Cô thu ngân mà tôi đã cứu giúp trong vụ cướp tiệm tạp hóa thực ra lại là cô bạn ngây thơ xinh đẹp chung lớp với tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3512

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1290

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 310

Tập 01 - Chương 4: Sự thật (Phần 3)

“Chuyện gì… đang diễn ra vậy chứ?”

Tôi dựa người vào thanh lan can ngoài hành lang rồi người nhìn lên bầu trời đêm - nơi đang hoàn toàn bị mây bao phủ.

Tiếng hét hoảng loạn của Hoshimiya vẫn vang vọng khắp căn phòng.

Vấn đề bám đuôi đã được giải quyết, nhưng ngay khi bọn tôi vừa xác nhận được cảm xúc của nhau thì…

Nó đáng lẽ sẽ là điểm khởi đầu của bọn tôi…

“...Tiếng hét dừng lại rồi này.”

Cuối cùng thì màn đêm cũng trở lại với sự tĩnh lặng vốn có của nó.

Ngay khi vừa quay lại thì cửa phòng mở ra và Mondo-san xuất hiện.

Vô số vết xước đi dọc cả hai tay của chị ấy chưa tính đến những vết máu mờ nhạt.

“À xin lỗi nhé, Riku-kun. XIn lỗi vì đột nhiên đuổi em ra khỏi phòng như vậy,” Mondo cười như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

“Um, còn Hoshimiya sao rồi ạ…?”

“Em ấy ổn rồi, con bé vừa ngủ.”

"Ra là vậy..."

Tuy nhiên đó không phải là điều mà tôi muốn hỏi.

Hẳn Mondo-san cũng hiểu điều đó.

Cô ấy trầm ngâm đưa tay lên cằm tôi trong khi tự hỏi sẽ giải thích mọi chuyện như thế nào.

“Chị có biết gì về chuyện này không, Mondo-san?”

“Có. Đây là lần thứ 3 chị chứng kiến Ayana-chan như vậy.”

“3 lần…?”

“Cũng đã khá lâu nên chỉ có hơi buông lỏng cảnh giác. Nhưng nhân tiện thì em có gì về chuyện quá khứ không vậy? Về xe cộ… hay tự sát…”

“Về bố mẹ em và chuyện du lịch…”

“Hmm… Nếu chỉ là vậy thì chắc sẽ ổn thôi… Có lẽ như điều gì đó đã xảy ra khiến kí ức của em ấy bắt đầu trở lại.”

Chị ấy đang nói gì vậy? Mondo-san dường như đã lạc vào trong suy nghĩ của chính mình khi đang tự lẩm bẩm.

“Mondo-san, xin hãy giải thích theo cách nào đó mà em có thể hiểu được đi.”

“...Em chắc chứ?”

“Chị…đang cố xác nhận cái gì vậy?”

“Nếu em hỏi thì sẽ không còn đường lui đâu đấy? Chắc chắn góc nhìn của em với Ayana-san sẽ thay đổi.”

Đó không phải là một trò đùa là một câu hỏi rất nghiêm túc và nặng nề. Nghĩa là sao cơ chứ?

Dù tôi không hiểu, chẳng hề hiểu gì, tuy nhiên…

“Xin hãy… cho em biết ạ.”

“Hẳn rồi nhỉ. Hỏi là việc rất bình thường mà đúng chứ?”

Và rồi, Mondo-san nhìn vào mắt tôi trong khi nói ra một thứ không thể nào tin được.

“Bố mẹ của Ayana-chan… họ đã tự sát.”

Hơi lạnh ban đêm khẽ chạm vào da tôi khiến một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp cơ thể.

Sự tĩnh lặng của trời đêm đã khiến những lời nói đó trở nên rất rõ ràng.

“Không thể nào… Chị đùa thôi đúng không?”

“Không hề.”

“Nhưng… Hoshimiya cư xử như thể bố mẹ cô ấy vẫn còn sống vậy. Cô ấy bảo rằng họ đang đi công tác cơ mà…”

“Thay đổi kí ức… chuyện là vậy đấy.”

"Huh?"

“Khi con người trải những việc cực kì đau khổ vượt quá khả năng chịu đựng thì họ sẽ tự động ghi đè lên những kí ức đó.”

“Nhưng dù là vậy thì…!”

Chỉ một lúc trước thôi cô ấy vẫn còn đang hạnh phúc kể về kỉ niệm với bố mình. Những kỉ niệm tràn ngập sự vui sướng.

Dường như cảm nhận được sự không hài lòng của tôi, Mondo-san nhìn lên bầu trời đêm âm u và tiếp tục lặng lẽ cất tiếng.

“Bố mẹ của Ayana-chan đã chết sau khi tự sát khoảng 3 năm trước. Đó là lúc mà con bé mới học năm hai trung học.”

“Tại sao họ lại làm vậy…?”

“Rất nhiều lí do được đưa ra, nhưng có lẽ thứ lớn nhất chắc là mặc cảm tội lỗi.”

“Tội lỗi?”

“Đúng vậy. Trên đường trở về sau khi đi du lịch… họ đã gây ra một vụ tai nạn xe hơi.”

"...!"

Trái tim tôi đang đập nặng nề trong lồng ngực.

“Bên dính vào vụ tai nạn… Chuyện gì đã xảy ra với họ?”

“Họ đã qua đời.”

"........"

Là một câu trả lời đúng như tôi dự kiến.

Thấy tôi rơi vào trầm tư, Mondo-san vẫn tiếp tục nói cùng với một biểu cảm nặng nề trên khuôn mặt.

“Bố mẹ của Ayana-chan đã nhận về rất nhiều phản hồi tiêu cực từ sau vụ việc đó, họ bị hàng xóm khinh thường… Và có như Ayana-chan cũng đã hứng chịu những vụ bắt nạt.”

“Cũng… dễ hiểu mà, nhỉ…”

“Bố mẹ của em ấy vốn được biết đến là những người tốt bụng và đáng khi được họ hàng cũng như láng giềng yêu quý. Dĩ nhiên chị cũng rất ngưỡng mộ họ.”

“Um, về mối quan hệ giữa chị và Hoshimiya…”

“À, bọn chị là họ hàng. Mà thực ra thì bọn chị chưa bao giờ có cơ hội gặp nhau cả. Cho đến khi cả hai gặp nhau lần đầu tiên sau khi bố mẹ Ayana-chan đã không còn.”

“Mặc dù em ấy cũng chẳng hề để ý đến chuyện đó” chị ấy thêm vào.

“Quay lại với câu chuyện, bởi vì danh tiếng của bố mẹ Ayana-chan rất tốt nên uy tín của họ đã nhanh chóng sụt giảm sau khi vụ tai nạn đó xảy ra.”

"........"

“Nhưng họ thực sự là những con người rất tốt bởi vì cái cách họ chẳng hề làm ngơ trước bất hạnh hay đau khổ của người khác. Hẳn họ cũng rất sôi nổi tham gia và các hoạt động từ thiện. Thế nên chị cho rằng… họ không thể chấp nhận được việc bản thân đã cướp đi sinh mạng của ai đó.”

“Và họ quyết định chọn cách tự sát… để lại một mình Hoshimiya.”

Mondo-san lặng lẽ gật đầu.

T-tôi không thể tin vào tai mình.

Khi mặc dù tình thế quả thực rất khắc nghiệt nhưng họ lại chọn cách vứt bỏ chính con gái của mình lại…

“Ayana-chan đã thấy cảnh đó.”

“Thấy…gì cơ ạ?”

“Bố mẹ em ấy treo cổ.”

"..!"

“Khi Ayana-chan trở về nhà sau khi tan học và đi vào phòng khách thì… họ đã…”

Có vẻ như Mondo-san đang nhớ lại khung cảnh đó khi cô ấy nhíu mày.

Chắc chắn Hoshimiya đã phải trải một cú sốc không cách nào diễn tả được bằng lời.

Đến mức phải tự thay đổi kí ức của chính bản thân mình như một cách để duy trì sự tỉnh táo.

“Sau đó thì Ayana-chan đã về sống với ông bà nhưng hiển nhiên mọi chuyện cực kì khó khăn với em ấy…khi vẫn tiếp tục nổi loạn hệt như lúc nãy.”

“...Là vậy ư?”

“Bởi nhà của ông bà chất chứa rất nhiều thứ liên quan đến bố mẹ cô ấy. Mùi hương của căn nhà, nhìn thấy ông bà… tất cả điều đó khiến Ayana-chan nhớ đến bố mẹ mình, đó là những điều mà chị nghe được.”

Mondo-san vẫn tiếp tục.

“Dần dần Ayana-chan cũng bắt đầu hồi phục như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

“Cô ấy…đã thay đổi kí ức mình, em nói đúng chứ?” tôi hỏi.

“Đúng vậy. Trong kí ức của Ayana-chan thì bố mẹ đang đi công tác. Tuy nhiên vẫn sẽ có những lúc cô ấy nhớ lại mọi thứ. Nhất là khi nhìn thấy những thứ liên quan đến bố mẹ mình.”

“Như bức ảnh và bộ đồ ngủ ư?”

“Ban đầu thì không. Nhưng thời gian càng trôi đi thì thì quá trình thay đổi kí ức càng có tác dụng nhỉ. Em ấy dần có thể chấp nhận được một vài thứ đến một mức độ nào đó.”

"..."

“Tuy nhiên, việc nhìn thấy ông bà sẽ chỉ khiến em ấy nhớ đến bố mẹ và không thể nào có một cuộc sống bình thường được nữa… Đó chính là lí do tại sao mà Ayana-chan quyết định sống một mình. Em ấy chọn một ngôi trường cao trung cách xa quê nhà của mình. Như vậy thì sẽ càng phù hợp với thiết lập rằng bố mẹ đang đi công tác, đúng chứ?”

"Ra là vậy..."

“Mà… dù cho Ayana-chan có náo loạn ở chỗ này thì chị vẫn có thể chịu trách nhiệm được với tư cách là chủ nhà. Mà thực ra cũng chỉ có chị và Ayana-chan sống ở đây thôi.”

“À…Huh? Mondo-san là chủ nhà ư?”

“Đúng vậy. Chị chưa nói với em sao?”

“Chưa hề. Mondo-san, không biết đây là lần thứ bao nhiêu chị khiến em ngạc nhiên rồi nhỉ?”

“Ayana-chan và chị chưa bao giờ có cơ hội gặp mặt nhau trực tiếp mà? Với lại chị cũng không thân thiết với bố mẹ của em ấy thế nên chẳng có lí do để em ấy nhớ lại khi ở với chị cả.”

“Với tư cách là một người giám hộ thì chị đúng là thích hợp thật…”

Tôi không có cách nào để biết chi tiết cái giá được đưa ra là gì nhưng Mondo-san đã quyết định sẽ chăm sóc Hoshimiya.

Giờ nghĩ lại thì lần đầu bọn tôi gặp nhau, chị ấy đã liên tục nhấn chuông cửa. Để rồi ngay khi tôi mở thì cô ấy đã hét lên ‘Ayana-chan!’...

Mondo-san không chỉ đơn thuần là một họa sĩ khiêu dâm kì quặc.

“Ayana-chan thực sự không phải là một gyaru đâu.”

“Em biết. Đấy chỉ là vẻ bên ngoài của cô ấy mà thôi.”

“Hồi trung học thì thậm chí em ấy còn cực kì dè dặt với chuyện đó. Đây chỉ là phỏng đoán của chị thôi nhưng hẳn sự thay đổi đó chính là một cách để tự vệ. Một hành động để em ấy bảo vệ trái tim mình… mặc dù nghe nó có hơi kì lạ.”

Mondo-san gượng cười rồi chuyển sang một chủ đề nghiêm trọng.

“Ayana-chan đang bảo vệ trái tim mình bằng những kí ức lệch lạc cùng với vẻ ngoài khác biệt.”

“Hóa ra là vậy nhỉ…”

Biết được quá khứ của Hoshimiya khiến tôi á khẩu.

Tôi chẳng biết nên phản ứng lại như thế nào.

Không, nghĩ lại thì đã có một tình huống khiến tôi có thể nhận ra việc này.

Đầu tiên là ngày bọn tôi gặp nhau…

Khi nhắc đến việc tôi muốn tự sát thì cô ấy đã khóc nức nở.

Có lẽ chỉ là do vô thức nhưng nó đã khiến cô ấy nhớ đến bố mẹ mình.

Hơn nữa, tôi vừa mới nhận ra rằng đại từ nhân xưng của cô ấy cũng đã thay đổi.

Ngay sau vụ cướp cửa hàng thì cô ấy đã dùng ‘watashi’ nhưng khi ở trường lại chuyển thành ‘atashi’. Lẽ nào bản chất của cô ấy lộ ra khi phải đối mặt với nỗi sợ tột độ ư?

Còn một vài ví dụ khác nữa. Như khi ngủ thì Hoshimiya sẽ vừa khóc vừa lẩm bẩm “bố, mẹ”. Bây giờ biết điều này mới khiến tôi hiểu được lí do.

“Um, thế còn nạn nhân thì sao ạ? Gia đình họ có ai sống sót không?”

“Mặc dù không biết tên nhưng đó là một gia đình 4 người. 2 vợ chồng, một cậu con trai học trung học và một bé gái học tiểu học.”

"...Sao cơ ạ?"

“Theo những gì chị nghe được thì người duy nhất sống sót là cậu bé trung học.”

"..."

“Mà chị cũng không biết có nên gọi là sống sót không. Nếu là chị thì chị sẽ chẳng thể nào chịu đựng được việc… là người duy nhất sống sót đâu.”

Những lời của Mondo-san dần trở nên xa xăm.

Cảm giác này là gì? Nhịp tim của tôi đang tăng đột ngột.

Dù rằng bên ngoài rất lạnh nhưng cơ thể tôi lại bắt đầu đổ mồ hôi.

“Này, Riku-chan. Cậu có nhớ chuyện gì về họ Hoshimiya không?”

Tại sao tôi lại nhớ đến những lời của Haruno vào lúc này chứ?

Lúc đó tôi đã đáp lại rằng “Thì cô ấy là bạn cùng lớp mà… Không phải sao?”

...Huh?

Tôi không thể tin được mình lại nhớ được cô ấy chỉ vì là bạn cùng lớp.

Suy cho cùng tôi chẳng hề có hứng thú với bất cứ cô gái nào ngoài Haruno cả.

Đến mức tôi còn chẳng nhớ được tên của mỗi người.

Ví dụ như Kana - bạn của Hoshimiya.

Tôi chẳng hề biết họ của Kana là gì mà chỉ gọi là Kana bởi Haruno cũng làm như vậy.

Sự hứng thú của tôi với những cô gái khác ngoài Haruno thấp đến mức đấy đấy.

Vậy thì tại sao tôi lại nhớ “Ayana Hoshimiya”?

Tôi không phủ nhận rằng cô ấy rất nổi bật nhưng Kana cũng chẳng khác gì cả.

Tuy nhiên tôi lại vô thức nhớ được Hoshimiya, chỉ mình Hoshimiya mà thôi.

…Không, nếu như đó còn hơn cả nhớ, nếu lỡ tôi thực sự biết thì sao?

Sẽ ra sao khi những kí ức mà tôi khóa chặt vào một góc bộ não tuôn trào ra trong vô thức?

Cũng như việc Hoshimiya thay đổi kí ức vậy, có khi nào tôi cũng đang làm điều tương tự không?

Thứ duy nhất tôi nhớ được của thời trung học là những kí ức hằng ngày cùng Haruno và khoảnh khắc gia đình bị đâm.

…Chỉ vậy thôi ư?

“Sao thế, Riku-kun? Mặt em tái quá đấy.”

...

Những kí ức mơ hồ dần tái hiện cũng như những hình ảnh dần hiện lên trong đầu như thể tôi đã có mặt ở đó vậy.

— Tôi dừng lại để buộc dây giày.

— Để rồi khi ngước nhìn lên thì một chiếc xe đã tông thẳng vào bố mẹ và em gái đang đứng trước tôi vài bước.

— Giữa những tiếng la hét vang lên khắp nơi thì có 3 người ngồi trong xe với khuôn mặt tái nhợt.

— Hai người lớn với vẻ ngoài hiền lành và một cô gái giản dị. Cả ba đều tỏ ra hoảng sợ.

...

Đầu tôi như thể muốn nổ tung đến nơi. Tuy nhiên đám mây che mờ kí ức của tôi đã dần dần tan biến đi.

Hai người lớn trong bức tranh đặt trên bàn phòng của Hoshimiya…

… là một cặp vợ chồng.

Còn cô gái giản dị kia chính là Hoshimiya.

"Ugh, aaahhh!"

Tôi dựa vào bức tường ở hành lang rồi ngồi thụp xuống.

Ah, hóa ra là như vậy.

Nguồn cơn của sự khó chịu khi nhìn thấy tấm ảnh… là do điều này.

Ngay khi kí ức hoàn toàn trở lại, một làn sóng những cảm xúc từ sâu thẳm trong trái tim tôi bùng nổ 

Chính lúc đó…

“Riku-kun! Bình tĩnh lại đi!”

“...”

"Riku-kun?"

‘watashi’ chỉ bản thân nhưng mang tính trang trọng, lịch sự ‘atashi’ chỉ bản thân nhưng mang tính thân thiết hơn