Raw:
Ghi chú của tác giả: Mahiru không thích nói dối, nên coi như đây là câu chuyện từ vũ trụ song song đi.
====================
“Amane-kun, em thích người khác rồi.”
Vào buổi trưa mồng một tháng tư, ngày nghỉ của hai người. Mahiru đang ngồi cạnh Amane trên ghế sofa và mỉm cười với cậu.
Amane tự biết đó là một trò đùa, trước khi cậu tá hỏa. Dựa vào thái độ của Mahiru từ trước tới giờ, cậu tự tin rằng ngoài cậu ra cô ấy sẽ không thích thằng nào khác.
Hơn nữa hôm nay còn là mồng một tháng tư. Tức Cá tháng Tư.
Mahiru có vẻ hóng xem cậu có bị gạt hay không, cô nhoẻn miệng cười. Cô thường không có hứng thú với những sự kiện thế này, xem ra chắc là Chitose lại dạy cô mấy trò không đâu rồi.
Thế là, cậu chỉ hùa theo.
“Thế à. Vậy là em chuẩn bị bỏ rơi anh?”
“Dạ?”
Phản ứng với câu trả lời của Amane, Mahiru thốt lên ngạc nhiên.
“Anh tưởng với em anh là duy nhất, anh đã suy nghĩ về tương lai…Ra vậy. Nếu có chàng trai Mahiru yêu thật lòng thì đành chịu thôi. Xin lỗi vì đã không nhận ra cảm xúc của em.”
“…Amane-kun biết rồi mà còn hùa theo.”
“Biết gì?”
Amane cố tình hỏi vặn lại, Mahiru thì thầm.
“…B-Biết em nói dối anh…”
“Thì anh biết Mahiru thích anh mà.”
“Đ-Đúng thế, nhưng…ư ư ư”
“Em thích anh, và vừa nói dối vừa tin tưởng anh đúng không?”
Cậu hỏi, nhưng Amane rất tự tin.
Bằng chứng là Mahiru cùi gằm với cái mặt đỏ lựng. Có vẻ cô không ngờ mình bị nhìn thấu hoàn toàn như vậy.
Cậu gượng cười vì cô nàng Mahiru hết thuốc chữa này, bèn xoa đầu cô.
“Mà anh cũng nói dối, thế là huề cả làng.”
“Nói dối?”
“Anh sẽ không rời xa em. Nếu là ngày trước, nếu là vì Mahiru, anh sẽ tính tới chuyện rời xa em…mà giờ thì anh không thể nữa rồi. Anh không hề muốn một chút nào.”
Nếu là hồi trước, cậu sẽ rời xa Mahiru nếu cô thích ai đó, và hồi đó, cậu đã không bày tỏ tâm tình.
Nhưng tới mức này rồi thì sẽ không bao giờ có chuyện đó. Cậu không chịu đựng được suy nghĩ không được bên cạnh cô.
Cậu mong rằng tình cảm của Mahiru sẽ không vơi đi, nếu cô ấy tìm được một chàng trai khác tốt hơn, cậu nghĩ cậu sẽ sẵn sàng cải thiện bản thân, và khiến Mahiru lại thích cậu thêm lần nữa.
Nói đoạn, cậu nhìn vào đôi mắt màu caramel ấy, đôi má cô bỗng đỏ bừng.
“A-Amane-kun.”
“Mahiru, em là của anh…không được sao?”
“K-Không phải thế, được chứ…vì em là của Amane-kun mà.”
“Ừ.”
Nhận lời hứa với Mahiru, Amane ôm Mahiru thật chặt như thể phải sở hữu cô cho bằng được, còn cô bẽn lẽn nở nụ cười hạnh phúc.
==================
Trans: Zennomi