“Riku-chan, nhanh lên nào! Nếu không chúng sẽ trễ học mất!”
“Là lỗi của cậu đấy… cứ “chỉ năm phút nữa thôi” đến tận lần thứ tư mà.”
Trong một thị trấn bình yên nọ, tôi và Haruno đang hối hả chạy đến trường.
"Ah!"
Tôi đột nhiên dừng lại ở bên đường. Kia có phải là một cô gái ở lớp khác không?
Tôi đang nhìn vào 2 cô nàng gyaru điển hình đang thong thả bước bên đi ở vỉa hè bên kia đường. Trên người họ tỏa ra khí chất thực sự, mặc dù những bước đi đều hiện rõ sự lười biếng nhưng cũng chẳng kém phần tự tin.
"────"
Từ “gyaru” khiến tôi nhớ đến Hoshimiya.
Cô ấy vẫn chưa hề đến trường khi kì nghỉ hè chỉ còn cách một vài ngày nữa…
Theo như lời của giáo viên chủ nhiệm thì đó là do “hoàn cảnh gia đình” nhưng sự thực thì chẳng ai biết rõ cả.
Thậm chí còn có những lời đồn rằng cô ấy sẽ bỏ học luôn như vậy…
........Không biết Hoshimiya đang làm gì nhỉ?
“Này, Riku-chan! Có chuyện gì sao?”
"Haruno──"
Cô ấy nhận ra rằng tôi vẫn đang đứng yên nên đã chạy lại gần.
“Cậu phải đi phía sau tớ đấy, được chứ?”
“V-vâng.”
“Cậu đang nhìn gì vậy…HUh?”
Ánh mắt của Haruno hướng đến những cô nàng gyaru kia và ngay lập tức một thứ ánh sáng lạnh lẽo hiện lên trong mắt cô.
“Riku-chan đã đi ngắm gái ngay từ sáng nhỉ?”
“S-Sao cậu lại nói chuyện kì quặc vậy chứ…”
“Không có gì đâu. Cậu ngắm nhìn ai hoàn toàn là ý muốn của cậu mà. Ngoài ra thì cậu cũng hoàn toàn tự do khi có thể bỏ mặc cô bạn thuở nhỏ dễ thương để nhìn những người con khác mà?”
“Xin lỗi. Tớ không cố ý…”
“...Tới trường thôi nào. Nhưng lần này hãy cầm tay nếu không chúng ta sẽ lại bị tách ra đấy.”
Haruno nắm chặt lấy tay phải của tôi và đi thẳng đến trường.
Máu ghen của cô bạn thuở nhỏ này khủng khiếp thật…
◆◆◆
Tuy nhiên lúc ở trong trường thì thái độ của Haruno hoàn toàn trái ngược. Có vẻ như cô ấy cũng để ý đến cả những người xung quanh bản thân mình nữa.
Ngồi ở ghế của mình, tôi ngắm nhìn Haruno hạnh phúc trò chuyện cùng với mấy người bạn nữ giới khác.
"..."
Trái ngược với Haruno lại là Kana.
Cô ấy - người luôn ở cùng với Hoshimiya thì dạo gần đây luôn dành thời gian để ở một mình.
Dù cho có ai đó tiến lại để bắt chuyện thì trông cô ấy cũng cực kì lơ đãng. Có lẽ cô ấy đang mải lo lắng cho Hoshimiya mất rồi.
Mới hôm trước, Kana đã gọi tôi ra phía sau trường để kể cho cô ấy nghe về mọi chuyện.
“Sao cũng được. Cứ nói cho tớ biết điều gì đó về Ayana là được. Chắc chắn cậu biết gì đó mà, đúng chứ?”
Vào lúc đó, tôi đã chẳng thể nào thốt nên lời khi cảm thấy rằng bản thân không hề muốn lên tiếng.
Tuy nhiên, Kana vẫn tiếp tục đòi hỏi câu trả lời thế nhưng đã kịp thời xuất hiện và buộc cô ấy phải rời đi.
Kể từ đó thì Kana không hề cố tiếp cận tôi để hỏi chuyện nữa.
“...Cứ như vậy là được.”
Hoshimiya và tôi nên giữ khoảng cách với nhau. Cả hai chẳng nên giao thiệp với nhau làm gì cả.
Và trên hết, từ tận đáy lòng thì tôi yêu cuộc sống hiện tại của bản thân.
Có Haruno ở bên cạnh, một cuộc đời nơi tôi chỉ cần nhìn vào Haruno. Đó là điều mà tôi đã luôn mơ ước…
“...Mình đã luôn mơ đến chuyện này…”
Tôi đè nén những ham muốn hỏi han một số chuyện vào tận sâu trong trái tim và tự nhủ rằng “sẽ ổn thôi.”
◆◆◆
Sau khi tan học, Haruno bảo rằng “Có một nơi mà tớ muốn ghé qua trên đường về nhà đấy” và lặng lẽ kéo tay tôi đi theo. Sau đó bọn tôi dừng chân ở một quầy bánh crepe trong quảng trường gần nhà ga.
Nơi này… là nơi mà Hoshimiya và tôi đã đến trước đây.
“Riku-chan, chúng ta chưa ăn crepe cùng nhau lần nào nhỉ? Chỗ này là do Morimoto-san giới thiệu cho nên tớ đã luôn muốn được tới đây cùng với cậu.”
"...Ra là vậy."
Ngắm nhìn nụ Haruno cười nói vui vẻ và hạnh phúc như vậy khiến tôi nghĩ rằng chắc là cô ấy không biết đây là nơi tôi đã đến cùng Hoshimiya đâu.
Bọn tôi gọi bánh và được nhận chúng sau đó.
Trên đường trở về, Haruno chọc vào vai tôi trong khi cả hai đang thưởng thức bánh của riêng mình.
“Tớ muốn thử một miếng crepe của Riku-chan~”
“Của cậu đây.”
Bởi vì chẳng có lí do gì để từ chối nên tôi đã đưa nó cho cô ấy.
Haruno vui vẻ cắn lấy một miếng với vẻ rất hài lòng khi kêu lên “Ngonn~” khiến miếng bánh như thể sắp sửa rơi khỏi miệng của cô ấy.
“Riku-chan, cậu cũng có thể một miếng crepe của tớ đấy.”
Lần này đến lượt Haruno đưa tôi cái bánh crepe của mình nên tôi cũng chấp nhận nó mà không chút do dự.
Vậy là tôi đã tiếp tục ăn từ vị trí mà Haruno đã cắn trong vô thức nhưng như thế thì cũng đáng.
“Tiếp theo chúng ta đến trung tâm trò chơi nhé?”
“Huh? Sao lại là trung tâm trò chơi…”
“Cậu thích nó mà, chẳng phải sao Riku-chan? Hôm nay cậu không có hứng à?”
Haruno hỏi có chút khiến tôi đáp lại ngay mà chẳng cần suy nghĩ quá nhiều “Đi thôi nào.”
Dù chẳng có lí do sâu xa gì nhưng không hiểu sao tôi lại có chút do dự.
Không màng đến sự chần chừ của tôi, Haruno tiến bước trong khi thưởng thức nốt cái bánh crepe của bản thân.
Đôi khi cô ấy sẽ dừng bước và quay lại để chắc chắn tôi vẫn đang đi theo.
Tuy nhiên chẳng hiểu sao nhưng khoảng cách giữa chúng tôi trở nên xa cách hơn cô ấy nghĩ…
“Riku-chan, cậu không nên cách tớ quá xa như vậy đâu. Chúng ta nắm tay nhé?”
Thế là cùng một nụ cười dịu dàng, cô ấy đưa tay của mình ra.
◇ ◇ ◇
Bọn tôi đến trung tâm vui chơi và cứ thế lang thang xung quanh, chọn game nào đó lọt vào tầm mắt rồi chơi một cách rất bình thường.
Nhưng thay vì tận hưởng game thì bọn tôi đang tận hưởng thời gian ở bên nhau tại cái khu vui chơi này thì đúng hơn.
Tôi chắc rằng Haruno cũng cảm thấy vậy khi rõ ràng cô ấy trân trọng khoảng thời gian 2 đứa ở cùng nhau.
“Này, Riku-chan. Tiếp theo chúng ta chơi cái đó đi!”
Giữa những sự ồn ào của nơi đây thì Haruno lại chỉ tay về phía… khúc gôn cầu.
Trong một giây, tim tôi đập rất mạnh.
"Riku-chan?"
“Uh, được thôi… Không có gì đâu. Hẳn rồi, chơi thôi nào.”
Tôi chọn vị trí và nhét đồng xu vào máy. Sau đó đĩa được đẩy ra và trò chơi bắt đầu.
Tuy nhiên cũng chẳng có gì đặc biệt xảy ra cả, chỉ có tôi và Haruno vui vẻ chơi khúc gôn cầu mà thôi.
Cứ mỗi khi đĩa chạm vào tường thì một thứ hiệu ứng âm thanh lại vang lên từ cỗ máy, và khi đĩa bay vào cầu môn của Haruno thì cô ấy hét lên một cách dễ thương “Wah!”...
Tỉ số hiện tại là 9-2. Người thắng sẽ là người chạm được 10 điểm trước và tôi đã có 9 nên chắc hẳn đây là trận đấu có phần một chiều.
“Riku-chan! Cuộc chiến vẫn chưa ngã ngũ đâu! Tớ sẽ thắng bằng điểm tiếp theo đấy!”
“Trong luật làm gì có chuyện đó!”
Có vẻ như khi so với Hoshimiya thì Haruno gặp khó khăn hơn rất nhiều với trò khúc gôn cầu này.
…Lúc đó, Hoshimiya thực sự rất nhiệt huyết.
–”Bọn trẻ hàng xóm gọi tớ là Nữ hoàng khúc gôn cầu đấy nhé!”
…Giờ nghĩ lại thì việc được là Nữ hoàng Khúc gôn cầu cũng có hơi sến súa nhỉ?
"Cơ hội!"
"Ah!"
Tôi đã buông lỏng cảnh giác khi đĩa bị Haruno đánh lại đập vào thành với một tốc độ rất cao rồi bay ngược về phía này mà tôi còn chẳng kịp phản ứng… thế là cùng âm thanh ầm ĩ, nó đi vào cầu môn của tôi.
“Làm được rồi! Tớ ghi được 1 điểm rồi kìa!”
Haruno cứ thế ăn mừng một cách vô tư không khác gì trẻ con cả. Cảnh tượng này… y hệt như Hoshimiya.
Ah, tệ rồi đây. Tôi không nên nghĩ đến cô ấy trong khi đang đi chơi với Haruno mới đúng. Tôi đúng là một tên tồi tệ mà.
Tuy nhiên, những cảm xúc cứ tràn ra như một dòng thác lũ không thể nào ngăn cản được…
"Guh... Ugh...!"
"Riku-chan?"
Những thứ cảm xúc mãnh liệt cứ thế trào dâng xuyên qua cổ họng và chạm đến đôi mắt của tôi.
Như để giấu đi điều đó, tôi khom lưng và chống tay lên bàn.
“Riku-chan!? Bị tớ ghi điểm sốc đến vậy?! Tớ xin lỗi mà!”
“Kh-không… Không phải vậy đâu…!”
“...Tớ hiểu mà.”
Haruno đến gần và nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi.
Chẳng nghi ngờ gì cả. Đây chính là sự thấu hiểu giữa những người bạn thuở nhỏ.
Bởi vì cô ấy hiểu nên tôi mới nhận hành động hiện tại của mình tồi tệ đến mức nào.
Dù vậy, Haruno vẫn trò chuyện, dựa dẫm vào tôi như để xoa dịu.
“Không sao đâu, Riku-chan. Có tớ ở đây với cậu mà. Tớ hứa sẽ không để cậu phải trải qua những quãng thời gian khó khăn thêm một lần nữa đâu…”
◆◆◆
Tôi vẫn tiếp tục lắng nghe tiếng vòi hoa sen vang vọng trong phòng tắm.
Dù ngồi trên ghế tắm nhưng tôi lại chẳng kì cọ gì mà cứ thế nghĩ đến việc xảy ra hôm nay.
Nhất là sự cố ở trung tâm trò chơi đã khiến Haruno lo lắng. Điều đó chẳng tốt chút nào.
“Mình nên quên Hoshimiya đi thì hơn…”
Ngay từ đầu đó đã là một mối quan hệ mà tôi không nên vướng vào.
Bởi vì hàng loạt những sự trùng hợp mà Hoshimiya bị đẩy tới mức không thể đến trường được nữa.
Điều tôi cần làm lúc này là quên cô ấy đi và tập trung vào cuộc sống của mình cùng với Haruno.
Trong khi đang mải suy nghĩ về những chuyện đó, tôi nghe âm thanh mở cửa phòng tắm từ bên kia khiến tôi phải quay lại trong khi nghĩ rằng “Lẽ nào?”
“Riku-chan! Tắm chung nào!”
Haruno, đã cởi bỏ quần áo đi vào phòng tắm cùng một tinh thần rất phấn khích.
Đây là lần đầu cô ấy lao vào phòng tắm như thế này.
À dù nói là cởi quần áo nhưng cô ấy vẫn có mang một bộ đồ bơi màu cam…
Nếu Haruno khỏa thân bước vào đây thì tôi chắc chắn sẽ ‘thăng’ ngay lập tức”
Mới là bikini thôi mà đã khiến trái tim tôi chịu rất nhiều áp lực rồi.
“Kì nghỉ hè sắp đến rồi nhỉ? Thế nên tớ đã mua một bộ đồ bơi mới để đi biển cùng với cậu đấy. Vậy trông nó như thế nào?”
“Rất, rất đáng yêu. Cực kì dễ thương.”
“Thật ư? Tuyệt quá! Tớ muốn Riku-chan được hạnh phúc nên đã chọn nó theo lời khuyên từ mấy người bạn của mình.”
Haruno để lộ ra một nụ cười trông rất nhẹ nhõm.
Kết hợp vẻ ngoài cùng những lời đó khiến tất cả mọi thứ của cậu ấy đều trở nên cực kì đáng yêu.
Tôi nhận ra mình đang dán chặt vào thân hình của Haruno trong bộ đồ bơi của cô ấy.
Điều đầu tiên tôi nhận ra trong tâm trí là… ngực của cô ấy đã lớn hơn nhiều - một thứ rất “con trai”.
Tôi không phải là kiểu biến thái sẽ đoán cup ngực chỉ bằng việc nhìn qua. Nhưng khi bọn tôi còn học năm nhất thì chúng vẫn còn nhỏ hơn trung bình một chút nhưng giờ đã lớn hơn rồi. Có lẽ chiều cao khiêm tốn của Haruno càng khiến cỡ ngực của cô ấy được tôn lên.
Tuy thân hình có chút nhỏ nhắn nhưng vòng eo khỏe mạnh cộng thêm đôi chân cân đối giữa mỡ và cơ khiến trái tim tôi lỡ mất một nhịp.
Hay nói ngắn gọn lại là nó quá gợi tình.
“Hehe. Riku-cchan hoàn toàn bị tớ nắm bắt rồi.”
Trong khi thể hiện sự hạnh phúc của mình, Haruno nở một tinh nghịch.
“Haruno… Ngực của cậu đã lớn hơn rồi nhỉ?”
“Đúng thế. Dạo này chúng đột nhiên phát triển lên… Riku-chan, cậu thích ngực to hay ngực nhỏ hơn?”
“Mà đa phần bọn con trai sẽ chọn lớn. Nhưng cũng không hẳn là do họ không thích gì cỡ nhỏ. Giả sử rằng họ thích cả hai thì phần lớn sẽ chọn cỡ lớn hơn đấy.”
“Vậy, còn cậu thì sao Riku-chan, cậu thích thế nào hơn?”
“Càng lớn càng tốt.”
Một câu trả lời ngay lập tức. Mặc dù luyên thuyên suốt từ nãy đến giờ nhưng rốt cuộc thì tôi vẫn đi theo những thứ “lớn lao”. Bản năng của một người đàn ông là thứ không thể nào bị đánh bại được.
“Ra là vậy. Riku-chan, cậu thích lớn hơn nhỉ… Mà như vậy cũng tốt.”
Haruno gật đầu hài lòng trong khi nhìn xuống bộ ngực của bản thân mình. Có vẻ như câu trả lời của tôi đã khiến cô ấy thỏa mãn.
Trong khi tôi đang cân nhắc nên làm gì tiếp thì Haruno đã lấy một cái ghế tắm đặt ở trong góc phòng rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, vai kề vai.
Để tránh phần thân dưới của hai bên quá gần nhau, tôi nhẹ nhàng xoay người sang một bên.
“...Haruno, cậu ở gần như vậy…khiến tớ bắt đầu chú ý đến nhiều thứ đấy.”
“Huh? Đến giờ cậu mới để ý ư? Tớ…để ý suốt từ nãy đến giờ rồi.”
"..!"
Một đòn phản công vượt xa khỏi trí tưởng tượng của tôi.
Sức mạnh của nó chắc cũng phải ngang bằng một cú đấm có thể thổi bay cả đầu của tôi.
“N-này… Haruno? Khi cậu bảo là ‘để ý’, tức là… theo nghĩa dâm dục…”
“Đúng thế.”
Haruno thờ ơ lên tiếng. Tệ rồi đây.
“Tớ có để ý, nhưng tớ đã hứa với mẹ mất rồi. Rằng chúng ta sẽ có một mối quan hệ lành mạnh.”
“R-ra là thế. Nếu đã như vậy thì cũng đành chịu thôi nhỉ…”
“Nhưng cậu biết đấy, Riku-chan, nếu cậu mong muốn… thì tớ nghĩ việc phá vỡ lời hứa với mẹ cũng chẳng sao đâu.”
"...."
Sự tỉnh táo của tôi đang bị tàn sát một cách tàn nhẫn.
Haruno tiếp tục nói trong khi nhận ra nỗi lo của tôi.
“Thực ra… tớ đã luôn mong muốn chuyện này xảy ra đấy…”
"..."
Đầu tôi như nổ tung trước những lời thẹn thùng của Haruno. Cái quái gì vậy?
Mà dù sao Haruno cũng đã luôn năng động kể từ khi còn bé. Đã có rất nhiều bọn tôi tiếp xúc vật lí với nhau và cô ấy luôn luôn tình cách để thu hút sự chú ý của tôi.
Mặc dù nghe thì có vẻ hơi kì lại, tuy nhiên những lời nói và hành động của cô ấy chẳng có gì lạ cả. Hơn nữa, bọn tôi cũng đang hẹn hò…
“...Hãy để mấy chuyện đó cho đến khi tốt nghiệp cao trung nhé.”
Tôi cưỡng ép xóa tan đi giấc mơ bồng bềnh trong tâm trí đó và nói một cách miễn cưỡng.
Tất nhiên là tôi cũng muốn làm chuyện đó với Haruno nhưng khi khoảnh khắc đó thực sự xuất hiện thì tôi lại trở nên do dự. Có lẽ tôi chỉ là một tên nhát gan chăng?
“Chúng ta sẽ đợi cho đến khi tốt nghiệp cao trung… Nếu như Riku-chan đã nói thế thì tớ sẽ nhịn vậy.”
"..."
“Được rồi, Riku-chan, hãy tắm cho nhau như chúng ta từng làm lúc nhỏ nào.”
“Tắm cho nhau ư… M-mà chúng ta đã trưởng thành theo nhiều mặt, nên là…”
“Hmm? Ý tớ là chà lưng cho nhau ấy.”
"Ah."
“Cậu đã tưởng tượng ra điều gì thế, Riku-chan? Biến thái quá nha~”
"Kuh...!"
Haruno lăn lộn cười bò trong khi tôi chỉ biết đỏ mặt vì xấu hổ mà chẳng thể tìm ra bất cứ lời nào để bào chữa.
◆◆◆
Đây chỉ là một giấc mơ… Tôi biết rõ đây chỉ là một giấc mơ.
Quang cảnh của một thành phố hiện ra. Những chiếc xe chạy ngang dọc trên đường trong khi người người đi bộ trên vỉa hè. Một khung cảnh bình thường đến tuyệt đối.
Như một bóng ma, tôi dừng lại để buộc dây giày và nhìn vào bản thân mình của thời sơ trung.
“Onii-chan, em đi trước đây!”
“Đáng ra phải như thế này em gái thân yêu ạ. Một khi anh trai dừng lại nghĩa vụ của một người em gái là dừng lại để chờ đợi.”
…Tôi đang nói bằng một phong thái rất kì lạ. Có lẽ là do bị ảnh hưởng một vài nhân vật anime nào đó.
Hơn nữa, em gái - người đang đi trước tôi đang lè lưỡi ra và mặc kệ tôi “Em khônggg quannn tâmmmmm”
Bố mẹ đang vui vẻ đi cùng em gái tôi trong khi cười nói với nhau.
Một ‘tôi’ không hề biết được chuyện gì đang xảy ra vẫn đang ngồi buộc lại dây giày như bình thường.
Ngay khi việc đó hoàn thành và ‘tôi’ bắt đầu cất bước…
Một chiếc xe lao qua người bố mẹ và em gái tôi.
Những người trong gia đình tôi bay đi như một trò đùa cả khi chẳng khác gì những vật thể bay chứ không phải là con người có trọng lực.
Để rồi trong quãng thời gian kéo dài tưởng chừng như vô tận đó, họ rơi xuống đất.
Hoàn toàn không cử động.
Xung quanh bắt đầu trở nên ầm ĩ.
Từ trong xe, bố mẹ của Hoshimiya và cô ấy cũng bước ra…
"Ah... Ugh!"
Tôi bật dậy như bị ai đó đẩy vậy. Trong một thoáng, ý thức của tôi đã trở về với thực tại.
"..."
Căn phòng tối om khi đèn đều đã bị tắt đi. Theo cảm giác thì hẳn bây giờ đã là nửa đêm.
Khi tỉnh dậy trên giường thì tôi nhận ra mồ hôi lạnh đang úa từ khắp cơ thể mình.
Bộ đồ ngủ mà tôi mang đang dính chặt vào da một cách khó chịu.
"...Riku-chan?"
"Haruno..."
Haruno - người đang ngủ ngay cạnh cũng tỉnh giấc và ngồi dậy rồi nói với tôi.
“Cậu lại gặp giấc mơ đó ư?”
"...Đúng vậy."
Hằng đêm, những cơn ác mộng cứ hành hạ tôi. Chuyện này hẳn là do những kí ức đã quay trở về.
“Đến đây nào, Riku-chan.”
Haruno toát ra khí chất của một người mẹ hiền khi giương tay ra mời gọi tôi.
Chẳng nói năng gì, tôi nhẹ nhàng vùi mặt vào ngực của Haruno.
Để đáp lại, cô ấy cũng ôm chầm lấy tôi. Được hơi ấm của cô ấy bao bọc khiến những cảm xúc kia của tôi dần dần dịu đi.
“Ngủ thôi nào, Riku-chan.”
Nằm xuống giường trong khi vẫn ở trong vòng tay của Haruno, tôi từ từ nhắm mắt lại.
Lý trí của tôi đã đầu hàng trước hơi ấm đầy dễ chịu này…
───Như vậy thực sự có ổn không?
Tuy nhiên tôi đã chìm vào giấc ngủ mặc cho câu hỏi vẫn còn đó…