Ngày Pocky & Pretz
Amane đi học về, ngồi trên sofa và ăn gói bánh que socola. Bên cạnh cậu, Mahiru bỗng dưng cựa quậy.
Cậu đang ăn món đồ rất đáng ngờ mà Chitose dúi vào tay cậu. Tuy nhiên, cậu không nghĩ ngợi gì nhiều.
“Sao thế?”
“À không ạ, chỉ là…hiếm khi thấy anh ăn socola ngọt.”
“Thì anh thích mấy đồ ăn vặt vị mặn hơn, nhưng Chitose cứ dúi cái này vào tay anh. Em ăn không, Mahiru?”
Em có thể ăn cùng anh, Mahiru, ý cậu là vậy, chính Mahiru có vẻ muốn ăn cùng. Gì thế nhỉ? Mahiru có vẻ biết gì đó, nhưng cô chỉ chờ.
Cậu đưa chiếc gói đã mở cho Mahiru, cô bèn lầm bầm thất vọng và gục trán vào tay.
“…Anh không biết cái này là gì hả?”
“Không, anh biết em và Chitose lại có trò gì rồi, nhưng anh không đoán nổi đó là chuyện gì. Xin lỗi nhé.”
“Vậy là anh không biết hôm nay là ngày gì.”
“Ừa.”
“…Tại sao anh nghĩ mình nhận được đồ ngọt?”
“Bộ có sự kiện gì, hay liên quan tới tin nhắn gì đó hả?”
“Biết thế rồi mà anh không nhận ra sao…?”
Mahiru cau mày ra vẻ bực bội, lầm bầm và khoanh tay.
Nghe những lời đó, Amane không biết phải làm gì khác, bèn xoa đầu Mahiru luôn.
“…Anh không cần phải xoa đầu.”
“Thế em muốn anh làm gì?”
“E-Em không muốn…nhưng…em đã hi vọng một xíu…”
“Hi vọng?”
“…Anh đang ăn bánh que đó, nên…mà thôi, e-em sẽ không nói thứ em muốn đâu…”
Mahiru lắc đầu xấu hổ, và Amane chỉ biết bối rối và lấy thêm một que nữa.
Cậu nhai chóp chép, rồi Mahiru ngẩng mặt lên.
Bên cạnh cậu là đôi mắt màu caramel đang xao động, và sau một lúc nhìn cậu chằm chằm, cuối cùng Mahiru quyết định, chộp lấy bàn tay đang giữ gói bánh que của Amane.
Trong nháy mắt, Mahiru ghé sát mặt về phía cậu.
Khoảnh khắc đó, trước khi cậu kịp nhận ra, Mahiru mặt đỏ bừng đã đè môi cô lên môi cậu.
“Ư.” Âm thanh khẽ vang từ cổ họng Mahiru, môi cô vẫn dính chặt lấy môi cậu. Hiếm khi nào thấy cô mạnh bạo thế này, xấu hổ, Amane nhẹ nhàng chèn môi cậu lên môi cô.
Sau một lúc, đôi môi tách nhau, ánh mắt Mahiru tỏ ra e thẹn. Cô ngượng ngùng vì là người khơi mào, và Amane cười xòa.
“Ý-Ý em là thế. Là ngày này này.”
“Ừa, anh hiểu òi.”
“C-Cấm cười.”
“Cười nhạo hay mỉm cười?”
“Cái sau đi ạ.”
Mahiru khốn khổ không giấu được xấu hổ, và Amane cười thầm khi cậu dịu dàng âu yếm tóc cô.
“…Anh nói thật được không?”
“Vâng.”
“…Anh chỉ muốn ăn thứ này bình thường. Anh không thích mấy trò này lắm.”
Khi cậu bày tỏ tâm tình thật lòng của mình, “Vâng” Mahiru cụp mi xuống ra điều hiểu chuyện và mỉm cười.
Có vẻ cô hiểu nhầm ý cậu, Mahiru buồn rầu trùng mắt xuống. Amane quàng tay ôm lấy lưng cô, ghé môi lại gần tai cô.
“…Nếu em muốn hôn thì chờ tụi mình ăn xong đã.”
Tất nhiên, ta biết rằng nụ hôn ngọt ngào, đặc biệt là khi có socola trong miệng. Mà Mahiru có cả vị ngọt lẫn đắng của mật ong. Chẳng cần phải thêm socola làm gì.
Khi cậu khẽ thì thầm, mặt Mahiru đỏ chót tới tận mang tai và gật gật.
Thỏa mãn với phản ứng đó, Amane ôm lấy Mahiru vào lòng.
Cậu âu yếm Mahiru và ăn chung gói bánh que với cô.
____________
Zennomi dịch.
Raw.