Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

203 1028

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

336 861

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

45 188

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

289 6680

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

279 5852

Tập 02 - MÀN 2: CÂU CHUYỆN VŨ TRỤ (PHẦN SAU)

Tối hôm qua.

Trước giá sách trong phòng mình, Tamaki-kun đang khoanh tay đứng chống nạnh, ngón tay thon dài xoa cằm.

“Làm sao đây nhỉ.”

Trên giá sách trong phòng Tamaki, những cuốn sách có màu sắc tương đối nhã nhặn được xếp ngay ngắn. Không có manga hay tạp chí, hầu hết là sách luyện thi như sách tham khảo và sách bài tập, cùng với các đầu sách mới về lĩnh vực khoa học tự nhiên.

Trên giá sách mà Tamaki đang nhìn chằm chằm có vài khoảng trống. Cũng chẳng có gì lạ, chỉ là vừa nãy Tamaki đã rút ra khoảng ba cuốn và chồng lên bàn.

“Vũ Trụ Luận Nên Đọc Trước Khi Lên Vũ Trụ”

“Giải Mã Vũ Trụ Bằng Cơ Học Lượng Tử”

“Vụ Nổ Big Bang Có Thật Sự Tồn Tại?”

Đây là bộ ba cuốn sách tủ mà Tamaki yêu thích. Ngoài ra, cô còn muốn chuyển thêm khoảng hai cuốn nữa từ giá sách xuống bàn.

Thế nhưng….

“Dù Hiroo-kun có là người ham đọc sách đến đâu, nhưng đột nhiên giới thiệu cả năm cuốn thì liệu cậu ấy có đọc hết không nhỉ…”

Ừm, chắc vậy rồi. Nghĩ thế, cô tạm thời rời khỏi giá sách, rồi lại quay về vị trí cũ.

“Nhưng mà, mình vẫn muốn cậu ấy đọc cuốn này và cuốn này.”

Cô đã lặp đi lặp lại việc này hơn năm lần rồi. Sau hai mươi phút đắn đo suy nghĩ, số sách ứng cử lại càng tăng lên, cuối cùng, cô rút ra tổng cộng sáu cuốn và cất vào chiếc túi tote đã chuẩn bị sẵn.

“Chết thật… Nặng ghê.”

Tamaki thử đeo chiếc túi lên vai và nhăn mặt nói.

Nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm. Dù không phải dậy sớm, nhưng nghĩ rằng cũng không nên thức khuya quá, Tamaki tạm thời lờ đi sức nặng của chiếc túi và chui vào giường.

Rồi cô nhắm mắt lại và suy nghĩ.

Ngày mai nên bắt đầu câu chuyện từ đâu đây. Dù cậu ấy có thích vũ trụ thế nào đi nữa thì vẫn là dân Xã hội. So với mình là dân Tự nhiên, chắc chắn sẽ có ít nhiều chênh lệch về lượng kiến thức. Nếu vậy, mình phải dẫn dắt cuộc trò chuyện. Phải giải thích về vũ trụ luận hiện đại sao cho dân Xã hội như cậu ấy cũng có thể hiểu và cảm thấy hứng thú. Nếu thành công, ngày mai hai đứa sẽ vui vẻ xem cung thiên văn… “Đúng là lời giải thích của hạng nhất khối Tự nhiên có khác, dễ hiểu thật. Nhờ có Tofukuji mà hôm nay tôi càng thêm yêu vũ trụ. Nhưng tôi cũng nhận ra một thứ còn thích hơn cả vũ trụ… đó chính là Tofukuji, là cậu đấy”… như vậy đó.

“Không ngủ được…”

Tamaki bật tung chăn, ngồi dậy. Rồi cô nhìn chiếc túi tote đã chuẩn bị sẵn trên bàn.

“Hay là ôn lại một lần nữa.”

Cô lại lấy tất cả sáu cuốn sách đã cất công cho vào túi ra, xếp lại lên bàn, rồi cứ thế trong bộ đồ nỉ mà bắt đầu đọc sách.

Chỉ cần những mục quan trọng thôi. Nhồi nhét lại kiến thức một cách cẩn thận để không có gì sơ sót. Mình muốn đón ngày mai trong trạng thái hoàn hảo nhất.

Đọc xong một cuốn, Tamaki lại cầm lấy cuốn tiếp theo. Cứ thế, đêm dần khuya, và khi cô nhận ra, mình đã ngủ gục trên bàn. Chỉ còn một ký ức mơ hồ về ánh sáng lọt qua khe rèm. Và thứ đánh thức Tamaki dậy là hai tiếng chuông cửa reo lên sau giữa trưa.

Hiện tại, Tamaki đang tắm vòi sen trong phòng tắm nhà mình. Với đôi mắt trống rỗng, cô để những tia nước từ vòi sen xối thẳng vào mặt, như thể đang tự trừng phạt bản thân.

Đã ngủ quên và lỡ hẹn là một thất bại ê chề, vậy mà lại còn để bạn cùng lớp, lại là con trai, thấy bộ dạng mới ngủ dậy của mình. Tóc tai bù xù, có khi còn dính cả vết nước dãi, lại còn mặc đồ nỉ nữa chứ.

Ai thấy bộ dạng này chắc cũng sẽ nghĩ.

Là một con bé luộm thuộm.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa─── Bực quá đi mất!”

Tamaki hét lên với vòi hoa sen.

Người giật nảy mình vì tiếng hét vọng ra từ phòng tắm đó là Ryusei, đang đợi trong phòng Tamaki.

Không gian sinh hoạt thường ngày của một nữ sinh cùng lớp. Chỉ riêng việc ở một mình trong đó đã đủ căng thẳng rồi, huống hồ chi cô gái ấy lại đang tắm trong cùng một tòa nhà. Chẳng có nam sinh cao trung nào mà không tim đập thình thịch cả. Trong tình trạng tột độ căng thẳng đó mà nghe thấy một tiếng hét bí ẩn, cơ thể tự khắc sẽ phản ứng.

“Cậu… Cậu ta đang làm cái quái gì vậy?”

Ryusei đã nghe chuyện Tamaki ngủ quên. Cậu cũng đã đồng ý khi cô nói rằng vì bộ dạng mới ngủ dậy rất xấu hổ nên muốn đi tắm trước. Cậu cũng đã chấp nhận chỉ thị đợi trong phòng trong lúc đó. Nhưng, cậu không tài nào hiểu nổi lý do tại sao lại có tiếng hét trong tình huống này.

Để trấn tĩnh tinh thần đang rối bời vì đủ mọi cảm xúc, Ryusei hít một hơi thật sâu. Một mùi hương thơm tho, hoàn toàn khác với phòng của mình, thoang thoảng trong không khí. Điều đó lại càng khiến cậu tim đập thình thịch hơn.

Một lần nữa, Ryusei cố gắng bình tĩnh lại rồi nhìn quanh phòng.

Nếu bảo học sinh trường Minefuji thử tưởng tượng về căn phòng của Tofukuji Tamaki, người nổi tiếng với vị trí hạng nhất khối Tự nhiên, thì có lẽ phần lớn sẽ hình dung ra một không gian được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ. Vì đó là hình tượng của Tofukuji Tamaki.

Thực tế lại không hẳn như vậy.

Chăn trên giường vẫn còn nhàu nhĩ (chắc một phần cũng vì cô ấy vừa mới dậy). Sàn nhà có một chiếc máy là tóc vứt lăn lóc. Trên bàn học có một túi kẹo dẻo có lẽ đã ăn hết vẫn còn để đó, và trên chiếc bàn thấp bốn chân là một chiếc túi tote vứt chỏng chơ.

Không phải là bẩn thỉu gì đặc biệt, nhưng đó là một căn phòng đậm chất nữ sinh cao trung bình thường, khác hẳn với hình tượng của Tamaki.

Tuy nhiên, Ryusei không lấy gì làm ngạc nhiên. Với một người đã biết tính cách thật của Tamaki, người thường ngày vẫn hay nói những lời cay độc, thì sự chênh lệch này hoàn toàn nằm trong dự tính.

Ngược lại, điều khiến cậu thấy lạ hơn là cô ấy lại dẫn Ryusei vào phòng mà không hề dọn dẹp, rồi ưu tiên đi tắm trước.

Chắc là bộ dạng mới ngủ dậy xấu hổ đến thế cơ à. Đối với con gái, giữa việc bị thấy phòng chưa dọn và bộ dạng mới ngủ dậy, thì bị thấy cái sau còn kinh khủng hơn. Biết đâu lại có ích cho việc sáng tác sau này, Ryusei liền ghi chú vào điện thoại.

Dù vậy, chiếc túi tote đặt trên bàn, ngay tầm mắt cậu, vẫn khiến cậu bận tâm. Trông nó cộm lên một cách kỳ lạ. Không biết bên trong có gì mà lại tạo ra cảm giác tồn tại mạnh mẽ như vậy.

Tất nhiên Ryusei cũng biết rằng việc tự ý lục lọi túi xách của con gái là quá thiếu tế nhị. Nhưng cậu vẫn thấy tò mò.

Chỉ một chút thôi thì…

Ngay lúc cậu rón rén đưa ngón tay về phía quai túi.

Cạch──

Cửa phòng mở ra.

Ryusei vội vàng rụt tay lại.

“Xin lỗi đã để cậu đợi…”

Tamaki xuất hiện, tay dùng khăn lau mái tóc ướt.

“Ờ… ờm.”

Hương dầu gội lan tỏa trong căn phòng vốn đã thơm tho. Sự căng thẳng vừa mới bắt đầu lắng xuống lại trỗi dậy.

“Cậu không tự tiện lục lọi gì đấy chứ.”

Ryusei giật thót mình, đáp lại.

“Làm gì có chuyện đó.”

“Cậu có tiền án nhìn thấy tôi trong bộ đồ lót rồi đấy. Không đáng tin chút nào.”

“Đó là bất khả kháng. Nếu không tin thì đừng có bắt tôi đợi ở đây.”

“Biết làm sao được. Phòng khách có thể ba mẹ tôi sẽ về.”

“Ba mẹ cậu đi đâu à?”

“Không… không biết nữa. Tại… tại tôi ngủ mà.”

“À, ra vậy.”

“……Xin lỗi. Vì đã không đi xem cung thiên văn được.”

“Hửm… Ngay cả một người như cậu cũng biết xin lỗi cơ à.”

“Đương nhiên rồi. Cậu nghĩ tôi là cái gì hả.”

“Thôi, ai cũng có lúc mắc sai lầm. Không đi được cung thiên văn thì cũng tiếc thật, nhưng cậu đừng bận tâm quá.”

“Sao… sao tự nhiên cậu không trách móc gì làm tôi thấy khó chịu ghê. Có âm mưu gì à?”

“Thế cậu nghĩ tôi là cái gì hả. Cậu mà cứ dằn vặt mãi thì tôi cũng thấy khó xử đấy.”

“……Vậy à.”

“……”

“……”

Trời ạ, Tofukuji… Gì chứ, trông cậu ta vẫn khỏe re còn gì. Làm người ta lo lắng. May mà không phải tai nạn hay bệnh tật gì… Thiệt tình.

Sao cái tên này cứ những lúc thế này lại trở nên dịu dàng thế nhỉ? Thiệt tình… bình thường toàn nói những lời khó nghe… vậy mà lại làm mình rung rinh một chút rồi. Bực mình thật!

Rột~

Thứ phá vỡ sự im lặng kéo dài một lúc là tiếng bụng của Ryusei.

“Gì vậy? Cậu đói à?”

“À, tại tôi chưa ăn trưa.”

“Chờ… chờ một chút.”

Nói rồi, Tamaki rời khỏi phòng, tiếng bước chân vội vã.

Vài phút sau, Tamaki quay lại, tay ôm một hộp cơm trưa bằng nhựa.

“Cái này, nếu được thì cậu ăn đi?”

Tamaki ngồi xuống đối diện Ryusei, cách một chiếc bàn thấp, mắt nhìn đi chỗ khác. Cô dẹp chiếc túi tote trên bàn sang một bên, đặt hộp cơm xuống và mở nắp.

Bên trong là những chiếc bánh sandwich được bọc trong màng bọc thực phẩm.

“Cái này ở đâu ra vậy?”

“Hôm qua tôi làm dư nên để trong tủ lạnh. Tôi có bỏ vào hộp cơm nên chắc cũng không bị khô lắm đâu.”

“Hôm qua? Làm để ăn khuya hay gì à?”

“Đ-đâu cần phải hỏi cặn kẽ thế chứ!”

“À không, xin lỗi. Tại tôi tò mò thôi.”

“Lần trước Hiroo-kun tự làm sandwich mang đi… Cậu ăn trông ngon miệng lắm, nên tôi nghĩ chắc là cậu thích sandwich.”

Tamaki trả lời một cách cộc lốc.

“Hửm? Vậy là… làm cho tôi à? Nhưng mà làm từ hôm qua cơ mà.”

“Đã bảo là…! Vốn dĩ định sáng nay làm cho bữa trưa hôm nay, nhưng sợ thất bại nên hôm qua đã làm thử! Rốt cuộc sáng nay không làm được nên thành ra là đồ thừa từ hôm qua.”

“Ồ… ra vậy.”

“Tôi cũng đói nên tôi ăn đây.”

Vẫn tiếp tục tránh ánh mắt của Ryusei, Tamaki lấy một chiếc sandwich từ hộp cơm ra và nói.

“Vậy thì, tôi không khách sáo nữa. Tôi ăn đây.”

“Á!”

“Gì vậy, đừng có hét to thế, làm giật mình.”

“Tôi quên mất đồ uống rồi. Để tôi đi lấy. Trà được không?”

“À, không cần đâu. Tôi có mua nước cho mình rồi. À mà… nếu là nước uống thể thao thì tôi cũng có phần của cậu đấy.”

Ryusei vừa nói vừa mở khóa kéo ba lô.

“Nước uống thể thao? Cậu mua cho cậu thì tôi ngại lắm. Dù gì xuống bếp cũng có đồ uống mà.”

“Không… cái này tôi mua cho Tofukuji mà.”

“Cho tôi? Tại sao?”

“Đừng có hỏi cặn kẽ thế.”

“Xin lỗi, tại tôi tò mò.”

“Thì… tại vì cậu mà đến muộn thì hiếm lắm, nên tôi nghĩ hay là cậu bị sốt, thế là mua mang đến.”

“A… ra vậy. Vậy thì… cảm ơn.”

Cuối cùng Tamaki cũng nhìn vào mắt Ryusei, rồi cô cầm lấy chai nước uống thể thao được đặt trước mặt.

Và rồi hai người bắt đầu ăn sandwich của mình.

“Vị thế nào?”

“Ừm… ngon lắm.”

“Vậy à. Thế thì tốt rồi.”

“Ừm.”

Hảảảả? Gì đây, con bé này định làm sandwich cho mình á!? Lại còn cất công tập làm từ hôm trước nữa!? Sandwich thì chỉ cần phết bơ thực vật lên bánh mì rồi kẹp nhân vào là xong mà! …Chết tiệt… cũng có lúc đáng yêu đấy chứ.

Cái quái gì thế này, thật tình! Không những không trách chuyện mình ngủ quên, mà lại còn lo lắng mua nước cho mình nữa chứ! Nghĩ lại thì, một đứa đến muộn như mình, cậu ta chỉ cần nhắn một cái tin rồi về là xong, đằng này lại đến tận đây thì còn gì nữa! Chẳng phải là một người đàn ông tốt hay sao!

Hai người vừa nhồm nhoàm ăn sandwich vừa im lặng, trong đầu cả hai đều đang băn khoăn không biết nên làm gì sau khi ăn xong.

Về phía Ryusei, cậu đã xác nhận được Tamaki vẫn an toàn, nên mục đích chính đã hoàn thành. Nếu chuẩn bị và đi ngay bây giờ, có lẽ vẫn kịp suất chiếu cung thiên văn lúc ba giờ, nhưng thành thật mà nói, cứ di chuyển lòng vòng mãi, cậu cũng chẳng còn hứng thú nữa. Nếu không có gì làm thì chỉ còn nước về nhà, nhưng….

Ryusei nhìn chiếc ba lô của mình đặt cạnh giường.

Mục đích hôm nay không hẳn là cung thiên văn, mà là giới thiệu cái đĩa Blu-ray này cho Tofukuji. Dù địa điểm thay đổi thì việc đó vẫn làm được… nhưng mà──

Về phần Tamaki, cô đang nhìn xuống chiếc túi tote nặng trịch đã được dời khỏi bàn. Tạm thời mời được Ryusei vào nhà thì tốt rồi, nhưng cô chưa nghĩ đến diễn biến tiếp theo. Đề nghị đi xem cung thiên văn suất ba giờ bây giờ cũng không phải là không thể, nhưng cô mới chỉ tắm xong, còn chưa thay đồ. Vì sự cố của mình mà lịch trình đã bị thay đổi rất nhiều, giờ lại bắt Ryusei đợi mình chuẩn bị đi chơi nữa thì đến cả Tamaki cũng cảm thấy áy náy.

Dù không đến cung thiên văn được, nhưng điều mình thực sự muốn làm… là nói chuyện về vũ trụ thì ở đây cũng có thể. Hơn hết, nếu có thể giới thiệu cho Hiroo-kun những cuốn sách này, thứ cũng là nguyên nhân khiến mình ngủ quên, thì mục đích coi như đã gần hoàn thành… nhưng mà──

Hai người rời mắt khỏi đồ của mình, nhìn vào mặt nhau, và cùng lúc nghĩ.

Vào phòng con gái rồi mà lại lôi chuyện đĩa Blu-ray ra, liệu có bị nghĩ là một thằng sở khanh đang có ý đồ đen tối không nhỉ?

Mời con trai vào phòng rồi lại giới thiệu một đống sách thế này, liệu có bị nghĩ là một con bé dễ dãi đang cố giữ người ta lại, mong chờ điều gì đó không nhỉ?

Vì thế, tình trạng bế tắc tiếp tục kéo dài.

Thời hạn là cho đến khi hết sandwich.

Còn lại ba cái. Nhưng nói là đói bụng từ mấy phút trước mà giờ lại không đụng đến sandwich thì cũng thật kỳ quặc.

Đành chịu, mỗi người cầm lấy một cái.

Ăn xong cái này thì chỉ còn lại một.

Tại đây, cả hai đã tìm ra một giải pháp hoàn toàn giống nhau.

“Cái túi tote đó…” “Cái ba lô đó…”

Đó là hướng sự chú ý vào đồ vật của đối phương để bắt chuyện.

Tất nhiên, cả hai đều không thể đoán được bên trong có gì. Chỉ là cảm thấy tò mò một cách mơ hồ. Nói cách khác, đây đúng nghĩa chỉ là một cái cớ để bắt đầu cuộc trò chuyện. Bằng cách đề cập đến đồ vật của đối phương, họ chờ đợi người kia sẽ đáp lại bằng cách nói về đồ của mình. Đây là một bước đệm để chuyển sang chủ đề chính.

Điều duy nhất tính sai, đó là đối phương cũng đang nghĩ y hệt như vậy. Và thời điểm lại trùng khớp.

Nếu đợi thêm một chút nữa, thì đối phương đã có thể dẫn dắt để mình đạt được mục đích rồi.

Đã đến nước này, việc hai người cần làm là ưu tiên câu chuyện của đối phương. Bằng cách đó, mục đích của mình cũng sẽ được ưu tiên một cách tất yếu. Một diễn biến vô cùng tự nhiên.

“Xin lỗi. Tofukuji, cậu nói trước đi.”

“Không, cũng không có gì to tát đâu. Hiroo-kun nói trước đi.”

“Không, tôi cũng chẳng có chuyện gì quan trọng cả. Tofukuji nói trước đi.”

“Không sao đâu, đừng khách sáo. Hiroo-kun nói trước đi.”

“Tofukuji nói trước.”

“Hiroo-kun nói trước.”

Thôi nào, nói đi chứ! Tôi nghe thấy rồi! Cậu tò mò về cái ba lô của tôi đúng không!

Nói đi chứ! Cậu tò mò về đồ trong túi tote đúng không! Tôi nghe thấy rồi đấy!

“Chuyện của tôi không sao đâu.”

“Không phẩy năm giây.”

“Hả?”

“Không phẩy năm giây, âm thanh phát ra từ miệng cậu sớm hơn.”

“Chi li thế…”

“Thứ ảnh hưởng đến tốc độ âm thanh trong không khí là nhiệt độ. Âm thanh do cậu và tôi phát ra trong cùng một nhiệt độ phòng có thể coi là công bằng. Và khoảng cách từ vị trí của mỗi người đến màng nhĩ của người kia gần như bằng nhau. Vậy thì, người phát ra âm thanh trước có quyền tiếp tục chủ đề, đó là cách nghĩ hợp lý nhất.”

Tofukuji, đến lúc này mà vẫn còn lôi mấy cái lý sự cùn của dân Tự nhiên ra.

Rồi, phản biện thành công. Tôi thắng. Mau nói về đồ trong cái túi tote này đi. Tôi muốn giới thiệu nhiều thứ lắm đấy.

“Hiểu rồi… Cái túi tote đó. Trông cộm thế, có gì ở trong vậy?”

“Ể? Cái này á? À, cái này à. Ể? Cậu tò mò à?”

“Ừm, thì…”

“Vậy à, tò mò à. Tò mò đến mức nào?”

Trời ạ, chỉ là đồ trong cái túi tote thôi mà con bé này làm ra vẻ bí hiểm cái gì vậy!

“Nếu là thứ không nói được thì không cần phải cố đâu.”

“Hả? Tôi sẽ nói mà? Cậu bị sao vậy.”

Vậy thì nói nhanh lên! Câu đó phải là của tôi mới đúng!

“Vậy, có gì ở trong?”

“Fufufu. Tadaa!”

Sau một hồi úp mở, Tamaki lấy sách từ trong túi ra. Cô chia làm ba lần, xếp sáu cuốn sách lên bàn.

“Ồ, sách dày ghê. Cậu mượn ở thư viện à?”

“Cậu nói gì vậy. Tất cả đều là của tôi đấy.”

“Hể. Vậy sao lại cho vào túi tote làm gì? Có giá sách ở kia mà.”

Ryusei chỉ vào giá sách bên cạnh giường. Tất nhiên, cậu có thể thấy cả khoảng trống đủ để chứa sáu cuốn sách này.

“Thật ra là hôm nay tôi định mang cái này đi. Định bụng sẽ giới thiệu cho Hiroo-kun.”

“À… ra là vậy. Thế nên mới cho vào túi chuẩn bị sẵn à.”

“Đúng vậy đó.”

Ryusei nhìn những cuốn sách được xếp trên bàn, và cảm thấy có chút vui mừng khi biết Tamaki cũng đang nghĩ giống mình.

Tuy nhiên, sau khi lướt qua tựa đề của sáu cuốn sách, cậu cảm thấy có gì đó hơi sai sai.

Vũ trụ luận, cơ học lượng tử, thuyết tương đối.

Chưa kịp đi sâu vào cảm giác kỳ lạ đó, bài giảng của Tamaki đã bắt đầu.

“Đầu tiên là cuốn này. ‘Gợi ý của Einstein’ của nhà vật lý Yonezawa Kouji. Tôi đã phân vân rất nhiều, nhưng điểm chung về sở thích vũ trụ của chúng ta được phát hiện là nhờ câu chuyện về cỗ máy thời gian đúng không? Thế nên tôi nghĩ bắt đầu từ thuyết tương đối là hợp lý nhất. Trông Hiroo-kun có vẻ không phân biệt được sự khác nhau giữa thuyết tương đối hẹp và thuyết tương đối rộng. À, tôi không có ý coi thường cậu đâu. Vật lý cấp ba không dạy về thuyết tương đối mà. Ngay cả học sinh lớp Tự nhiên chắc cũng ít người hiểu rõ. Nhưng người có hứng thú với vũ trụ như Hiroo-kun thì chắc chắn sẽ học một cách vui vẻ. Đặc biệt là sách học thuật của thầy Yonezawa rất dễ hiểu, thân thiện với người mới bắt đầu. Nhân tiện, Hiroo-kun nghĩ thuyết tương đối hẹp và thuyết tương đối rộng, cái nào được đề xướng trước?”

“Ể… nếu nghĩ theo nghĩa của từ thì chắc là cái ‘rộng’ có trước, rồi từ đó mới công bố lý thuyết ‘hẹp’ hơn, tôi nghĩ vậy…”

“Tiếc quá! Thực ra thuyết tương đối hẹp mới có trước đấy. Nói một cách đơn giản, thuyết tương đối hẹp là lý thuyết trong điều kiện đặc biệt không có ảnh hưởng của trọng lực, còn thuyết tương đối rộng là lý thuyết được áp dụng cho môi trường thông thường của chúng ta, tức là trong điều kiện có tác động của trọng lực. Trọng lực này chính là mấu chốt. Lần trước chúng ta nói chuyện ở phòng câu lạc bộ, chuyện lỗ đen có liên quan sâu sắc đến cỗ máy thời gian, chính là do sự cong vênh của không-thời gian và sự co giãn của thời gian gây ra bởi trọng lực──”

Lúc này, Ryusei nhận ra.

Khoan đã… Cái “thích vũ trụ” mà cậu nghĩ, và cái “thích vũ trụ” mà Tamaki nghĩ, có một sự khác biệt rất lớn.

Và đồng thời, cậu bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Mình không muốn bị phát hiện đồ trong ba lô.

Hai người đã từng hào hứng vì có cùng sở thích, nhưng khi mở nắp ra, thì vẫn là sự lệch pha quen thuộc giữa dân Tự nhiên và dân Xã hội.

Câu chuyện của Tamaki không hề nhàm chán. Nếu xét trên phương diện rộng là chuyện về vũ trụ, thì đó là một câu chuyện vô cùng thú vị. Nhưng nếu hỏi liệu có theo kịp được sự nhiệt tình đó không, thì với một đứa dân Xã hội như cậu, nội dung này quá khó.

Điều này cũng có thể nói ngược lại. Nếu cho Tamaki, một người không rành về phim ảnh, xem một đống đĩa Blu-ray toàn những tác phẩm khó nhằn như thế này, dù có cùng chủ đề vũ trụ, cô ấy sẽ phản ứng thế nào. Không cần nghĩ cũng biết.

Trên hết, nghĩ đến việc sẽ khiến cô ấy phải nếm trải cảm giác xấu hổ tột độ này, sinh ra từ khoảng cách giữa bản thân hớn hở của mấy ngày trước và sự thật phũ phàng hiện tại, cậu lại cảm thấy áy náy.

Chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu ra. Rằng nếu một dân Tự nhiên như Tamaki nói thích vũ trụ, thì câu chuyện sẽ trở nên như thế này. Mình đã quá phấn khích đến mức không thể tưởng tượng ra điều đó. Tại sao ư…. Phải rồi, là vì mình đã quá đỗi vui mừng khi tìm thấy một điểm chung với Tamaki. Sự thật đó mới là điều đáng xấu hổ nhất.

Giờ đây, những lời giải thích của Tamaki đã không còn lọt vào tai Ryusei nữa.

Làm thế nào để xử lý quả bom chứa đầy sự xấu hổ mang tên cái ba lô to kềnh càng kia.

Đầu óc cậu chỉ toàn nghĩ về việc đó.

“Thế rồi, có một thứ gọi là nghịch lý song sinh…”

Hay là thú nhận tất cả, rồi chia sẻ nỗi xấu hổ này cho rồi. Lập trường của Tamaki và mình thực chất là như nhau. Chỉ là vấn đề nhìn từ góc độ nào mà thôi, đằng nào thì cô ấy cũng xấu hổ chẳng kém. Nghe loáng thoáng trong lời giải thích cũng có đoạn nói về việc quan điểm của người quan sát sẽ thay đổi thế nào đó, y như tình hình hiện tại. Dù vẫn không thể xóa đi cảm giác áy náy vì đây là một lựa chọn tàn nhẫn với Tamaki, nhưng việc chỉ có mình chịu thiệt có phải là không công bằng không. Một cảm giác như vậy cũng bắt đầu nhen nhóm.

Nhưng, điều đó cũng bao hàm nguy cơ làm vết thương thêm sâu, khi nó bộc lộ ham muốn nông cạn của mình là muốn dùng kiến thức phim ảnh để tỏ ra hơn cơ Tamaki và được cô ấy tôn trọng. Khoe khoang kiến thức để được tôn trọng, chẳng khác nào một gã trai vụng về trong tình yêu đang cố gắng để cô gái mình thích để ý đến hay sao. Thứ mà mình tìm kiếm là một kết quả thụ động, không được phép chủ động.

Vậy thì, phải làm sao đây.

Nếu biết thì cậu đã không toát mồ hôi lạnh thế này.

“Hiroo-kun, sắc mặt cậu trông không tốt lắm, có sao không?”

“Hửm? Vậy à? Tôi không sao cả.”

“Vậy thì tốt.”

“Mà, đang nói đến đâu rồi nhỉ?”

“À thì, nói tóm lại là vật thể di chuyển với tốc độ cao, hoặc vật thể chịu tác động của trọng lực, khi được quan sát từ một vật thể không chịu các tác động đó, sẽ có sự chậm lại tương đối của thời gian. Đây là lý do tại sao lỗ đen lại liên quan đến cỗ máy thời gian. Khi một con tàu vũ trụ di chuyển với tốc độ gần bằng tốc độ ánh sáng, hoặc được đặt trong môi trường có trọng lực cao như lỗ đen, thời gian bên trong nó sẽ trôi chậm lại. Người ta gọi đó là hiệu ứng Urashima.”

“Hiệu ứng Urashima!?”

Nghe thấy một từ quen thuộc, sự chú ý của Ryusei lập tức đổ dồn vào đó.

“Ara, cậu biết hiệu ứng Urashima à.”

“À! Ra là vậy… Thế nên trong tác phẩm đó mới có lỗ đen.”

“Tác phẩm đó?”

“Có một bộ phim về chủ đề hiệu ứng Urashima. Chờ một chút.”

Ryusei lục lọi trong ba lô.

“Đây rồi. ‘Warp Guider’. Cuối cùng, chỉ có nhân vật chính rơi vào lỗ đen và bị đưa đến một thế giới mấy chục năm sau. Nhưng, ra là vậy. Nói một cách chính xác thì không phải là ‘bị đưa đến’, mà là chỉ có thời gian của nhân vật chính trôi chậm lại. Vì vậy, từ góc nhìn của nhân vật chính, thời gian trên Trái Đất đã trôi nhanh hơn một cách tương đối. À, nói đến đây thì, bộ phim hoạt hình ‘Hướng tới chiếc mũ lưỡi trai’ này cũng…”

“Ba lô của Hiroo-kun… có nhiều đĩa Blu-ray ghê nhỉ.”

Tamaki nói, nhìn vào chiếc ba lô của Ryusei đang mở toang khóa kéo.

“Ể? À…”

Toang rồi! Toang thật rồi! Mình đã đắn đo, đã dằn vặt mãi, vậy mà chỉ vì một từ quen tai là quên sạch trời đất. Cái bản năng mọt phim chết tiệt đã bộc phát hết ra ngoài rồi…!

Và, người nghĩ rằng mình “chết rồi” không chỉ có Ryusei.

Với cái đầu nhạy bén, chỉ cần nhìn thấy một đống đĩa Blu-ray trong ba lô của Ryusei, Tamaki đã nắm được tình hình của mình.

Chờ đã, chờ đã… À, ra là vậy. Đương nhiên rồi. Hiroo-kun mà nói thích vũ trụ, thì đương nhiên là thế rồi. Làm sao Hiroo-kun có thể phấn khích với ‘khoa học’ của vũ trụ như mình được. Cậu ấy cảm thấy bị thu hút bởi ‘văn hóa’ của vũ trụ. Vậy mà mình lại thao thao bất tuyệt những lý thuyết không ai hỏi… Xấu hổ quá đi mất!!

Tất nhiên, Ryusei cũng nhận ra rằng ‘Tamaki đã nhận ra’.

Ryusei đứng hình, tay vẫn cầm đĩa Blu-ray.

Tamaki cũng đứng hình, tay vẫn cầm chiếc sandwich.

Sự im lặng kéo dài.

Đối với họ, thời gian có lẽ đã trôi đi chậm rãi như hiệu ứng Urashima.

Người lên tiếng trước là Ryusei.

“Xin lỗi… Tật xấu của tôi lại tái phát. Hình như tôi có thói quen áp đặt những thứ mình thích lên người khác mà không thèm nghe ý kiến của họ.”

“……Nếu nói vậy thì tôi cũng thế. Cứ thao thao bất tuyệt một mình. X…xin lỗi vì đã nói những chuyện nhàm chán.”

“Không, tôi không nghĩ là nhàm chán đâu. Mà, thú thật là nửa đầu câu chuyện tôi không theo kịp.”

“Đấy! Thấy chưa!”

“Không nhưng, không phải là tôi không có hứng thú! Ý tôi là… xem phim mà biết rõ lý thuyết thì chắc chắn sẽ thú vị hơn gấp nhiều lần. Vì vậy, Tofukuji, hãy giải thích thêm cho tôi về hiệu ứng Urashima đi.”

“……Cậu đang khách sáo đấy à.”

“Này… cậu cũng biết tôi không phải loại người sẽ khách sáo với cậu trong tình huống này mà, đúng không.”

“……Thì cũng đúng.”

“Khách sáo với cậu thì có được lợi lộc gì đâu.”

“Chỉ cần mình hơi nhún nhường một chút là lại thế này. Bực mình thật.”

“Mà, còn có chuyện đến muộn nữa. Xin lỗi nhé, nhưng hôm nay tôi ở kèo trên. Nào, đây là mệnh lệnh, hãy dạy cho tôi về khoa học vũ trụ một cách chi tiết đi.”

“Ực… Bị lôi chuyện đến muộn ra thì mình không cãi lại được. Đúng là một gã khó ưa.”

“Fufun.”

“Vậy thì, một điều kiện thôi.”

“Điều kiện?”

“Cái đĩa Blu-ray đó, chúng ta cùng xem nhé. Vừa xem vừa có tôi giải thích những điểm khoa học thì cậu sẽ biết được những gì mình muốn biết một cách chính xác hơn, đúng không?”

“À… đúng là vậy thật.”

“Với lại… tôi cũng thấy hơi hứng thú khi nghe nói về một bộ phim liên quan đến lỗ đen.”

Nói rồi, Tamaki đưa tay ra trước mặt Ryusei.

Ryusei hơi ngượng ngùng, đưa chiếc đĩa Blu-ray đang cầm cho Tamaki.

Dù không được chiêm ngưỡng ánh sáng huyền ảo như ở cung thiên văn, nhưng hai người đã cùng nhau trải qua ngày nghỉ, đắm mình trong ánh sáng rực rỡ phát ra từ màn hình tinh thể lỏng.

Trông họ cứ như một cặp đôi vậy.

Không cần phải nói, đầu tuần sau, Ryusei đã bị Shien mắng một trận tơi bời vì chuyện ảnh đăng Insta thế nào rồi.