Lễ hội văn hóa được ấn định vào cuối tháng.
Câu lạc bộ Kịch đang ngày ngày miệt mài tập luyện cho vở kịch sẽ được trình diễn tại đó.
“Trông ra dáng lắm rồi đấy. Tạm nghỉ giải lao một lát nào.”
Bốp bốp, Hội trưởng Ryusei vỗ tay, cất giọng.
Các thành viên tản ra, lấy đồ uống từ trong túi ra để bổ sung nước.
Câu lạc bộ Kịch có tất cả bốn thành viên. Gồm hai học sinh năm hai là Hiroo Ryusei và Tofukuji Tamaki, cùng hai học sinh năm nhất là Hibi Mimika và Arisaki Shien.
Một trong số đó, Mimika, lon ton chạy đến chỗ Ryusei và nói.
Đó là một cô gái đáng yêu với mái tóc bob bồng bềnh và cặp kính tròn.
“Hội trưởng, em nhận được tin nhắn LINE báo là bên Câu lạc bộ Minh họa mà mình nhờ đóng vai quần chúng có thể tham gia tập luyện từ ngày mai ạ.”
“Ồ, vậy à. Cảm ơn em.”
Vở kịch lần này là một câu chuyện tình yêu học đường do Ryusei viết kịch bản.
Câu chuyện kể về một cô gái lớn lên ở thành phố chuyển về vùng nông thôn, và rơi vào lưới tình với một chàng trai tại ngôi trường mới.
Vai nam sinh dĩ nhiên là của Ryusei. Vai nữ sinh chuyển trường là của Tamaki. Hai cô bạn năm nhất được phân vào vai bạn của họ, nhưng vì bối cảnh là trường học nên chỉ có bốn người thì thật nhạt nhẽo.
Vì vậy, họ đã ngỏ lời mời Câu lạc bộ Minh họa, vốn có quan hệ giao lưu thường ngày, đến diễn vai quần chúng làm bạn cùng lớp.
“Vẫn còn thời gian mới đến lễ hội văn hóa, thế này thì yên tâm rồi nhỉ, Hội trưởng.”
“Ừ nhỉ. Nhưng mà, bắt đầu sớm thế này có ổn không? Mọi khi trước lễ hội văn hóa, bên Câu lạc bộ Minh họa có vẻ cũng bận rộn chuẩn bị cho triển lãm của họ mà.”
“Thấy bảo năm nay thay vì vẽ tay, họ dùng AI để vẽ minh họa cho buổi triển lãm hay sao ấy ạ, nên gần như là xong hết việc rồi.”
“À, ra là cái vụ tranh AI đó à. Quả thực xét về mặt hiệu quả công việc thì chắc là tốt, nhưng sự tiến hóa của khoa học đúng là đáng sợ thật. Vậy mà mình đã rất thích những bức tranh của Câu lạc bộ Minh họa trong triển lãm năm ngoái…”
Tamaki xen vào cuộc trò chuyện của hai người.
“Ara, sự phát triển của khoa học kỹ thuật chính là văn hóa, chẳng phải đó là một quyết định sáng suốt hợp với tiêu chí của lễ hội văn hóa hay sao.”
Nói rồi, Tamaki đưa đầu ống hút cắm trong chai nước lên miệng.
Shien, người lẽo đẽo theo sau cô như hình với bóng, cũng gật gù tán thành, mái tóc hai bím đặc trưng của cô bé khẽ lay động. Đó là một cô gái có khuôn mặt vô cảm, không ai đoán được đang toan tính điều gì.
“Đúng đó ạ. Mới thấy cái mới đã vội phủ định, Hội trưởng Hiroo có cái đầu cũ kỹ như từ thời Kỷ Jura vậy. Sao anh không thử lên cỗ máy thời gian về chơi đùa với khủng long đi ạ? Cứ ở đó luôn cũng được.”
“Khoan khoan khoan đã. Anh đâu có phủ định gì đâu, với lại Arisaki, em là hậu bối mà ăn nói khó nghe quá đấy.”
Shien là một tín đồ của Tamaki, đồng thời cũng là một cô gái có phần xem thường Ryusei.
“Ấy chết. Em lỡ buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mất rồi.”
“Ít nhất thì cũng nói những điều em không nghĩ trong lòng đi chứ.”
“Vậy ạ… Thế thì, mong là anh lên cỗ máy thời gian rồi gặp sự cố, bị lỗ đen nuốt chửng và tan thành tro bụi vũ trụ.”
“Còn tệ hơn lúc nãy nữa. Mà sao đang nói chuyện cỗ máy thời gian lại lòi ra lỗ đen vậy?”
“Cỗ máy thời gian và lỗ đen có liên quan đến nhau hẳn hoi đấy.”
Người trả lời là Tamaki.
“Ể, thật á?”
Ryusei buột miệng đáp lại một cách tự nhiên trước câu trả lời bất ngờ.
Nghĩ lại thì đúng là trong các bộ phim về du hành thời gian, lỗ đen thường xuất hiện. Cậu vốn xem phim mà chẳng nghĩ sâu về những chuyện phức tạp đó, nhưng khi bị cô gái đứng đầu khối Tự nhiên nói vậy, anh chàng khối Xã hội này chẳng biết đáp lại thế nào ngoài câu “thật á?”.
“Quả nhiên Shien có nguyện vọng vào khối Tự nhiên có khác, em biết rõ nhỉ.”
“Tất nhiên rồi ạ. Em là người sẽ đi theo con đường mà tiền bối Tamaki đã vạch ra không trật một bước.”
“À à… vậy à, em giỏi thật đấy.”
Đến cả Tamaki cũng không hiểu Shien đang nói gì, đành cười trừ cho qua.
Trong cuộc trò chuyện đó, người tiếp theo lên tiếng là Mimika.
“Với một đứa có nguyện vọng vào khối Xã hội như em thì câu chuyện nghe có vẻ khó hiểu quá ạ~”
Người đáp lại cũng là Tamaki.
“Cũng không có gì khó đâu, Hibi-san. Cỗ máy thời gian hay lỗ đen thì chung quy cũng là chuyện về vũ trụ cả thôi. Chỉ cần tìm hiểu về vũ trụ là em sẽ hiểu rõ cả hai. Vũ trụ có một sự lãng mạn vô cùng lớn, thú vị lắm đó.”
Người phải kinh ngạc trước những lời Tamaki vừa vô tình thốt ra chính là Ryusei.
“Cái…! Tofukuji… Cậu vừa nói gì cơ!”
“Tự nhiên cậu làm sao thế. Tôi chỉ nói là chuyện vũ trụ rất lãng mạn và thú vị thôi mà.”
“Từ miệng của Tofukuji… lại có thể thốt ra từ ‘lãng mạn’ sao.”
Vì có các hậu bối ở đây, họ phải giữ hình tượng một cặp đôi thân thiết, nên Tamaki vừa cố nặn ra một nụ cười hết cỡ, vừa dồn nén sự tức giận tối đa vào lời nói để đáp lại Ryusei.
“Chà, Hiroo-kun đùa vui thật đấy. Cứ như thể cậu đang muốn nói tôi là một con AI vô cảm vậy nhỉ. Phư phư phư.”
Ryusei ngay lập tức nhận ra Tamaki đang nổi điên, vội vàng thanh minh.
“Không không! Tôi thích mấy chuyện về vũ trụ lắm. Đúng như lời Tofukuji nói, vũ trụ thật lãng mạn biết bao!”
“Ể… Hiroo-kun cũng thích vũ trụ sao?”
Trước câu trả lời bất ngờ từ Ryusei, thái độ của Tamaki liền thay đổi. Đôi mắt cô sáng lấp lánh.
“Ừ! Tôi thích từ hồi nhỏ rồi… Vũ trụ có gì đó… làm mình thấy phấn khích nhỉ.”
“Tôi hiểu mà! Chỉ nghĩ về vũ trụ thôi cũng đủ khiến thời gian trôi vèo đi mất, thật hấp dẫn phải không!”
“Tôi còn từng có lúc tìm kiếm thông tin liên quan đến vũ trụ cả ngày trời đấy!”
“Tôi cũng từng thức trắng đêm để suy nghĩ về vũ trụ đó!”
“Tofukuji!”
“Hiroo-kun!”
Chắc──.
Hai người nắm chặt tay nhau đầy phấn khích.
Vốn luôn đối đầu và ngấm ngầm kèn cựa nhau, nhưng hai người họ đã bất ngờ tìm thấy một sở thích chung, và sự hưng phấn dâng lên đến đỉnh điểm.
“Quả là Hội trưởng và Hội phó hôm nay cũng thân thiết ghê. Thật đáng ngưỡng mộ quá đi~”
Mimika, người tin rằng hai người họ là một cặp đôi và cũng là fan cuồng số một của cặp đôi Câu lạc bộ Kịch, cứ ngỡ cảnh tượng đang diễn ra trước mắt là một màn phát cẩu lương đỉnh cao, và một mình cảm thấy biết ơn vì điều đó.
Trong khi đó, Shien lại nhìn hai người họ bằng ánh mắt lạnh lùng, thầm nghĩ có khác gì mấy đứa nam nữ mới quen ngày đầu chuyển lớp mà đã mừng rỡ vì tìm thấy điểm chung không. Nhân tiện thì cô bé đã sớm nhìn thấu việc cặp đôi này là giả.
Tuy nhiên, Shien lại thích thú khi xem cái cặp đôi này vừa phải khổ sở diễn kịch vừa vui buồn thất thường trước đủ mọi chuyện, nên cô bé lấy điện thoại ra và đưa ra một đề nghị để mọi thứ trở nên thú vị hơn nữa.
“Nếu hai anh chị đã thích vũ trụ đến vậy, sao không thử đến cung thiên văn đang tổ chức sự kiện giới hạn trong thành phố này ạ?”
Trên màn hình là trang chủ của địa điểm tổ chức sự kiện.
“Hể, giờ đang có cái này à. Cuối tuần này đi cũng hay đấy nhỉ.”
Với tâm trạng vẫn còn đang hưng phấn, Ryusei thành thật hưởng ứng.
Tamaki cũng tỏ vẻ không hề miễn cưỡng.
“Ara, trông vui nhỉ. Cung thiên văn cũng hay đấy chứ.”
Bình thường, Ryusei và Tamaki sẽ viện đủ lý do để lảng tránh những chủ đề dễ dẫn đến một buổi hẹn hò như thế này, nhưng có lẽ do dư âm của sự phấn khích đã làm họ tê liệt, cả hai dễ dàng chấp nhận đề nghị của Shien.
“Ngày nghỉ có suất mười một giờ và mười lăm giờ ạ. Nhân tiện thì hai anh chị chụp ảnh về cho em nhé. Để em đăng lên Instagram của câu lạc bộ.”
Dù Shien nhân cơ hội giao thêm nhiệm vụ,
“Hiểu rồi. Bên trong chắc không được, nhưng chụp ảnh bên ngoài thì chắc được thôi. Mười một giờ là được nhỉ, Tofukuji.”
“Ừ, chúng ta đi suất mười một giờ đi. Chụp ảnh xong tôi sẽ gửi vào nhóm LINE của câu lạc bộ.”
Mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ khiến Shien không thể ngừng cười tủm tỉm. Giá mà có thể đi theo thì tốt, nhưng không may cuối tuần cô bé lại có việc bận… Thôi thì, không nên tham lam quá, Shien cất điện thoại đi.
Cứ như vậy, chuyến đi chơi chỉ có hai người của cặp đôi Câu lạc bộ Kịch kể từ sau buổi hẹn hò ở Dezumi-land đã được quyết định vào cuối tuần này.
Điểm khác biệt so với lần hẹn ở Dezumi-land là lần này cả hai đều rất chủ động.
Vượt qua cả sự chủ động, họ đang thực sự mong chờ nó.
Như thế này đây.
Trời đất, không ngờ Tofukuji lại thích vũ trụ… Đúng rồi! Nhà mình cũng có cả một kho đĩa Blu-ray về vũ trụ kia mà. Nào là ‘Đại chiến Người ngoài hành tinh’, rồi thì ‘Chiến binh giữa các vì sao’, anime thì có ‘Mục tiêu trở thành Thuyền trưởng’. Chà, không biết phim vũ trụ mà Tofukuji khoái là bộ nào nhỉ. Phải rồi, sau khi xem cung thiên văn xong nhất định phải hỏi thử mới được.
Ngạc nhiên thật, không ngờ Hiroo-kun lại có hứng thú với vũ trụ. Cậu ta không biết mối liên hệ giữa cỗ máy thời gian và lỗ đen, điều đó có nghĩa là… có lẽ cậu ta không rành về thuyết tương đối rộng. Hừm, sau khi xem cung thiên văn xong, mình sẽ giảng giải sơ qua cho cậu ta về sự khác biệt với thuyết tương đối hẹp. Nhân tiện, mình sẽ cho cậu ta xem ảnh chụp từ Kính viễn vọng Không gian James Webb, rồi hỏi xem Hiroo-kun nghĩ gì về thuyết Vụ Nổ Lớn mới được.
A~, mong tới cuối tuần quá đi (thôi).
◆
Thứ Bảy cuối tuần đã đến.
Tại một nhà ga ở ngoại ô thành phố, Ryusei đứng ngồi không yên, tay nắm chặt quai ba lô.
Bây giờ là mười giờ hai mươi phút.
Còn khoảng mười phút nữa là đến giờ hẹn với Tamaki.
Chắc mình đến sớm quá rồi, cậu nghĩ thầm, hạ ba lô xuống rồi ngồi lên chiếc ghế dài gần đó.
“Rốt cuộc lại mang hết cả đống này đi.”
Ryusei lẩm bẩm một mình, lơ đãng nhìn vào khóa kéo của chiếc ba lô đang ôm trong lòng.
Bên trong là vô số đĩa Blu-ray.
‘Đại chiến Người ngoài hành tinh’, ‘Hành trình đến Sao Mộc’, ‘Chiến binh giữa các vì sao’, ‘Người dẫn lối không gian’, ‘Mục tiêu trở thành Thuyền trưởng’, và nhiều thứ khác… Thậm chí còn có cả một bộ phim tài liệu tên là ‘Cung thiên văn’.
Cậu định bụng chỉ chọn lọc vài bộ phim muốn giới thiệu cho Tamaki, nhưng cứ phân vân mãi, và cuối cùng tất cả các tác phẩm cứ thế bị hút vào ba lô như thể bị lỗ đen nuốt chửng.
Cậu định rằng nếu cô thích dù chỉ một bộ, cậu sẽ cho mượn vô thời hạn.
Biết đâu cô ấy sẽ nói ‘Quả là gu của thủ khoa khối Xã hội. Bộ nào cũng có vẻ hay’ rồi đòi mượn hết thì sao.
Và rồi, vì quá khâm phục sự lựa chọn tinh tế đó, Tamaki cuối cùng cũng sẽ trở nên thành thật, ‘Nhờ cậu mà tớ đã được thấy một khung cảnh mà nếu chỉ chăm chăm tìm kiếm sự hợp lý thì sẽ không bao giờ tới được. Quả là Hiroo-kun, một người đàn ông tuyệt vời như vũ trụ vậy. Tớ, tớ thật sự thích Hiroo-kun mất rồi’…
Ryusei dùng chiếc ba lô đang ôm để che đi khóe miệng đang giãn ra của mình.
Mải chìm đắm trong những mộng tưởng đó, thời gian đã trôi qua lúc nào không hay.
“Ể, đã mười giờ rưỡi, giờ hẹn rồi.”
Đã đến giờ hẹn.
Thế nhưng, không thấy bóng dáng Tamaki đâu cả.
Với một người luôn khắt khe về thời gian như cô thì thật là hiếm.
Đợi thêm một chút vậy, Ryusei nghĩ rồi lấy cuốn tiểu thuyết nguyên tác của ‘Đại chiến Người ngoài hành tinh’ từ túi bên hông ba lô ra và bắt đầu đọc từ đầu.
Chắc là đã đến đoạn giữa của câu chuyện, khi người ngoài hành tinh bắt đầu xâm lược Trái Đất một cách toàn diện.
Ryusei bất chợt ngẩng mặt lên.
Cô ấy vẫn chưa đến.
Cậu kiểm tra điện thoại.
Không có thông báo nào cả.
Màn hình hiển thị mười giờ năm mươi lăm phút. Chỉ còn chưa đầy năm phút nữa là đến giờ chiếu của cung thiên văn.
Mà nói đúng hơn, tính cả thời gian di chuyển và mua vé, thì họ đã lỡ mất rồi.
Ryusei đeo lại ba lô và đứng dậy.
“Lạ thật.”
Cậu không hề cảm thấy bực bội vì việc Tamaki đến muộn.
Bởi vì cô là một người theo chủ nghĩa hợp lý đến mức cực đoan.
Nói cách khác, cô là một cô gái cực kỳ nghiêm túc và chỉn chu.
Không giữ giờ, không thất hứa, cô ấy không phải là người như vậy.
Chắc cũng không thể nào ngủ quên được.
Vốn dĩ hẹn lúc mười giờ rưỡi thì dù không phải là Tamaki cũng khó mà ngủ quên cho được.
Nếu vậy, sự lo lắng đã lấn át cả sự bực bội.
“Có chuyện gì xảy ra không…”
Lo lắng, Ryusei liền gọi điện cho Tamaki.
Nhưng… cô không nghe máy.
“Ưm…”
Ryusei vừa day day dái tai, vừa suy nghĩ.
Lo thì có lo, nhưng cậu cũng chẳng biết phải làm gì.
Một ý nghĩ nảy ra trong đầu, hay là cứ nhắn một tin LINE kiểu ‘Tôi về đây’ rồi về nhà luôn cho xong.
Thế nhưng…
“Vẫn thấy lo lo thế nào ấy…”
Sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định thử vận may với manh mối duy nhất mà mình có.
Và rồi, Ryusei quay trở lại con đường cũ, về lại địa phương của mình.
◆
Đến ga ở địa phương, Ryusei lên thẳng một chiếc xe buýt.
Cậu ngồi phải chiếc ghế ngay trên bánh sau, nên những rung động truyền thẳng vào bụng.
Cộng thêm cái bụng rỗng, cậu cảm thấy sắp say xe.
Nhìn lại thì cũng đã đến giờ ăn trưa.
Sau khoảng mười phút lắc lư trên xe buýt, cậu xuống ở trạm dừng trước một trường đại học nào đó.
Cũng không phải là cậu có việc gì ở trường đại học.
Ryusei men theo con đường, bước đi dựa vào những ký ức mờ nhạt.
“Hình như… là hướng này thì phải. À, đúng rồi. Hiệu sách lớn kia trông quen quen.”
Tạm thời an tâm vì đã đi đúng hướng, Ryusei tiếp tục bước.
Và rồi, khi đến trước một ngôi nhà, cậu xác nhận tấm biển tên.
‘Tofukuji’.
Đây không phải là một cái họ phổ biến, nên chắc không nhầm được.
Một năm trước, có một lần cậu đã đưa Tamaki về nhà sau buổi sinh hoạt câu lạc bộ.
Nhớ lại chuyện đó, cậu đã tìm được đến tận nhà của Tamaki.
Cậu cũng chỉ có thể nghĩ ra manh mối này nên cứ đến thử xem sao.
Bình tĩnh nghĩ lại, có lẽ cô ấy đang bị ốm và nằm liệt giường. Nếu bố mẹ cô ấy đang chăm sóc, việc cậu đến thăm có khi lại gây phiền phức.
Đến lúc này, Ryusei mới cảm thấy do dự không dám bấm chuông cửa.
Sau một lúc đi qua đi lại, cậu nghĩ cứ đứng đây cũng chẳng giải quyết được gì, và cuối cùng quyết định bấm nút chuông.
Chỉ cần xác nhận được cô ấy vẫn an toàn là được.
Nhưng, không có ai trả lời.
Chắc là đi vắng rồi, cậu nghĩ và bấm thêm lần nữa.
Không có phản ứng.
“Vẫn là đi vắng à.”
Đúng lúc Ryusei định quay người ra về.
Cửa chính cạch một tiếng rồi mở ra.
“Vâng ạ~…”
Một giọng nói uể oải vang lên từ bên trong.
Ryusei một lần nữa nhìn vào cửa nhà Tofukuji.
“T-… Tofukuji?”
Đứng ở đó là Tamaki trong bộ đồ nỉ, mái tóc mềm như tơ mèo xù lên, trông đúng kiểu người vừa mới ngủ dậy.
Có lẽ đã nhận ra người đến thăm là ai, mí mắt đang lim dim của Tamaki bỗng mở to, khuôn mặt thoáng tái đi, rồi một giây sau, má cô đỏ bừng lên, và cô đóng sầm cửa lại, biến mất.
Rồi, cánh cửa lại từ từ mở ra, và cô chậm rãi ló mặt ra.
“C… Chào mừng cậu.”
Ryusei buộc phải lật lại đánh giá về cô mà cậu đã đưa ra khoảng một tiếng trước.
Tofukuji Tamaki đã ngủ quên.