Khi bọn tôi đến được địa điểm dự định thì cũng là lúc mặt trời đã xuống núi. Bên kia hàng rào bao quanh sân gà là một cánh đồng đã nhuộm trong ánh nắng cam chiều của hoàng hôn. Những ngôi nhà nằm rải rác khắp nơi cũng những ngọn núi có thể quan sát được từ khoảng cách rất xa.
“Vậy ra đây là vùng quê nhỉ? Hóa ra miền quê sẽ trông như thế này.”
“Tớ không mấy thích thú với lũ bọ đâu.”
“Cậu không lũ bọ mới là bên nên bỏ chạy ư?”
"Huh?!!"
“Oh, cỏ còn mọc ngay trên cả đường ray kìa.”
“Này, đừng có ngó lơ tớ!”
Rõ ràng tôi đang phớt lờ Kana nên đã bị cô ấy đã sút nhẹ vào cổ chân.
“Chúng ta sẽ gặp Hoshimiya sớm thôi… Hạnh phúc quá đi, nhưng tớ cũng đang bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi…”
“Cậu say mê Ayana như điếu đổ rồi. Chắc cậu không phải là loại người lừa tình đâu nhỉ?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Nếu như có thời gian để làm chuyện thì tớ thà rủ Hoshimiya đi hẹn hò còn hơn.”
“Cậu nói như thể chẳng khác gì hai người đang hẹn hò nhỉ…?”
“Không phải là như thể đẩu; bọn tớ thực sự đang hẹn hò đấy.”
Chẳng ai trong số chúng tôi chính thức nói lời chia tay cả… Không biết như thế thì tôi có được xem là đã ngoại tình không. Chính vì thế mà tôi chỉ đành khoanh tay lại và nhìn đám cỏ mọc trên đường ray trong sự mâu thuẫn.
“Um…cháu chắc hẳn là Kuromine-san nhỉ?” Tôi quay người lại và ở đó là một bà lão đang hỏi han với chút ngại ngùng.
Có vẻ như bà ấy ở đây đã được một lúc rồi.
Khuôn mặt hằn rõ những nếp nhăn cùng mái tóc bạc trắng như muốn hiện lên vô số những khó khăn mà bà ấy phải chịu đựng vậy. Kèm thêm sự kết hợp giữa kimono màu xanh lá nhạt cùng bầu không khí nông thôn mạnh mẽ toát ra càng khắc họa rõ thêm hình ảnh một người Nhật Bản truyền thống.
…Bà ấy là ai nhỉ? Đây là lần đầu chúng tôi gặp nhau. Thế nhưng, mặc dù không nhận ra nhưng đầu tôi vẫn cảm thấy đau nhức.
Tôi như muốn xé toạc đầu của mình ra.
"Riku?"
Kana nhẹ nắm lấy tay áo của tôi cùng một biểu cảm lo lắng, tuy nhiên tôi còn chẳng thể đáp lại một cách rõ ràng.
Mặc kệ tình cảnh, bà ấy vẫn đứng thẳng lưng trước mặt chúng tôi rồi đưa ra một ánh mắt bình thản và giới thiệu bản thân.
“Bà là bà của Hoshimiya Ayana.”
“Sao ạ?” Kana phản ứng lại.
Theo như lời của Kana thì Hoshimiya đang sống ở nhà người quen của bà cô ấy.
Và đang đứng ngay trước mặt bọn tôi chính là người bà đó.
Bà ấy toát ra một phong thái điềm tĩnh thể hiện rõ phẩm chất của một người ở tầm tuổi của mình.
“Bà nghe nói rằng chỉ có Kana-san thôi, nhưng… Kuromine-kun cũng đến nhỉ.”
“A, cháu xin lỗi ạ. Vì tình hình hiện tại của Ayana nên cháu nghĩ sẽ tốt hơn nếu đưa cậu ấy đến mà không báo trước…”
Kana thay mặt tôi giải thích rõ mọi chuyện.
Tuy nhiên của bà của Hoshimiya chỉ tỏ ra là chẳng mấy bận tâm khi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Bà cũng muốn bày tỏ sự biết ơn của mình với Kana-san, thế đã đến đây để đợi cháu.”
Nói rồi, bà ấy nhìn tôi cúi người thật sâu. Hành động đột ngột đó khiến tôi cực kì ngạc nhiên khi chẳng biết được nguyên do cho chuyện này là gì.
"Um..."
“Bà vẫn chưa hề quên được vụ tai nạn đó dù chỉ là một ngày.”
"..."
“Ta nhận thức được tình cảnh đang vây quanh cháu cùng với Ayana. Ta thực lòng xin lỗi.”
"Um..."
Nhưng ngay khi tôi đang cố gọi bà của Hoshimiya - người vẫn tiếp tục xin lỗi thì bà ấy bỗng lên tiếng “Tuy nhiên” khiến mọi lời nói của tôi đều dừng lại.
“Ayana cũng đang vô cùng đau khổ…! Thế nên nếu Kuromine-kun đến là để tạo thêm gánh nặng cho sự cố đó nữa thì…”
À, ra là vậy. Giờ thì tôi hiểu bà ấy định nói gì rồi.
Hẳn bà ấy đang hiểu nhầm mục đích của tôi khi đến đây - bà ấy nghĩ rằng tôi đến là để trút giận lên người Hoshimiya.
“Bà không hề có ý định tìm kiếm sự tha thứ. Nhưng, xin cháu làm ơn tha cho Ayana, hãy—.”
“Về vụ tai nạn thì cháu vẫn thấy chưa ổn một chút nào.”
Bà của Hoshimiya vẫn tiếp tục cúi đầu nên tôi không thể thấy được biểu cảm của bà ấy, tuy nhiên sự căng thẳng là điều có thể thấy rõ khi những lời nói của tôi vang lên.
Kana đang đứng cạnh tôi cũng chỉ ở đấy quan sát tình mà chẳng làm gì cả.
Một khoảng lặng căng thẳng bao trùm xung quanh đến mức tiếng gió thổi qua cũng trở nên rất rõ ràng.
Cứ như thể cả thế giới đang chờ đợi những lời của tôi vậy.
Thế nên, bằng một quyết tâm chân thành, tôi nói ra những cảm xúc thực sự của mình.
“Cháu… chỉ muốn gặp cô ấy. Cháu chỉ đơn giản là muốn gặp cô ấy mà thôi. Chỉ vậy thôi ạ.”
"..."
“Cháu chẳng có địch ý gì cả. Cháu cũng không hề tức giận. Dĩ nhiên là dù vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận được vụ tai nạn nhưng lúc này với cháu nó chẳng hề liên quan.”
Những cảm xúc thực lòng đó tuôn ra một cách quá dễ dàng đến mức khiến tôi cũng tự mình cảm thấy ngạc nhiên.
Đó chính là những thứ dành cho Hoshimiya mà tôi đã chôn giấu vào sâu trong trái tim mình.
“Cháu muốn gặp Hoshimiya. Và… chúng muốn dành cả đời này cùng với cô ấy.”
"....!"
Tôi bình tĩnh nói ra sự thật như thể đang thổ lộ.
Bà của Hoshimiya vẫn không hề ngẩng đầu lên cũng chẳng nói gì cả. Bà ấy vẫn chỉ lặng lẽ cúi đầu như vậy.
Ngôn từ lúc này đã không còn cần thiết nữa rồi.
Mọi chuyện đã chính thức được giải quyết kể từ giây phút này.
“Kana, đi thôi nào.”
“Nhưng mà, chờ đã…”
“Ta đi thôi.”
Mặc kệ bà của Hoshimiya, tôi vẫn tiếp tục cất bước.
Mà chẳng hề quay lại bởi vì tôi biết rằng.
Rằng ở phía sau, bà ấy vẫn đang cúi đầu.
◆◆◆
Sau khi lời ga tàu, bọn tôi tiếp tục ngồi xe buýt khoảng 30 phút nữa trước khi xuống bến. Đó là một căn chòi có phần tương đồng với những cái mà tôi thường thấy trong manga - nơi những nhân vật chính dùng để tán tỉnh nhau hay là nơi để những cô gái trong những bộ truyện SoL tán gẫu đầy hạnh phúc. Tuy nhiên vì là lần đầu thấy nói ở ngoài đời thực nên tôi cảm thấy phấn khích một cách lạ thường khi tận hưởng một thứ cảm giác có phần lãng mạn đầy cảm xúc.
“Này, Pochi, đi thôi nào!” Kana cất tiếng gọi.
“Tên con chó nào vậy chứ?” Tôi đáp lại.
Tôi đi bộ dọc cung đường để bắt kịp với Kana - người đang đi ở phía trước trông khi nhìn ngắm xung quanh và thốt ra những lời tán dương. Bọn tôi hoàn toàn được tự nhiên vây lấy bởi những bụi cây ở bên phải cũng như một cánh đồng lúa bao la ở bên còn lại.
Phía trước là một vài căn nhà nhưng tôi cũng không chắc liệu đó có thể được gọi là một ngôi làng hay không.
Nó khiến tôi nhớ lại bộ anime mà mình đã xem cùng với Haruno lúc trước. Chủ đề chính của nó cũng là về miền quê khi môi trường xung quanh cũng y hệt như nơi này.
“Này Kana, nhà của Hoshimiya ở đâu vậy?”
“Chờ một lát. Tớ đang kiểm tra đây…”
Kana vẫn bước đi trong khi nhìn vào điện thoại của mình. Để rồi cô ấy ngẩng đầu lên và bảo rằng “Có vẻ như nhà của Ayana nằm khá xa ngôi làng. Nó ở gần dãy núi với rừng cây bao bọc xung quanh” trong khi đưa màn hình điện thoại ra cho tôi xem. Đó là một phòng chat giữa cô ấy và Hoshimiya. Ở đó có một vài bức ảnh chỉ đường cũng như video mà chắc hẳn là do Hoshimiya chuẩn bị.
“Cuộc sống miền quê thật tuyệt vời nhỉ? Nó cho cậu cảm giác về sự tự do, điều đó khiến tớ cực kì ngưỡng mộ ý tưởng về việc sống ở đây đấy.”
“Trên thực tế thì nó có hơi bất tiện trong việc mua sắm cũng như khi mặc cả với người khác thì sẽ thách thức lắm đấy.”
“Đừng có bảo tớ là cậu chưa từng mơ đến chuyện đó nhé? Kiểu như một nơi trông như cánh đồng cỏ. Sẽ rất vui khi chạy quanh một nơi như vậy đấy.”
“Haha, giống chó thật nhỉ.”
“...Haruno và Hoshimiya cũng nói rằng tớ rất giống một chú chó.”
“Mà ít nhất thì tớ cũng có thể hiểu sao họ lại nói như vậy. Cậu có thể thay đổi cảm xúc rất nhanh và suy nghĩ của cậu cũng thể hiện rất rõ trên khuôn mặt… Nên là theo một cách nào đó thì cậu cũng chẳng khác gì chó đâu. Nào Riku, đến đây, bắt tay nào.”
“Đừng có đùa vậy chứ. Tớ là con người đấy.”
“Nếu cậu chịu bắt tay, thì tớ sẽ thưởng cho cậu một viên kẹo vị dâu.”
"Gâu."
Không chút do dự, tôi nhẹ nhàng đặt tay phải mình lên bàn tay đang đưa ra của Kana. Tôi thích kẹo vị dâu lắm.
“Aww, dễ thương quá đi mất. Vốn là để trêu nhưng cậu dễ thương quá đi mất, Riku ạ.”
“Quên nó đi, đưa kẹo cho tớ thôi.”
“Đấy chính là lí do cho cái phần ‘giống chó’ đấy hay phải nói là ‘giống Riku’ nhỉ?”
Kana không phải là đang trêu chọc tôi bởi vì nụ cười của cô ấy để lộ ra một sự hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Và với bầu không khí vui vẻ đó, bọn tôi tiếp tục cất bước trong khi hòa mình cùng thiên nhiên.
“Mà nhân tiện thì cậu đã thấy rau củ bán dọc đường bao giờ chưa?”
“Có, tớ có thấy. Trong lúc chúng ta đi xe buýt nhỉ? Mặc dù chẳng có ai cả…”
“Đó là lần đầu tiên tớ thấy ai đó lại mặc kệ chúng như vậy. Lỡ họ bị cướp thì sao?”
“Chắc ở đây không có người xấu như vậy đâu…nhỉ?”
“Hẳn là vậy rồi. Ý tớ là chắc chắn sẽ không có tên cướp cửa hàng tiện lợi nào ở đây cả.”
“Đừng có dựng flag nữa!”
Trong khi trò chuyện tán gẫu thì cuối cùng bọn tôi cũng đã đến nhà của Hoshimiya.
Đó là một ngôi nhà gỗ hai tầng được xây dựng trên một vị trí cao nằm ở dưới chân núi, những viên gạch lát màu đen cũ kĩ tạo nên một cảm giác khá hoài cổ. Phía sau căn nhà là một cánh rừng trải dài đến tận đỉnh núi trong khi những cây cỏ cao đang mọc khắp nơi xung quanh.
Điều này tạo nên một ấn tượng rằng nơi đây đang cộng sinh cùng với thiên nhiên hơn chứ không chỉ đơn giản là được nó vây quanh. Có lẽ chính vì vậy mà cây cột điện nằm gần đây dường như có phần trở nên lạc lõng.
“Đi thôi nào, Riku.” Kana thúc giục.
"............"
“Riku?” Kana lại cất tiếng hỏi.
“Được rồi. Tớ ổn… Đi thôi.”
Thời khắc gặp mặt Hoshimiya đã điểm khiến lúc này tôi đang có chút lo lắng. Tôi vẫn chưa nghĩ được mình sẽ nói gì với cô ấy cả bởi vì cảm xúc mới là thứ đi trước chứ không phải lí trí.
Tôi cũng chưa hề thông báo với Hoshimiya rằng mình sẽ đến nên đây chắc chắn là một cuộc đột kích bất ngờ. Liệu nó có làm phiền cô ấy không?
Nhìn lại trước đây thì rất dễ để cô ấy nghĩ như vậy.
Trước khi những suy nghĩ đi xa hơn thì Kana đã đứng ở trước cửa căn nhà.
Tôi cũng đứng ở trước nhưng lùi xa khoảng ba bước chân.
“Tớ gọi cửa nhé?”
“Mời cậu…”
“Cậu trông có vẻ rất lo lắng nhỉ. Cố lên nhé, Kuromine Riku.”
Cùng một nụ cười nhẹ nhàng để động viên, Kana bước lại gần chuông cửa và nhấn nó.
*Ding*
*Ding*
"..."
Bất chấp cái nóng của mùa hè khi bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Thế nên để bình tĩnh lại, tôi hít những hơi thật sâu.
Những tiếng bước chân vội vã vang lên để mở cánh cửa ra.
Một bóng hình phản chiếu qua tấm cửa kính. Đó là một cô gái.
Từ chiều cao cùng thân hình đó thì tôi có thể chắc chắn rằng…
Là Hoshimiya.
Cánh cửa bật mở cùng một tiếng động lớn.
Người đang xuất hiện trước mặt tôi là Hoshimiya, không nghi ngờ gì nữa.
Mái tóc nhuộm màu nâu sáng, khí chất rạng rỡ của cô ấy vẫn chẳng khác gì mọi khi.
Tôi đã từng thấy cô ấy mặc thường phục gồm một chiếc áo phông trông trắng và quần đùi xám như thế này trước đây rồi.
Chẳng để tâm đến sự xuất hiện của tôi, Hoshimiya nhìn Kana và nở một nụ cười rạng rỡ.
“Kana! Đã lâu rồi nhỉ ~ Tớ muốn gặp cậu lắm đấy!”
"Ayana?"
“Hm? Có chuyện gì sao?”
“Không, không sao. Đã lâu không gặp. Tớ cũng rất muốn được gặp lại cậu đấy.”
Thấy sự hoạt bát bất ngờ của Hoshimiya khiến Kana thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh cô ấy cũng đáp lại bằng một nụ cười. Hiển nhiên điều đó cũng khiến tôi cực kì hoang mang khi cứ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, mọi thứ đều rất tươi đẹp.
Rất nhanh chóng, hai người họ bắt đầu trò chuyện rôm rả sau khi gặp lại nhau.
“Kana, kì nghỉ hè của cậu có vui không?”
“Nó ổn lắm. Còn cậu thì sao? Hẳn sống ở vùng quê sẽ khác biệt lắm nhỉ?”
“Ban đầu thì tớ có hơi bối rối nhưng giờ thì tớ rất thích nó. Tất cả mọi người đều rất tốt bụng. Chắc hẳn là cậu cũng sẽ thích cho mà xem. À mà nhân tiện thì cậu sẽ ở lại đây vài ngày đúng không? Tớ đã chuẩn bị phòng rồi đấy.”
“Đúng vậy, cảm ơn nhé. Giờ thì, về…người kia…”
"Huh?"
Chủ đề chính không phải là về cuộc tái ngộ của họ mà là chuyện giữa tôi và Hoshimiya.
Kana né sang một bên để có thể thấy được tôi rồi hướng ánh mắt của Hoshimiya sang.
"Oh."
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau và một giọng nói thoát ra từ miệng của Hoshimiya.
"──!!" Da gà nổi lên khắp người tôi
Ánh mắt của cô ấy… những cảm xúc ẩn giấu bên trong chúng là thứ mà tôi không thể nào nhận ra được.
Một thứ linh cảm khủng khiếp khiến tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Trái tim đập mạnh chẳng khác gì một lời cảnh báo cả.
Tay chân tê dại đi, đến cả ý thức cũng dần dần trở nên mờ nhạt.
Tôi đã không còn đường lui nữa rồi.
Và rồi Hoshimiya nở một nụ cười đáng yêu mà tôi hằng yêu mến…
“Um, rất vui được gặp cậu… Cậu là bạn trai của Kana ư?”