“Thử thách trà sữa trân châu ạ…?”
Mahiru nghiêng đầu thắc mắc, và Amane, biết rằng đáng lẽ mình không nên đề cập vụ này, mím môi hối hận.
Trên đường về nhà, chợt Amane chỉ về phía quán trà sữa trân châu di động. “Trend bây giờ đấy.” cậu nói đùa, nhưng có vẻ Mahiru không hiểu. Vẻ ngây thơ vô cùng hiện trên mặt cô, vì cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tuy nhiên có vẻ cô sốc vì phản ứng của cậu, và bắt đầu hoang mang.
“Mà e-em biết trà sữa trân châu chứ. Nó được làm từ bột sắn. Nữ sinh cao trung hay uống nó.”
“…Mahiru chưa bao giờ uống à?”
“Ngại thật đấy, nhưng em chưa.”
“Lạ à nha. Em không uống trà sữa với Chitose hả?”
“Chitose-san nói là “Mình thích bánh kếp hơn trà sữa”…”
“À…”
Con nhỏ nữ sinh cao trung ăn khỏe thế chắc hẳn sẽ nói như vậy. Một lý do khác nữa là hai người họ hay ăn bánh kếp tại cửa tiệm làm rất ngon ở nhà ga.
“Nhưng, ưm, xin lỗi anh nhé, em không biết thử thách trà sữa trân châu là gì cả…mà em nghe người ta bảo lúc uống trà sữa phải thỏa mãn điều kiện gì đấy…”
“À đúng rồi đấy…em không cần phải bận tâm.”
May là cô ấy nhanh chóng nắm bắt được vấn đề, nhưng thử thách đó nảy sinh quá nhiều vấn đề. Nếu cô ấy thất bại, Mahiru sẽ bồn chồn, nhưng nếu cô ấy thành công, Amane sẽ bồn chồn không biết đặt mắt nhìn vào đâu.
“Ể, nói thế lại làm em hơi tò mò.”
“Em không cần phải biết.”
“Hừm…nhưng ngoài chuyện đó ra, vì các bạn nữ thích uống trà sữa, em sẽ mua một cốc.”
“Ô-ồ.”
Vì cơn tò mò nổi lên, cô bảo Amane ý định của cô và đứng xếp hàng cùng đám nữ sinh cao trung.
Có vẽ sẽ mất một lúc, nên cậu cắm mắt vào điện thoại.
Khoảng năm phút Amane quan sát Mahiru và đợi cô xếp hàng, rồi cô mới quay trở về.
Cô đang cầm một đồ uống, có vẻ là trà sữa cùng vài hạt đen tròn bên trong. Nhìn cái là biết trà sữa trân châu, ấn tượng thật.
“Để anh phải chờ rồi.”
“À, không sao.”
“Đây là lần đầu tiên em uống nó. Có vẻ thử thách trà sữa trân châu là đặt cốc trà sữa lên ngực và uống nó.”
“Ự.”
“Tra cứu trên mạng tiện thật đấy. Gần như cái gì cũng có đáp án.”
Xem ra Mahiru thông thái đã sử dụng phương tiện công nghệ mà không hề do dự. Amane thường thấy thật tốt vì cô ấy thích ứng rất nhanh, nhưng lần này thì phát sợ.
“Em thực hiện thử thách nhé?”
“Ơ-Ơ đừng.”
“Amane dạo gần đấy hay nhìn vào chỗ này lắm nhé.”
“Anh xin lỗi. À không, ừm…a-anh chỉ hơi tò mò, và có vẻ em sẽ thành công thôi…”
Không có gan nhìn trực tiếp, cậu chỉ hình dung được sương sương cỡ ngực của cô, nhờ một khoảng thời gian bên nhau.
Cậu không biết chính xác cỡ gì, nhưng có vẻ của cô to hơn trung bình một chút, khoảng rộng đủ để đặt đồ lên trên, và cô ấy sẽ hoàn thành thử thách trà sữa trân châu dễ dàng thôi.
Quả thực là cậu sẽ không thể chịu nổi nếu cô hoàn thành thử thách đó trước mặt cậu, nên nếu được, cậu mong cô đừng làm trò đó.
Nhưng mà là một thằng đàn ông, cậu có khát khao được xem cô làm trò đó, thế mới tiến thoái lưỡng nan cơ.
“Em sẽ làm nếu anh cho em thử, Amane-kun.”
“…À, ừ thì.”
“Em hiểu mà, nam giới tò mò về ngực nữ giới là chuyện thường tình.”
“Được em thông cảm anh không biết nên vui hay buồn nữa…”
“Nếu anh mà không hứng thú còn đáng sợ hơn, đúng chứ?”
“Cũng đúng.”
Có thằng nam sinh cao trung nào lại không có ham muốn tình dục chứ, nghĩ tới đã sợ. Chí ít thì Amane bình thường như bao thằng khác, chỉ là không thể hiện ra trước mặt Mahiru thôi.
“…Anh muốn xem không?”
“…Anh muốn.”
Và y như bao người thường khác, cậu không thắng được cám dỗ.
Mahiru chỉ gợi ý thử thử thách này vì Amane là người nhắc tới thử thách trà sữa trân châu này, nhưng cậu có cảm giác rằng cô thử trò này là vì cậu, tự dưng thấy nhột trong lòng.
Tất cả những gì Amane muốn cô làm, Mahiru đều làm, quá đáng sợ, “Giờ thì.” Cô toan đặt cốc trà sữa lên ngực.
Thì Amane tóm lấy tay cô.
“Mahiru-san, à ờm, nếu em không thành công thì quần áo sẽ bị ướt đấy. Tốt hơn hết là về nhà rồi thử.”
“Em cũng nghĩ thế.”
Cô gật đầu ra vẻ hiểu chuyện và cậu nhẹ cả người. Cậu nhìn quanh và thấy vài thằng đang nhìn họ từ nãy giờ, ngoảnh mắt đi khi cậu quay lại nhìn.
(Không được bất cẩn.)
Họ nhìn về phía này, để ý một con hàng xinh xắn ngon nghẻ chuẩn bị đú trend thử thách trà sữa trân châu, nhưng Amane không hề muốn người khác trông thấy.
Bạn gái mình thành nguyên liệu thẩm du cho thằng khác, không vui chút nào.
Nhưng cậu đơn thuần là không thể truyền đạt những suy nghĩ đó, và cậu để lộ vẻ mặt như bình thường khi xoa đầu Mahiru.
Cậu hơi hối hận khi nghe thấy tiếng xôn xao về nụ cười dịu dàng của cô ấy, nhưng cậu lại mỉm cười khi nhớ ra nụ cười cô chỉ hướng về mỗi cậu.
“Mà này, em chỉ mới nghĩ ra thôi. Nếu đặt thứ gì đó lên ngực, dùng nước sẽ an toàn hơn chứ anh nhỉ?”
“À, cũng đúng ha.”
Đã quen với cái xoa đầu của cậu, cô vẫn còn ngượng ngùng, trước đó còn nhìn chằm chằm vào cốc trà sữa trong tay.
Gọi là thử thách trà sữa, nhưng chỉ là một phép đo xem cỡ ngực có đủ để đỡ đồ không thôi, thế nên không cần phải thực hiện thử thách với trà sữa. Tốt hơn là trong cốc nên chứa nước thay cho trà sữa.
Một lựa chọn hợp lý, Amane nghĩ vậy, và Mahiru ngước lên nhìn cậu.
“Em uống luôn xem nó ngon không nhé?”
Có vẻ Mahiru quan tâm trà sữa hơn là cái thử thách, và cô xấu hổ vì việc đòi mua mà chẳng có lý do gì.
Khi cô nhìn cậu với ánh mắt thăm dò, cậu chỉ có thể trầm trồ trước vẻ đáng yêu của cô. “Thì Mahiru mua mà, tùy em thôi.” Cậu trả lời vậy rồi tiếp tục xoa đầu cô.
===================
Trans: Zennomi
Raw.