Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

203 1028

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

336 862

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

45 188

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

289 6680

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

279 5852

Tập 02 - MÀN 7: CHUẨN BỊ LỄ HỘI VĂN HÓA

Trên chiếc ghế dài trong công viên được đèn đường chiếu rọi, Arisaki Shien đưa cho cô gái đang ngồi ở đó ly cacao nóng mình vừa mua. Rồi cô cũng ngồi xuống khoảng trống bên cạnh và đưa ly trà lên miệng.

"Cảm ơn cậu, Shien-chan."

"Coi như trả ơn cho lần cậu chăm bệnh tớ hôm trước. Thế là huề nhé, Mimika."

"Việc đó có đáng gì đâu mà. Shien-chan câu nệ quá rồi đấy."

Đối diện với chiếc ghế mà cả hai đang ngồi là một bãi đất trống lớn, nơi một đám con trai trạc tuổi họ đang chơi bóng rổ. Tiếng bóng đập xuống nền nhựa đường vang vọng trong không khí trong trẻo của buổi đêm, Shien nghĩ nó vừa hay lại hợp làm nhạc nền, rồi tựa lưng vào thành ghế.

"Haizzz~, Lễ hội văn hóa liệu có ổn không đây..."

Mimika buông một câu xen lẫn tiếng thở dài.

"Sau giờ sinh hoạt CLB chúng ta vẫn tự luyện tập mỗi tối thế này cơ mà, ổn thôi."

"Nhưng mà chỉ còn hai tuần nữa thôi đó. Tớ không tài nào nhớ hết lời thoại được~"

"So với tuần trước thì cậu đã đỡ quên nhiều rồi đấy."

"Vậy à... Vai phụ như mình mà đã thế này, Hội trưởng và Hội phó đỉnh thật đấy nhỉ. Lời thoại của họ nhiều gấp đôi chúng ta mà vẫn thuộc làu làu."

"Đừng so sánh với hai người đó làm gì. Chỉ tại họ bất thường thôi."

"Ahaha, đúng là vậy thật."

"Người thường như chúng ta thì chỉ cần nỗ lực theo kiểu của người thường là được."

"Ehehe~, thế là tớ với Shien-chan là hội người thường rồi nhỉ."

"Vui vì điều đó thì đúng là không phải người thường rồi."

Shien nói với vẻ ngán ngẩm.

"Nhưng mà, cảm giác này vui ghê, cứ như trong tưởng tượng của tớ hồi cấp hai về khoảng thời gian trước Lễ hội văn hóa của học sinh cao trung ấy."

"Đúng là có cảm giác như đang sống những ngày tháng thanh xuân thật. Không ngờ dù chẳng phải câu lạc bộ thể thao mà vẫn được trải nghiệm cảm giác này nhỉ."

"Ừ ừ. Vào CLB Kịch đúng là không sai mà. Lại còn được làm thân với Shien-chan nữa."

"Nếu không ở CLB Kịch chắc chúng ta cũng chẳng có điểm chung nào đâu nhỉ."

"Đúng đó~. Lớp cũng khác nhau, có khi tớ còn sợ Shien-chan nữa ấy. Khí chất của cậu đáng sợ lắm."

"Nói thế thì oan cho tớ quá."

"Ể, Shien-chan không tự biết à?"

"Biết chứ."

"Biết luôn cơ à!"

Mimika vui vẻ dùng mu bàn tay đập vào vai Shien.

"Phải cảm ơn Hội trưởng Hiroo và senpai Tamaki đã cùng nhau duy trì CLB Kịch nhỉ."

"Thật luôn á~. Hồi mới vào CLB tớ cứ tưởng hai người họ đang ghét nhau, ai dè lại là một cặp đôi suốt ngày tình tứ. Chuyện họ vẫn chưa có ai tỏ tình cho tới tận gần đây mới là lạ đó."

"Hoàn toàn đồng ý. Cả hai đều không tỏ tình, đúng là ngốc thật."

"Nhưng một khi đã hẹn hò rồi thì một trăm phần trăm là hai người đó sẽ không bao giờ chia tay đâu."

"Ara, cậu tự tin nói thế nhỉ."

"Còn phải nói, tớ là người đã theo dõi không biết bao nhiêu chuyện tình của các cặp đôi đấy nhé. Tớ biết mà, tớ biết mà. A, mà nói mới nhớ, Shien-chan biết chuyện này chưa? Cặp đôi CLB Bóng bàn lớp C ấy, anh bạn trai ngoại tình đó..."

"A a a a, lại bắt đầu rồi. Mà thôi, muộn rồi, về thôi."

"Ể, hay mình luyện tập thêm chút nữa đi?"

Mimika níu lấy tay áo của Shien vừa đứng dậy, giọng nũng nịu.

"Cậu nói gì vậy. Về muộn quá sẽ bị ba mẹ mắng đó."

"Không sao đâu. Tớ bảo là sẽ ngủ lại nhà Shien-chan rồi."

"Cái... Con bé này, tự tiện nói năng lung tung."

"Tớ có công chăm bệnh cậu lần trước mà, đúng không~?"

"Chuyện đó lúc nãy đã huề rồi còn gì."

"Chừng đó thì sao mà đủ được~"

"Chẳng phải lời cậu nói trái ngược hoàn toàn với mấy phút trước sao."

"Tớ không nhớ gì hết~"

"Haizz... Hết cách với cậu thật."

"Yeah! Được ngủ lại nhà Shien-chan~"

"Thay vào đó, chúng ta sẽ luyện tập thật kỹ vào."

"Vâng! Cùng cố gắng cho Lễ hội văn hóa nào!"

"Ừm."

Đám con trai chơi bóng rổ lúc nào không hay cũng đã về hết. Hai cô gái cất chai nước vào cặp rồi lại lấy ra kịch bản.

Buổi tập của CLB Kịch, với sự tham gia của CLB Nghiên cứu Minh họa trong vai trò diễn viên phụ, ngày càng trở nên sôi nổi, dần đi vào khuôn khổ và tiến gần đến hồi hoàn thiện.

Một ngày nọ, khi các thành viên đang nghỉ giải lao, có tiếng gõ cửa phòng sinh hoạt.

"Tôi vào được chứ?"

Người đến là Hội trưởng Hội học sinh Mizumune Takeru. Đằng sau cậu ta còn có cả bóng dáng của Hội phó.

"Hội trưởng Hội học sinh. Sao đột ngột vậy?"

"Chào Hiroo-kun. Thật ra tôi có một việc muốn nhờ vả. Nhờ cậu và... cô nàng khối Tự nhiên ở đằng kia."

Takeru vừa nói vừa chỉ tay về phía Tamaki. Tamaki đang uống nước, lườm Takeru với vẻ mặt khó chịu ra mặt. Hai người họ là bạn thuở nhỏ, và cũng là một đôi oan gia ngõ hẹp.

Ngán ngẩm với việc họ có thể lại bắt đầu cãi nhau, Ryusei liền vào thẳng vấn đề.

"Cậu muốn nhờ chúng tôi chuyện gì?"

"Tuy tôi cực kỳ ghét cô nàng khối Tự nhiên kia, nhưng tôi cũng phải thừa nhận một sự thật rằng cặp đôi CLB Kịch các cậu đang nhận được sự ủng hộ vô cùng lớn trong học viện này. Vì vậy, tôi muốn hai cậu cùng tham gia Đại hội Tranh biện trong Lễ hội văn hóa năm nay."

"Chúng tôi tham gia Đại hội Tranh biện?"

Sau khi Ryusei dứt lời, Mimika liền hỏi Takeru.

"Cho em hỏi... Đại hội Tranh biện là gì ạ?"

"Em là học sinh năm nhất à?"

"Vâng, em là Hibi, năm nhất CLB Kịch ạ."

"Em Hibi. Khi chọn ban, em định theo khối nào?"

"Hiện tại thì em định theo khối Xã hội ạ."

"Tốt, để tôi giải thích cho!"

Nghĩ rằng cái thói thiên vị khối Xã hội của Takeru lại bắt đầu, Tamaki tặc lưỡi một tiếng lớn đến độ vang vọng khắp phòng sinh hoạt. Chắc chắn âm thanh đó đã lọt vào tai cậu ta, nhưng Takeru vẫn tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra.

"Các em năm nhất như Hibi chắc chưa biết, nhưng Lễ hội văn hóa của Học viện Minefuji chúng ta có một sự kiện truyền thống đặc sắc. Đó chính là Đại hội Tranh biện giữa các lớp khối Xã hội và các lớp khối Tự nhiên."

Đúng như lời Takeru nói, Học viện Minefuji hàng năm đều tổ chức một Đại hội Tranh biện quy mô lớn trong Lễ hội văn hóa. Nó được lập ra như một nơi để giải tỏa những bức xúc thường ngày của học sinh Học viện Minefuji, vốn có sự đối đầu gay gắt giữa khối Xã hội và Tự nhiên ngay từ khi sáp nhập. Nhờ Đại hội Tranh biện này mà sự bực dọc của học sinh được xoa dịu, giúp duy trì trạng thái chiến tranh lạnh trong gang tấc cho cả năm sau. Đây là một sự kiện vô cùng quan trọng đối với Minefuji.

"Hàng năm, hai phe sẽ tranh đấu với nhiều chủ đề khác nhau, và kết quả thắng thua sẽ do các em năm nhất bỏ phiếu quyết định. Trong tuần này, Hội học sinh sẽ có thông báo chính thức về sự kiện, nhưng chủ đề năm nay thì đã được quyết định rồi. Chính là đây."

Takeru nhận lấy tấm poster thông báo từ Hội phó đứng sau lưng, rồi giơ lên cho tất cả thành viên CLB Kịch cùng xem.

『Trong lĩnh vực sáng tạo, nên tán thành (khối Tự nhiên) hay phản đối (khối Xã hội) sự tham gia của AI trong tương lai?』

Ryusei thầm thán phục, cho rằng đây là một chủ đề khá hay. Tuy nhiên,

"Mối quan hệ giữa hai khối vừa mới bắt đầu tốt lên, có cần phải tiếp tục một sự kiện cố tình gây hấn như thế này không?"

"Hiroo-kun. Đúng là nhờ ảnh hưởng của cặp đôi CLB Kịch các cậu mà sự đối đầu giữa các lớp khối Xã hội và khối Tự nhiên đã không còn quá gay gắt, tôi thừa nhận điều đó. Nhưng, sự kiện này là truyền thống. Cậu nghĩ chúng ta có được phép tự ý chấm dứt truyền thống đó ngay trong Lễ hội văn hóa khi các anh chị năm ba vẫn còn ở đây không?"

Lúc này, Tamaki, người đã im lặng suốt từ đầu, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Nực cười. Thời đại luôn luôn biến đổi. Nếu cứ khư khư bám lấy hai chữ 'truyền thống' mà từ chối thay đổi thì sẽ chẳng có tiến bộ nào được sinh ra cả."

"Non non non non non non. Tamaki, quả là Tamaki của khối Tự nhiên. Một Tamaki cứng nhắc không hiểu được sức nặng của truyền thống. Nếu sự thay đổi thực sự cần thiết, cứ để các em năm nhất thông qua sự kiện năm nay mà phán đoán cho năm sau là được. Tôi nói có sai không?"

"Chẳng phải đó chỉ là trốn tránh, đùn đẩy trách nhiệm đưa ra quyết định cho thế hệ sau thôi sao."

"Đúng là cô nàng khối Tự nhiên lắm lời. Vốn dĩ tôi cũng chẳng ưa gì cái kiểu khối Xã hội với khối Tự nhiên thân thiết hòa thuận với nhau đâu."

"Hừ, lộ bản chất rồi nhỉ."

"Cậu muốn nói gì cũng được, nhưng quyền quyết định thuộc về Hội học sinh. Một khi Hội học sinh chúng tôi đã nói sẽ làm thì việc tổ chức Đại hội Tranh biện đã là chuyện đã quyết."

Takeru vừa nói vừa cuộn tấm poster lại một cách đầy vẻ ta đây.

Hội phó nhận lấy tấm poster đã được cuộn thành hình ống từ tay Takeru, rồi bước lên một bước và nói.

Ryusei lắng tai nghe, nhớ ra rằng vị Hội phó này, không giống Takeru, là một người có nhân cách tốt.

"Thưa Hội trưởng, như vậy không phải là thái độ của người đi nhờ vả đâu ạ. Thưa quý vị, tôi vô cùng xin lỗi. Những điều quý vị nói rất có lý, nhưng thật ra chúng tôi đang chịu áp lực từ các cựu thành viên Hội học sinh năm ba, nên việc chấm dứt truyền thống ở thế hệ của chúng tôi là một tình thế khó khăn. Tuy nhiên, một khi đã làm thì chúng tôi muốn nâng cao tính giải trí lên một chút, và đó là lý do chúng tôi mạo muội đến đây để nhờ hai vị, những người có sức ảnh hưởng hàng đầu tại học viện của chúng ta, tham gia. Mong hai vị hãy giúp đỡ chúng tôi."

Trước những lời lẽ lịch sự và đầy sức thuyết phục của Hội phó, Ryusei và Tamaki nhìn nhau,

"Chà, nếu Hội phó đã nói đến thế thì..."

"Đành vậy... Bản thân nội dung cuộc tranh biện cũng có vẻ thú vị."

Cả hai miễn cưỡng chấp nhận.

Nghe vậy, Takeru liền nói như thể đó là công lao của mình.

"Phư phư, các cậu hiểu ra là tốt. Đội thì tất nhiên đội khối Xã hội sẽ có Hiroo-kun. Và tôi cũng sẽ tham gia. Ngoài ra, tôi cũng đã mời Hội trưởng CLB Văn học Nghệ thuật. Đội khối Tự nhiên sẽ có Tamaki và... hai người từ CLB Nghiên cứu Minh họa là được nhỉ?"

Takeru nói rồi nhìn về phía CLB Nghiên cứu Minh họa đang nghỉ ngơi ở góc phòng và lắng nghe câu chuyện.

"À, vâng."

Hội trưởng CLB Nghiên cứu Minh họa trả lời.

"Ể!? CLB Minh họa tham gia bên đó á!?"

Ryusei bất giác lên tiếng hỏi Hội trưởng CLB Nghiên cứu Minh họa. Cậu không thể tin được rằng CLB Nghiên cứu Minh họa, những người được xem là phe sáng tạo, lại chấp nhận gia nhập đội tán thành AI chứ không phải đội phản đối.

Tuy nhiên, Ryusei ngay lập tức nhớ lại lý do tại sao các thành viên CLB Nghiên cứu Minh họa lại tham gia buổi tập này từ sớm. Họ chính là những người đang tích cực sử dụng tranh vẽ AI.

Nghe tin CLB Minh họa tham gia, Tamaki nói với Ryusei đang bối rối.

"Phư phư, có người dùng thực tế ở phe mình là một lợi thế lớn đấy. Chúng ta có thể trích dẫn kinh nghiệm thực tế chứ không phải là suy luận nữa."

"Tofukuji, mới lúc nãy cậu còn chẳng hào hứng gì với đại hội, sao giờ lại có vẻ vui thế?"

"Đương nhiên rồi, một khi đã quyết định tham gia thì tôi không muốn thua."

"Thiệt tình, đúng là đồ chuyển trạng thái nhanh..."

Ryusei theo một nghĩa nào đó, cảm thấy thán phục sự lanh lợi của Tamaki.

"Vậy thì, thưa chư vị. Lễ hội văn hóa xin nhờ cả vào các cậu nhé. Hiroo-kun, hôm khác chúng ta hãy cùng Hội trưởng CLB Văn học Nghệ thuật họp bàn về cuộc tranh biện."

Nói rồi Takeru cùng Hội phó rời khỏi phòng sinh hoạt.

Công việc cho Lễ hội văn hóa lại nhiều thêm, Ryusei thở dài một cách rõ rệt.

Thời gian trôi qua trong nháy mắt, Lễ hội văn hóa đã cận kề ngay ngày hôm sau. Giờ giới nghiêm tan trường được kéo dài đến hai mươi giờ cũng đã gần kề, trong khi hầu hết học sinh đã ra về, Ryusei vẫn một mình ở lại phòng sinh hoạt, tựa vào bậu cửa sổ đang mở, đọc lại kịch bản của vở kịch sẽ trình diễn vào ngày mai.

Cậu nhìn chằm chằm vào phần lời thoại của đoạn nhân vật chính tỏ tình với nữ chính, và nhớ lại đêm hôm đó cùng Tamaki đọc kịch bản.

Buổi tổng duyệt cuối cùng ngày hôm nay. Diễn xuất của Tamaki đã tiến bộ đến mức không thể nhận ra so với đêm đó. Lời nói của Tamaki đã thực sự truyền tải được cảm xúc. Có lẽ đó là kết quả của việc Ryusei và Tamaki đã tiếp tục đóng vai một cặp đôi cho đến tận hôm nay.

Chỉ là, Ryusei vẫn không biết Tamaki nghĩ gì về mình. Có lúc cô ấy tỏ ra như có cảm tình với cậu, nhưng cũng có lúc lại hoàn toàn ngược lại.

Một sự tồn tại trái ngược hoàn toàn với mình.

Và, một sự tồn tại khiến mình phải để tâm.

Đó chính là,

"Tofukuji Tamaki..."

Ryusei ngước nhìn áng mây màu chàm và thì thầm.

"Gì thế?"

"Uoa!!"

Quay lại, cậu thấy Tamaki đang đứng đó.

"Cậu vừa gọi tên tôi à?"

"Đâu, có gì đâu...! Mà, sao cậu lại ở đây? Tưởng cậu về rồi chứ?"

"Từ cổng trường, tôi thấy đèn ở đây còn sáng. Tôi cứ nghĩ là có ai quên tắt đèn nên mới để ý."

"Tôi đã bảo là tôi sẽ khóa cửa mà."

"Thì tôi cứ nghĩ chính cậu đã quên tắt đèn rồi về đó chứ. Không ngờ cậu vẫn còn ở lại. Cậu đang làm gì một mình vậy?"

"Đọc lại kịch bản thôi. Mà, giờ có đọc lại cũng chẳng sửa được gì nữa."

"Hừm, vậy à."

Nói rồi, Tamaki mở ô cửa sổ cách chỗ Ryusei đang tựa hai ô, rồi ngẩng mặt lên như thể đang ngắm bầu trời đêm. Và, trong khi hít hà mùi của cơn gió đêm khô khốc, cô nghĩ.

Không, lúc nãy chắc chắn cậu ta đã gọi tên mình.

Ryusei cũng bị Tamaki ảnh hưởng, ngó mặt ra ngoài cửa sổ một cách vô định.

Và, cậu nghĩ.

Ể, cái không gian này... là sao đây?

Từ bên ngoài, tiếng nói của những học sinh vẫn còn lưu luyến chưa muốn về, tụ tập ở cổng trường trò chuyện, vọng vào.

"Nhân tiện, poster của Đại hội Tranh biện được dán khắp trường rồi nhỉ."

"Ừ, lại còn là một bố cục cố tình khơi mào sự đối đầu của chúng ta nữa chứ."

"Chắc là Takeru cố tình làm quá lên để người ta không nghĩ rằng chúng ta sẽ thiên vị nhau vì cùng tham gia với tư cách một cặp đôi. Dù gì chúng ta cũng đang được gọi là cầu nối giữa khối Xã hội và khối Tự nhiên mà."

"Cũng bị khá nhiều senpai và bạn bè cùng khóa gây áp lực, bảo là phải thắng cho bằng được. Bầu không khí này thì khó mà thiên vị cho được."

"Ara, Hiroo-kun cũng vậy à? Tôi cũng bị nói khá nhiều. Mọi người xem chuyện nào ra chuyện đó nhỉ."

"Ý thức về truyền thống đã ăn sâu bén rễ bấy lâu nay đâu thể dễ dàng xóa bỏ được..."

"Đành vậy..."

Sự im lặng lại bao trùm.

Trong bầu không khí khó xử, một lúc sau, Tamaki lên tiếng. Ryusei vẫn giữ ánh mắt hướng về phía trước, lắng tai nghe.

"Này... kể từ cái ngày bị cô bạn bên CLB Tennis hiểu lầm, tôi cũng đã tự mình nghiên cứu về tình yêu đấy."

"Hể~. Chuyện lạ có thật."

Dùng từ "nghiên cứu" cho tình yêu thì chắc chỉ có mình cậu thôi.

"Và rồi, những điều cậu nói vào cái đêm khởi nguồn cho mọi chuyện đó, giờ tôi cũng đã có thể hiểu được rồi."

"Những điều tôi nói là sao?"

"Là về cảnh tỏ tình được viết trong kịch bản đó. Cái lý lẽ rằng nữ chính được nhân vật chính gọi ra đã đoán được mình sắp được tỏ tình."

"À. Cuối cùng cậu cũng hiểu được cái gọi là tình huống kinh điển rồi à."

Mà đừng có gọi nó là lý lẽ chứ, lý lẽ.

"Ban đầu tôi cứ nghĩ đó là một vấn đề về mặt thống kê học nên đã rất vất vả, nhưng sau khi thay đổi tư duy và tìm hiểu về tâm lý học hành vi thì mọi thứ bỗng được gỡ rối. Đó là lý thuyết được rút ra từ 'Hiệu ứng khó có được' và 'Quy luật đỉnh-kết'. Cuối cùng tôi cũng đã thông suốt rồi."

"...Vậy à."

Khoan, cái gì cơ? Quy luật gì cơ? Sai bét, sai bét, không cần phải lôi ra mấy cái tâm lý học khó hiểu đó, chỉ cần biết đọc tình hình là được rồi! Mình vừa mới bắt bẻ từ "nghiên cứu" xong, ai dè con bé này nó nghiên cứu thật!

"..."

"..."

Khoan, rốt cuộc cái bầu không khí này là sao!? Khó về chết đi được! Mà Tofukuji chỉ đến để kiểm tra cửa nẻo thôi cơ mà, sao lại ngồi lì ở đây thế?

Trong khi đó, Tamaki vừa ngước nhìn bầu trời sao vừa thở dài một tiếng đủ lớn để Ryusei nghe thấy.

"Haizz..."

"..."

Tỏ tình nhanh đi chứ! Tên này đang làm cái gì vậy! Lúc nãy đã gọi tên mình thì tức là có ý đó rồi đúng không!? Đã cố tình tạo ra tình huống, lại còn đang ra dấu rằng đây chính là tình huống đó rồi còn gì! Đồ nhát gan!

Dù đã thực hiện một sách lược không hề giống dân Tự nhiên chút nào là tạo ra không khí, Ryusei lại chẳng có phản ứng gì khiến Tamaki ngày càng bực bội.

Và rồi, trước sự im lặng kéo dài và bầu không khí kỳ lạ, Ryusei cũng bắt đầu nhận ra.

Khoan đã... Chẳng lẽ đây là...

Ryusei len lén liếc mắt, dò xét vẻ mặt của Tamaki.

Ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt của Tamaki, người cũng đang dùng ánh mắt để kiểm tra tình hình của Ryusei, cả hai lập tức quay đi với tốc độ của một cái chớp mắt.

Quả nhiên là vậy...! Cái thằng mình của lúc nãy vừa mới ra vẻ ta đây rằng chỉ cần đọc tình hình là được, giờ chẳng phải là gậy ông đập lưng ông sao...!

Ánh mắt mình đã chạm phải Hiroo-kun... Cuối cùng cậu ta cũng có hứng rồi à, thiệt tình.

Tofukuji... định tỏ tình với mình!

Nào, cứ tới đi.

Nếu vậy thì...

"Cậu có biết nguồn gốc của câu thành ngữ 'gửi muối cho kẻ thù' không?"

Ryusei mở lời.

Tamaki im lặng lắng nghe.

Màn dạo đầu để tỏ tình đây mà. Đúng là kiểu cách của Hiroo-kun, lúc nào cũng thích làm cho mọi thứ trở nên kịch tính. Thôi thì... chiều cậu vậy.

"Là câu chuyện về Takeda Shingen bị thiếu muối do lệnh cấm vận muối của Imagawa và Hojo, đã được kẻ thù không đội trời chung là Uesugi Kenshin gửi muối đến giúp đỡ chứ gì? Chuyện đó thì tôi biết thừa."

"Đúng vậy. Mối quan hệ đối thủ của hai người họ nổi tiếng qua trận chiến Kawanakajima. Bây giờ ở Kawanakajima vẫn còn lại chiến trường xưa được bảo tồn như một công viên di tích lịch sử. Trong các tác phẩm lấy bối cảnh thời Chiến Quốc như anime hay game, họ cũng thường được đối xử như một cặp, và cũng là những vị tướng rất được yêu thích. Tuy nhiên, có rất nhiều người hiểu lầm về phần 'gửi muối' này."

"Hiểu lầm?"

"Có người nghĩ rằng Uesugi Kenshin đã gửi muối cho Takeda Shingen miễn phí..."

"Ể? Không phải vậy sao?"

"Thực tế thì không phải là gửi miễn phí. Ông ấy chỉ không cấm bán muối như Imagawa hay Hojo đã làm. Hơn nữa, ông còn ra lệnh cho các thương nhân phải bán với giá chính thức chứ không phải giá cao. Đó mới là sự thật."

"Ra là vậy... Thay vì nói là giúp đỡ, có lẽ nên nói là ông ấy chỉ duy trì sự công bằng thì đúng hơn nhỉ."

"Chà, có nhiều giả thuyết khác nhau... nhưng tôi cảm thấy vẻ đẹp không nằm ở câu chuyện đẹp về việc giúp đỡ kẻ thù, mà là ở mối quan hệ của hai người họ, những người đã duy trì thế cân bằng để giải quyết xung đột bằng vũ lực."

"Không hiểu sao nhưng, hiếm khi tôi lại hiểu được những gì cậu nói đấy."

"Vậy à, tôi cũng vậy, hiếm khi, nhưng được cậu thấu hiểu làm tôi thấy vui."

"Thế à."

"Ừm."

"..."

"..."

Ể!? Hết rồi á!? Tỏ tình đâu!? Mà nếu không tỏ tình thì câu chuyện vừa rồi là sao!

Thấy chưa, Tofukuji. Chính nó đấy. Uesugi Kenshin và Takeda Shingen chính là hình ảnh của tôi và cậu. Cái sân khấu mà cậu bày ra để tỏ tình, và cái tình trạng chùn bước không dám tiến tới của cậu lúc này, tôi sẽ không "gửi muối" cho đâu. Tuy nhiên, với tư cách một đối thủ ngang tài ngang sức... một đối thủ có một không hai, nếu cậu cần muối, tôi đã sẵn sàng đưa ra rồi đây. Nào, đừng có khách sáo nữa mà tỏ tình đi.

"Này..."

Tamaki phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi.

Ryusei thầm chuẩn bị tinh thần, nghĩ rằng cuối cùng cũng đến rồi.

"Cậu có biết Nghịch lý Newcomb không?"

Nghịch lý Newcomb? Lại là màn dạo đầu để tỏ tình hay gì đây?

"Không, xin lỗi. Tôi không biết."

"Ví dụ, trước mặt Hiroo-kun có hai chiếc hộp A và B."

"Ừm."

"Hộp A bằng kính, cậu có thể thấy bên trong có một nghìn vạn yên. Trong khi đó, hộp B làm bằng giấy dày nên không thể nhìn thấy bên trong. Bên trong hộp có thể không có gì, hoặc có một tỷ yên."

"Một tỷ? Lại một con số lớn xuất hiện nhỉ."

"Vậy, Hiroo-kun có hai lựa chọn. Một, chỉ mở hộp B. Hai, mở cả hai hộp A và B. Hiroo-kun sẽ nhận được số tiền có trong chiếc hộp mà cậu đã mở."

"...Hử? Ngoài lựa chọn thứ hai ra thì còn lựa chọn nào khác à? Dù cho hộp B không có tiền thì nếu mở cả hai, mình vẫn sẽ nhận được một nghìn vạn yên của hộp A mà, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Và nếu trong hộp B có một tỷ yên thì cũng sẽ nhận được luôn, phải không?"

"Đúng thế."

"Vậy thì chọn hai đâu có bất lợi gì đâu."

"Đúng vậy đó. Vậy thì, hãy thêm một điều kiện nữa nhé. Người quyết định có bỏ một tỷ yên vào hộp B hay không chính là tôi."

"Ra là vậy, rồi sao nữa?"

"Và tôi có khả năng tiên tri. Những lời tiên tri của tôi từ trước đến nay chưa bao giờ sai."

"Tức là khả năng tiên tri trăm phát trăm trúng à."

"Vì vậy, tôi đã dùng khả năng tiên tri để nhìn thấy tương lai xem Hiroo-kun sẽ chọn lựa chọn một hay lựa chọn hai. Nếu tôi tiên tri rằng Hiroo-kun sẽ chọn lựa chọn một... tức là chỉ mở hộp B, thì tôi đã bỏ một tỷ yên vào. Ngược lại, nếu tôi tiên tri rằng cậu sẽ chọn lựa chọn hai, tức là mở cả hai hộp, thì tôi đã không bỏ một tỷ yên vào."

"Câu chuyện thay đổi đột ngột nhỉ. Lúc nãy tôi còn nghĩ chỉ có lựa chọn thứ hai, nhưng nếu Tofukuji đã tiên tri rằng tôi sẽ chọn lựa chọn hai thì trong hộp B sẽ không có tiền. Vậy thì chọn lựa chọn một để chắc chắn nhận được một tỷ yên sẽ tốt hơn chứ."

"Ra là vậy, vậy Hiroo-kun chọn lựa chọn một, có được không?"

"À, ừm... không, chờ đã."

"Sao thế?"

"Việc tôi sẽ chọn lựa chọn một, tất nhiên là Tofukuji đã tiên tri được rồi, đúng không..."

"Đúng vậy."

"Vậy thì, trong tình trạng hiện tại, hộp B chắc chắn có một tỷ yên... Đó là một sự kiện đã xảy ra trong quá khứ và không thể thay đổi trừ khi du hành thời gian."

"Tất nhiên, tôi không có khả năng du hành thời gian. Tôi chỉ có thể tiên tri thôi."

"Vậy chẳng phải nếu chọn lựa chọn hai thì sẽ nhận được phần thưởng tối đa là một tỷ cộng với một nghìn vạn yên sao."

"So với một tỷ yên thì một nghìn vạn yên có thể khiến người ta hơi tê liệt cảm giác, nhưng nó vẫn là một số tiền lớn đấy. Vậy, cậu vẫn chọn lựa chọn hai chứ?"

"Không, khoan đã. Lời tiên tri của Tofukuji chưa bao giờ sai. Nếu việc tôi thay đổi lựa chọn như thế này cũng đã được tiên tri, thì trong hộp B sẽ không có gì cả, và cuối cùng tôi chỉ nhận được một nghìn vạn yên thôi... không, nhưng nếu cả điều đó cũng đã được tiên tri thì... A! Tôi không biết nữa!"

"Đây chính là Nghịch lý Newcomb. Các nhà kinh tế học sẽ chọn chiến lược chi phối và cho rằng lựa chọn thứ hai là hợp lý hơn. Điều này dựa trên lý thuyết trò chơi, nhưng mà, nói đơn giản thì đó là hành động tối ưu để mang lại lợi ích tối đa. Tuy nhiên, trong thí nghiệm thực tế của Newcomb, số người chọn lựa chọn một là năm mươi lăm phần trăm, và số người chọn lựa chọn hai là bốn mươi lăm phần trăm. Tức là số người chọn lựa chọn phi lý trí lại nhiều hơn."

"Tôi lại thấy lấy chắc một tỷ yên có vẻ hợp lý hơn."

"Cậu lại muốn rơi vào thế giới của những mâu thuẫn à?"

"Ư ư..."

"Ví dụ, nếu như hộp A là một trăm triệu yên và hộp B là hai trăm triệu yên, chênh lệch như vậy thì có dễ hiểu hơn không?"

"À, nếu vậy thì ngay cả một đứa dân Xã hội như tôi cũng có thể nghĩ rằng lựa chọn thứ hai là hợp lý."

"Thực ra với số tiền được đưa ra trong thí nghiệm ban đầu, mọi người đều cảm tính hiểu rằng lựa chọn thứ hai hợp lý hơn. Chính vì vậy mà họ mới phải đau đầu trong thế giới của những mâu thuẫn như Hiroo-kun lúc nãy."

"Cũng đúng."

"Con người không phải lúc nào cũng là sinh vật đưa ra những lựa chọn hợp lý... Gần đây tôi cũng bắt đầu cảm nhận được nghịch lý đó."

"Tôi hiểu mà. Tôi cũng luôn cảm thấy như vậy. Một thế giới đầy mâu thuẫn, mơ hồ, trừu tượng, đến nỗi nảy sinh lòng nghi ngờ liệu sự đúng đắn có tồn tại hay không. Có lẽ vì vậy mà tôi tìm kiếm câu trả lời trong thế giới của sáng tạo."

"Đúng vậy. Có lẽ từ khi đóng vai cặp đôi với cậu và bắt đầu chú ý đến thứ gọi là tình yêu, tôi cũng đã dần dần hiểu được điều đó."

"Vậy à."

"Ừm."

"..."

"..."

Ể, không, tỏ tình đâu!? Cái mạch truyện này, không ngờ Tofukuji lại dẫn dắt tốt như vậy, vậy mà lời tỏ tình quan trọng nhất lại đâu rồi!? Đừng có nhát gan như thế chứ!

Một mạch truyện hoàn hảo. Chắc Hiroo-kun cũng đang thán phục lắm. Tôi đã có thể chấp nhận được thứ cảm xúc phi lý trí gọi là tình yêu rồi đó. Đã truyền tải đủ rồi đúng không? Cho nên, đừng có sợ sệt nữa mà tỏ tình đi.

Cả hai cùng lúc thu lại khuôn mặt đang ngó ra ngoài và đóng cửa sổ lại.

Rồi họ đối mặt nhau, nhìn nhau với vẻ mặt nghiêm túc.

Nào, Tofukuji.

Nào, Hiroo-kun.

Tỏ tình đi.

Tỏ tình đi chứ.

Xoạch──.

Cửa phòng sinh hoạt đột ngột mở ra.

"Đến giờ về rồi đấy~"

Là một giáo viên đi tuần tra.

Ryusei và Tamaki vội vàng ôm lấy cặp sách.

Nhìn đồng hồ đã quá hai mươi giờ.

Rốt cuộc, những gì họ đã làm chỉ là một màn khoe kiến thức.

Cả hai người, những người đã lãng phí thời gian một cách vô ích, đều cùng chung một suy nghĩ.

Rốt cuộc khoảng thời gian vừa rồi là để làm gì cơ chứ.