn toàn khác hẳn so với ngày hôm qua. Chắc chắn vụ tai nạn “nụ hôn chào buổi sáng” từ sáng nay vẫn còn để lại hậu quả.
“Vâng, tớ xin.”
Tôi đưa bát cơm cho Hoshimiya khiến đầu ngón tay của bọn tôi chạm vào nhau.
"Ah..."
"...? Ayana?"
"Không sao… Không có gì."
“...Thật sao?”
Kana đang rất lo lắng cho Hoshimiya khi cô ấy vừa để lộ ra một tiếng kêu kì lạ trong khi xới cơm một cách cực kì máy móc.
…Geez, chỉ là chạm đầu ngón tay thôi mà cảm giác lại quá mức cường điệu rồi… Chết tiệt, trái tim mình không chịu bình tĩnh lại.
Tôi nhận ra rằng bản thân mình đang bồn chồn nhìn chằm chằm vào bàn tay phải vừa chạm vào đầu ngón tay của Hoshimiya.
Tôi chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức và gào thét thật to.
“Kuromine-kun… của cậu đây.”
"C-Cảm ơn cậu."
Cả hai đều né tránh ánh mắt của nhau…
Nhưng làm như vậy đã khiến bọn tôi không chú ý được vào tay của mình… Thế là một lần nữa, những ngón tay lại chạm vào nhau thì tôi lấy bát cơm.
"Ah!"
“Ayana? Cậu có sao không?”
“T-Tớ ổn, tớ vẫn ổn!”
“Hmm? Mà này, Riku, sao mặt cậu cũng đỏ lừ vậy?”
“Đ-Đó chỉ là… chuyện bình thường thôi.”
“Nếu mặt cứ đỏ suốt như vậy thì chắc là cậu bị ốm rồi đấy. Đã thế cách cậu nói chuyện nghe còn rất gắng gượng nữa…”
Ánh mắt đầy hiếu kì của Kana gắn chặt lên người bọn tôi, nhưng tôi chỉ mặc kệ và ngấu nghiến bát cơm của mình.
…Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mình thực sự đang hành động rất kì quặc.
Trong suốt quãng thời gian còn sống chung ở nhà của Hoshimiya thì không biết bọn tôi đã vô tình chạm tay bao nhiêu lần rồi nữa.
Dĩ nhiên là cô ấy cũng sẽ cảm thấy ngượng nhưng lúc đó thì tôi chỉ cảm thấy có chút không yên… chứ không hề rung động đến mức như thế này.
Tôi lại nhìn vào ngón tay phải đã chạm vào Hoshimiya.
Hơi ấm vẫn còn thoáng sót lại ở trên đó…
◆◆◆
“Mình bị gì thế nhỉ?” Tôi nghĩ trong khi lăn lộn khắp phòng mình sau bữa sáng.
Cái cảm giác khó chịu với các giác quan này không phải là điều gì quá mới mẻ khi nó đã xuất hiện cách đây không lâu, kể từ lúc tôi quyết định chia tay với Haruno để đi gặp Hoshimiya.
Tất cả mọi thứ tôi thấy đều trong trẻo như pha lê vậy, chẳng khác nào lớp sương mù đã tan biến đi.
“Kuromine-kun, tớ mang quần áo cậu đến cho cậu thay này,” Tôi nghe thấy tiếng gọi nên đã ngồi dậy và thấy Hoshimiya đang đứng ở cửa phòng.
Cô ấy đang ôm mấy bộ quần áo được gấp gọn gàng trên tay.
Tôi chẳng hề nhận ra cô ấy bước vô từ khi nào bởi vì cửa cũng không hề đóng.
“Có gì đó lạ lắm…”
"Huh?"
Tôi nghiêng đầu trước câu hỏi có phần bẽn lẽn của cô ấy.
“Chúng ta thực sự chưa bao giờ nói chuyện với nhau trước đây sao? Chính vì thế nên việc ở đây mới giống như một giấc mơ…”
"............"
Một cơn đau nhói lên trong lồng ngực khiến tôi vô thức bấu vào nó.
"Kuromine-kun?"
“Không có gì. Mà này, ở vùng quê chỉ có các ông chú lớn tuổi thôi sao?”
“Ông chú lớn tuổi…? Nghe thì có vẻ hơi thiên vị nhưng chắc là như vậy. Tuy nhiên cũng có một số người cùng tuổi với tớ, ví dụ như những chàng thanh niên khỏe mạnh.”
“Sao cơ…!?”
Lẽ nào một câu chuyện tình với chàng trai khác vừa được hé lộ khi tôi không ở cạnh sao?
Không, nếu như cậu ta có thể khiến Hoshimiya hạnh phúc thì… Không, tôi không thể chấp nhận việc đó được.
“C-Cậu ta là loại người như thế nào vậy?”
Tôi nuốt nước bọt và lên tiếng trong khi cầu nguyện.
Hoshimiya mỉm cười và đáp lại “Tớ cũng chẳng biết quá nhiều ngoài việc cậu ta rất mạnh đâu. Bọn tớ còn chưa nói chuyện với nhau lần nào, chỉ là tớ thoáng thấy cậu ta từ xa mà thôi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. May quá…
Sau khi đã thoải mái hơn, tôi quyết định xin lỗi vì những chuyện xảy ra lúc sáng thêm một lần nữa.
“Chuyện sáng nay… tớ thực sự xin lỗi. Tớ chỉ hay nói mấy thứ kì quặc rồi hiểu lầm đó là một giấc mơ.”
“Tớ hiểu mà… Dù gì cậu cũng khá đẹp trai nên chắc là tớ đã nghĩ rằng cậu là kiểu trai sẽ đi tán tỉnh lung tung khắp nơi.”
“Tớ không phải là kiểu người đó. Mà dù cho có muốn đi chăng nữa thì tớ cũng không thể làm vậy.”
“Vậy ư? Thế thì… cậu đã hẹn hò với bao nhiêu cô gái rồi?”
Cô ấy đang cho rằng tôi đã từng hẹn hò sao?
“Một… không, hai.”
Bao gồm Haruno và Hoshimiya nên tổng cộng là hai người.
Nghe thấy điều đó khiến Hoshimiya có vẻ như bị sốc khi cô ấy bất giác bước lùi lại.
“Cậu còn năng suất hơn tớ nghĩ đấy…!”
“Kh-không, không phải là tớ trêu hoa ghẹo nguyệt hay gì đâu…”
“Cậu hẹn hò với họ từ khi nào?”
“Khá gần đây.. Chắc là đâu đó quanh năm 2 cao trung.”
“Cậu thay bạn gái nhanh thật đấy…!”
Một lần nữa, Hoshimiya lại giật mình lùi lại. Mà cũng đúng, nhưng không phải như cô ấy đang nghĩ đâu!
Tôi rất muốn nói gì đó nhưng tôi cũng không dám chắc điều đó sẽ không ảnh hưởng đến Hoshimiya thế nên không thể làm được.
Dù có phải nói thì tôi cũng nên lựa chọn thời điểm thích hợp.
“Cậu cũng đào hoa đấy nhỉ, Kuromine-kun…”
“Không phải vậy đâu.”
Một trong hai người mà tớ vừa nói chính là cậu đấy.
“Haha… Xin lỗi nhé, tớ lỡ phản ứng lại với chuyện tình trường của cậu dù cho chúng ta còn chẳng hẹn hò…”
“Không sao đâu, thật đấy.”
“Vì một lý do nào đó nhưng tớ không thể ngừng tò mò về cậu được, Kuromine-kun… Uh, Y-Ý tớ không phải là kiểu kì quặc đâu nhé!”
Giọng nói có phần kích động khiến cô ấy tuyệt vọng chữa cháy. Hoshimiya đúng là rất dễ thương theo cách riêng của cô ấy mà. Điều này khiến tôi chỉ thổ lộ ngay lập tức.
“V-Vậy thì… Gặp lại cậu sau!”
Hoshimiya quay lưng lại rồi bỏ chạy mất.
…Um, ít nhất thì cậu cũng phải để áo quần thay ở lại chứ
Bởi vì tôi vẫn đang mang bộ đồ ngủ…
◆◆◆
Sau khi đuổi theo cô ấy để lấy đồ thì tôi cũng quay về lại phòng mình để thay. Đó là một bộ đồ khá đơn giản với áo phông và quần đùi. Kích cỡ cũng khá phù hợp nữa.
“Này, Riku. Ayana bị sao thế?
“...Đừng có đột ngột xuất hiện như thế chứ.”
“Huh? Việc để cửa mở là lỗi của cậu mà nhỉ?”
Kana mang theo thái độ xấc xược của mình đi vào phòng tôi mà chẳng chút do dự. Thế này thì trông có giống một đồng minh hữu ích đâu.
“Này, giữa cậu và Ayana đã xảy ra chuyện gì? Cả hai đều trông rất lúng túng đấy.”
"Mà..."
“Cứ nói rõ ra xem nào, chúng ta là đồng minh đấy.”
Cũng chẳng có gì quá đặc biệt để giấu nên tôi đã kể cho cô ấy nghe chuyện xảy ra lúc sáng.
Kana đưa ra nhận xét sau khi lắng nghe một cách chăm chú…
“Riku, tớ không biết cậu kinh tởm đến thế đấy.”
"Ugh!"
“Nụ hôn chào buổi sáng…? Tớ biết là cậu muốn trêu Ayana, nhưng thế thì có hơi…”
“Tớ biết mà… thế nên tớ đang suy nghĩ về nó đây.”‘
“Cái này thì bó tay nhưng giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Cả hai xúm vào suy nghĩ.
Và rồi một người thứ ba xuất hiện.
“Này, tớ nói chuyện với hai cậu một lúc được không?”
"Huh, Ayana?"
Giọng nói phát ra ở cửa là của Hoshimiya.
…Có lẽ tôi nên học cách tạo thói quen đóng cửa lại. Bởi vì đã sống một mình suốt nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đó cả. Cũng có một khoảng thời gian tôi sống chung với Haruno nhưng bọn tôi hoàn toàn cởi mở với nhau tôi cũng chẳng hề đóng cửa lại như một lẽ dĩ nhiên.
“Giờ tớ sẽ ra vườn làm cỏ nên nếu các cậu cần gì thì cứ ra vườn nhé.”
“Làm cỏ ư? Ayana vẫn chăm chỉ như mọi khi đấy… À, chờ đã. Để tớ giúp cậu một tay.”
“Thật ư? Kana, hình như cậu không thích làm mấy việc như vậy mà nhỉ?”
“Mà bọn tớ vẫn đang nợ cậu mà, nên làm những chuyện như thế này cũng đáng mà. Đúng không, Riku?”
"Tớ ư?"
Khi đang lưỡng lự để đưa ra câu trả lời thì một cúi chỏ thúc thẳng vào người tôi. Đó chính là tín hiệu cho việc tôi nên đồng ý giúp đỡ.
“Được rồi, tớ cũng sẽ giúp.”
“Cả Kuromine-kun sao… Cảm ơn hai cậu. Vậy thì khi nào chuẩn bị xong thì hãy xuống dưới nhà nhé.”
Có vẻ như đó là tất cả những gì cô ấy muốn nói khi Hoshimiya nhanh chóng rời khỏi phòng.
Làm cỏ… tôi chưa bao giờ làm việc này trước đây.
“Đây chính là cơ hội đấy, Riku. Trải nghiệm một điều gì đó cùng với Ayana, và dù cho nó có là gì đi chăng nữa thì hãy rút ngắn khoảng cách với cô ấy.”
“Đúng vậy!”
Dù có là làm cỏ thì tôi vẫn sẽ thể hiện mặt tốt của mình cho Hoshimiya. Đã đến lúc sửa chữa sai lầm sáng nay rồi.
◆◆◆
“Có vẻ như sẽ mất cả ngày đấy.”
“Tớ…Chắc là tớ không làm được đâu.”
Ngay khi vừa ra ngoài cùng bộ đồ dài tay thì chúng tôi lập tức choáng ngợp trước tình cảnh thảm hại của khu vườn.
Những bụi cỏ nhỏ mọc lên dọc theo rìa của ngôi nhà trong khi một thảm cỏ dại khác hoàn toàn xâm chiếm nơi đây. Ngoài ra còn có rất nhiều loại thực vật thân gỗ khác nữa.
Bị trí tò mò kích thích nên tôi đã quyết định sẽ khám phá khu vườn và ngắm nghía thật kỹ.
Có rất nhiều tảng đó được đặt ra để tăng thẩm mĩ cho khu vườn, thế nhưng giờ đây chúng cũng đang bị những cây cỏ cao đến ngang đầu gối của tôi che phủ.
Ở góc vườn là dấu vết còn sót lại của một cái ao nhỏ - có lẽ là nơi từng được dùng để nuôi cá Koi. Tuy nhiên giờ đây thì chẳng còn con cá nào mà chỉ là một ao cá khô cạn với những cây cỏ héo úa.
“Soeda-san, cháu trông có kì cục lắm không? Thế này có kì lạ quá không ạ?”
“Ngoài cháu ra thì chẳng có gì kì quặc cả. Bởi vì thường thì cháu đâu có quan tâm mình ăn mặc như thế nào đâu.”
Cuộc trò chuyện bị cơn gió đưa đi khiến tôi quay mặt về phía đó và phát hiện ra rằng Hoshimiya đang ló mặt ra ở góc.
Hay nói đúng hơn thì cô ấy đang bị Soeda-san nhẹ nhàng đẩy ra.
"Ah... Kuromine-kun..."
Ánh mắt hai bên gặp nhau làm cho Hoshimiya bẽn lẽn cúi xuống. Có vẻ như cô ấy khá bận tâm về ngoại trang của mình.
Chẳng có gì kì lạ cả, cô ấy trông vẫn cực kì đáng yêu.
Hoshimiya đang mang trên mình một chiếc áo sơ mi dài tay cùng với một bộ áo liền quần, tên của nó là salopette nhỉ. Ngoài ra cô ấy cũng đội một chiếc mũ rơm trong khi vắt khăn tắm quanh cổ như một cách để bảo vệ bản thân trước ánh nắng mặt trời
Đây chính là trang phục thường thấy của một người thường xuyên làm việc đồng áng.
Nó hoàn toàn khác so với phong cách gyaru mà cô ấy thường thể hiện ở trường.
Nhưng khi biết được tính cách thực sự của cô ấy như thế này thì tôi lại thấy nó thực sự hợp hơn rất nhiều.
Bởi vì nó trông cực kì dễ thương. Đã thế cái cách mà cô ấy tỏ ra ngượng ngùng hoàn toàn có thể làm xao xuyến trái tim của bất cứ chàng trai nào.
Tôi rất hạnh phúc khi được ngắm nhìn một khía cạnh khác của cô ấy như thế này.
“Riku, đây cũng chính là một cơ hội đấy?”
"Huh?"
Kana đến gần và thì thầm vào tai tôi.
“Ayana đang lo lắng về chuyện không biết cậu sẽ cảm thấy thế nào đấy. Nếu như bây giờ cậu đưa ra một lời khen thì có thể dễ dàng kéo ngắn khoảng cách của hai người.”
“Dù cho đang lo lắng nhưng ai cũng thấy cô ấy rất dễ thương mà.”
“Nếu đã nghĩ vậy thì cứ nói cho cô ấy đi.”
Nói xong thì Kana cũng lùi lại vài bước và bắt đầu quan sát tình hình.
Thay vào đó thì Hoshimiya lại bẽn lẽn bước đến chỗ tôi rồi dừng lại khi cả hai cách nhau khoảng ba bước chân. Thế là một bầu không khí căng thẳng tỏa ra giữa hai người bọn tôi.
“Haha… Trông lạ thật nhỉ? Bộ đồ này chắc là không hợp với tớ một chút nào…”
Cô ấy nở một nụ cười có phần do dự.
‘Không phải đâu’ Tôi cố gắng diễn tả những gì mình đang nghĩ bằng một cách vô tư như mọi khi.
“N-nó-nó…uuhh…”
"Kuromine-kun?"
"Uh, ah... ahh...."
Dễ thương lắm. Đó là những gì tôi rất muốn nói nhưng cơ thể tôi lại đột ngột nóng bừng lên.
Tim tôi bắt đầu đập một cách rộn ràng còn tâm trí thì đã trống rỗng.
Đây chính là… sự lo lắng trộn lẫn với một chút xấu hổ…
Thấy Hoshimiya bối rối và nghi hoặc như vậy còn khiến tôi càng lo lắng hơn ‘Chết tiệt, mình cần phải nói gì đó.’
“Ugh… Dù sao thì nó không có kỳ lạ gì đâu.”
“Thật sao?”
“Đúng thế… Thực ra thì… cậu trông dễ thương lắm.”
“Um, cảm ơn cậu.”
Hoshimiya đỏ mặt rồi ngượng ngùng gãi má.
Tôi cũng chẳng khác gì khi tỏ ra bồn chồn với những thứ cảm xúc không thể nào lý giải được.
Điều đó khiến tôi cảm thấy khó chịu với chính bản thân mình khi đến hai chữ “dễ thương” thôi mà cũng chẳng thể nói một cách mạch lạc.
Nếu như là trước đây thì tôi có thể nói ra từ đó mà không chút do dự…
Như ngày lần đầu tiên đi xem phim với Hoshimiya, tôi đã có thể thoải mái khen cô ấy “dễ thương” khi nhìn thấy bộ thường phục. Kì lạ thật… đến cả tôi cũng phải choáng ngợp trước sự thay đổi của bản thân.
Trong khi ngắm nhìn Hoshimiya lấy dụng cụ từ chỗ của Soeda-san thì Kana chạy đến chỗ tôi.
“Riku, cậu đang kì lạ lắm đấy…”
“Chỉ là… có chút gì đó rất khác.”
“Khác ư?”
“Không biết phải diễn tả thế nào nhưng những cảm xúc của tớ đang dần trở nên thực hơn.”
“Huh? Như vậy nghĩa là sao cơ chứ? Cậu cứ nói thẳng ra xem nào.”
“Tớ đã bảo là không biết phải nói như thế nào rồi mà. Đến cả tớ còn không hiểu được bản thân mình. Mọi chuyện đã như vậy được một khoảng thời gian rồi…”
Chết tiệt, tôi không có thời gian để lo cho bản thân đâu! Đây không phải là lúc để cư xử bất thường như vậy.
"Huh?!"
"Huh? Sao thế?"
Tôi đột nhiên nhận ra vẻ ngoài của Kana khi cô ấy đứng ở bên cạnh,
“Đó là áo khoác đồng phục trường sao?”
“Tớ mang theo đấy, thì sao chứ?”
“Dù có hơi đơn giản… nhưng nó sẽ bổ sung rất tốt cho Hoshimiya đấy.”
“Cậu muốn ăn đấm đúng không, tên khốn Riku này?”
*Bụp*