“Thế này là được nhỉ?”
Khi họ về nhà, Mahiru thay sang bộ thường phục, và đang ưỡn ngực dưới lớp váy liền thân. Cô không khoe hàng, mà là đang giữ thăng bằng cho cái vật đang đặt lên ngực mình.
Đôi gò bồng đảo trên ngực cô, và thứ đang giữ thăng bằng trên đó là cốc trà sữa cô mua trước lúc họ về nhà. Cô đã uống hết trà sữa, và giờ nó chỉ chứa nước và vài viên đá.
“A-aaa… chắc vậy…”
Amane thấy cô giữ thăng bằng chiếc cốc, mắt cậu không ngừng dao động.
Cậu là người khơi ra trò này, nhưng khi cậu chứng kiến cô làm thật, sức công phá vượt quá tưởng tượng của cậu. Em ấy làm được thật, cậu nghĩ vậy, và có cảm giác nhục không tả nổi đang dâng lên trong lòng cậu.
Mahiru tự tin về cơ thể của cô. Có thể nói là cô luôn tập trung duy trì vóc dáng xinh đẹp của mình. Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại thất bại trước thử thách này.
“…Con trai thấy trò này có gì hấp dẫn lắm à?”
“Không, à thì…chỉ là bằng chứng chứng minh to hay nhỏ thôi.”
“Hử…vậy à? Tiện đây em hỏi luôn nhé, Amane-kun, anh thích to hay nhỏ?”
“Ặc.”
Amane đã nghĩ sẽ có ngày cô sẽ nhắc tới câu hỏi này, nhưng vì cô hỏi thẳng thắn quá, cậu bối rối chẳng biết trả lời sao.
Vấn đề không phải là kích cỡ. Amane cảm thấy kích cỡ không thành vấn đề miễn đó là Mahiru. Quan trọng chính là cảm giác tiếp xúc. Cậu không có ý kiến gì với kích cỡ, nhưng dẫu sao, đàn ông luôn ước ao một cảm giác mềm mại.
Nhưng nếu cậu trả lời cô thành thật, cô có lẽ sẽ trả lời miễn cưỡng “Amane dù gì cũng là con trai mà.”
“…Anh nghĩ kích cỡ không thành vấn đề miễn đó là Mahiru.”
“Anh đang lảng tránh câu hỏi.”
“Ặc.”
Cậu đang cố đưa ra quan điểm với tư cách là người bạn trai, nhưng Mahiru tưởng cậu đã né tránh câu hỏi, lườm cậu với ánh mắt không hài lòng.
“Em sẽ không giận đâu. Anh cứ nói rõ quan điểm của mình.”
“…Không, à ừm…em thật sự muốn anh nói ra sao?”
“Vâng.”
“À, ừm…anh thích cỡ của em. Kiểu như, to vừa tay…v-và, ngoài kích cỡ ra còn cần độ mềm nữa. Chỉ cần thế thôi là em đạt rồi…vậy thôi.”
Đối diện với ánh mắt quở trách, Amane chỉ có thể thốt ra suy nghĩ thật lòng của mình, và mím chặt môi lại.
Có vẻ Mahiru xấu hổ vì cái từ độ mềm, do cô khẽ run lên, mặt cô đỏ bừng.
Amane không biết làm sao để khiến cô hết khó xử, và thế là, cậu cảm thấy mình nên đưa tay ra xoa đầu cô để trấn tĩnh cô. Tuy nhiên, cô giật mình và lùi lại một bước.
Tùm, có vẻ như nước đã tung tóe ra.
“…A.”
“A…”
Mahiru nhìn xuống ngực mình, giật mình la lên.
Đúng như dự đoán, cử động mạnh đã làm chiếc cốc đổ, và chất lỏng trong cốc dây ra hết ngực cô.
May thay toàn là nước, cùng lắm thì nó chỉ làm chiếc váy liền thân dính bết vào da cô.
Tuy nhiên, Amane dính cú sốc đập vào mắt.
Mahiru mặc chiếc váy trắng, và khi cô dính nước, làn da lộ ra khi dính vào chiếc váy. Làn da và chiếc áo lót cô đang mặc hiện lờ mờ trước mặt cậu.
Hôm nay là màu xanh lá non, khi biết được một thông tin đáng lẽ cậu không nên biết, Amane phi thẳng đầu vào tường.
“…Anh xin lỗi.”
“K-Không sao. Là lỗi của em…”
“Không, đáng lẽ anh không nên chạm vào em.”
Chuyện này sẽ không xảy ra nếu Amane không chìa tay về phía cô.
“Mà thôi anh sẽ cho em mượn quần áo của anh. Thay sang bộ đó và làm khô áo của em đi, nếu không là bị cảm đó.”
“E-Em biết rồi…”
Cậu không thể để Mahiru ướt sũng thế được, nên cậu vội vàng vào phòng, lấy chiếc áo phông rộng và đưa nó cho cô. Cô nhìn chiếc áo chằm chằm.
“K-Không được à?”
“K-Không phải thế…em đi thay ngay đây.”
Mahiru ngoảnh mắt và vội vàng vào phòng tắm. Amane dõi theo lưng cô và khuỵu đầu gối xuống.
(…Chắc chắc là mình bị ghét rồi.)
Dù Mahiru có thông cảm đi chăng nữa, cô ấy chắc không muốn bị Amane nhìn với ánh mắt đê tiện. Thậm chí cô còn ngại ngùng và không thoải mái khi cậu dẫn giản về cảm xúc ấy.
Mahiru muốn Amane nói ra suy nghĩ thật lòng, nhưng cậu lại thật lòng quá, thành ra chính cô lại là người yếu thế.
(…Ấn tượng của cô ấy về mình hỏng bét rồi.)
Đáng lẽ cậu không nên thật lòng đến thế, và hối hận tự quở trách mình, cậu đập trán vào chiếc bàn bên cạnh. Rồi cậu nghe thấy âm thanh vang rõ từ chiếc dép đi trong nhà, đang lại gần cậu.
Có vẻ Mahiru đã thay xong. Amane quay mặt cúi gằm về phía cô, và thấy đôi chân trắng ngần.
Cậu len lén liếc mắt lên, và thấy cô trong chiếc áo phông trùm tới nửa đùi----rồi cậu ngừng ngẩng đầu và ngoảnh mắt đi.
“Ơ, sao em mặc độc chiếc áo phông?”
“Anh đưa cho em mà… Amane-kun, trán anh đỏ lừ này. Anh đập đầu vào đâu à?”
Trước đó Mahiru mặc một chiếc váy liền thân. Nhớ ra điều đó, Amane nguyền rủa hành động ngu xuẩn của mình và Mahiru quỳ xuống bên cạnh, xoa trán cậu.
Cô tiếp tục động tác đó, và Amane không dám nhìn sang bên cạnh. Cậu quay về phía Mahiru và thấy cô đang mặc thứ một thằng đàn ông muốn bạn gái mình mặc nhất (theo như Amane đã khám phá)-----áo phông của bạn trai.
May là Amane người to hơn, và chiếc áo phông của cậu cũng to theo. Cậu chọn chiếc áo to hơn cơ thể nhỏ nhắn của Mahiru, đủ rộng để trùm lấy đùi cô.
Tuy có một thứ to bất thường trên cơ thể mảnh khảnh của Mahiru. Cổ áo đủ rộng với Amane, quá rộng với Mahiru, và chiếc áo phông sắp sửa tụt khỏi vai cô tới nơi.
Phần cổ áo rộng rãi ấy để lộ đồ lót của cô. Mắt cậu chạm phải thứ màu xanh nhạt ấy, cậu trải nghiệm cái thứ gọi là bản năng đàn ông.
“…Đỏ còn sưng nữa. Anh vừa làm…”
“K-không có gì, à thì…chỉ là cho bớt thất vọng về bản thân thôi.”
Cậu đã bớt thất vọng, nhưng Mahiru cứ nghiêng về phía cậu thế này, cậu lại càng thêm thất vọng. Cô ngả người về phía trước, cái chỗ đủ bự để giữ thăng bằng chiếc cốc trà sữa tự nhiên lộ ra.
Póc, mặt Mahiru cũng đỏ chín như quả cà chua khi cô khựng lại. Amane thấy hơi bồn chồn.
“…Ư, vừa nãy anh thật sự xin lỗi.”
“Ể?”
“Ừ-ừ thì đấy…em thấy ghê lắm đúng không?”
“G-Ghê…là sao?”
“…Bị anh nhìn với ánh mắt đó.”
Amane không giải thích chi tiết, chỉ nói bóng gió thế thôi. Mahiru trợn tròn mắt khi cô nghe thấy câu đó, và mỉm cười ra vẻ lo lắng.
“…Anh nhầm rồi Amane-kun. Em không phải không thích thế. Chỉ là em hơi nhát…em vui vì anh thích nó, A-Amane-kun.”
Cô hạ đôi lông mày, đặt tay lên đôi gò bồng đảo. Cô trông dễ thương kinh khủng, cậu chỉ muốn ôm chầm lấy cô. Tuy nhiên trang phục của cô giờ không tiện lắm, nên cậu cố kìm nén ham muốn.
Mahiru chớp mắt nhìn Amane đang gượng cười.
“…Anh nè…không sao đâu. Nè…”
Cô dang rộng tay chào đón cậu. Cậu nhìn cô chằm chằm, cán cân trong tim cậu đang lung lay dữ dội và khi vẻ mặt cô tỏ ra thất vọng, cậu vội vàng ôm lấy cô.
Quần áo giữa hai người mỏng tang, và Amane thấy còn mềm hơn cả trước, liếc mắt sang và nhìn xuống.
Khi cậu nhìn thấy cặp ngực dễ dàng vượt qua thử thách trà sữa ấy, cậu xấu hổ vì chính hành động của mình.
Mahiru cảm nhận được ánh mắt của cậu, ngượng ngùng và rụt rè đưa tay về phía sau đầu cậu, đẩy cậu vào ngực cô.
“…Em thích Amane-kun thử thách trò trà sữa chân trâu.”
Có vẻ Mahiru đang cười, nhưng vì mặt Amane đang vùi trong ngực cô, cậu không thể thấy vẻ mặt của cô.
Thứ duy nhất cậu ngộ ra là càng được ôm bao lâu, cảm xúc trong lòng cậu càng khó kìm nén bấy nhiêu.
Cậu tự nhủ rằng sẽ không bao giờ để Mahiru chơi trò này lần nữa, nhưng cảm giác mềm mại này…cậu quyết định để bản thân tận hưởng thêm chút nữa, và tận hưởng hơi ấm của Mahiru.
________________
Zennomi dịch.