"Này, sao cậu lại không mang đĩa Blu-ray 'Đại Chiến Người Ngoài Hành Tinh' đến hả! Cậu đã hứa là cho tôi mượn hôm nay cơ mà!"
"Thì tôi đã bảo là mai mang đến rồi còn gì."
"Nghe cho rõ đây, thời gian là thứ quý giá lắm đấy. Tôi đã phải tính toán sắp xếp bao nhiêu kế hoạch, còn nhờ cậu trước để hôm nay có thể xem cơ mà!"
"Haizz, cậu vẫn chi li như mọi khi nhỉ. Cứ như mấy cư dân bị đám người màu xám trong 'Momo' của Michael Ende cướp mất thời gian vậy. Lòng dạ lúc nào cũng eo hẹp. Lẽ ra tôi nên giới thiệu cho cậu 'Momo' trước 'Đại Chiến Người Ngoài Hành Tinh' mới phải."
"Cậu đang dùng mấy cái ví von vớ vẩn gì để lấp liếm cho lỗi của mình thế hả! Bực mình thật!"
Ryusei và Tamaki vừa đi dọc hành lang nối các tòa nhà để đến câu lạc bộ.
Mấy nữ sinh đang nhìn xuống họ từ cửa sổ của khu nhà mới, thì thầm với vẻ chán ngán.
"Lại diễn rồi kìa, cặp đôi CLB Kịch ấy. Cái kiểu đó vượt xa giới hạn rồi, phải gọi là đang công khai tình tứ thì đúng hơn."
"Chuẩn luôn. Độ 'ngốc xít vì yêu' còn tăng cao hơn cả trước lễ hội văn hóa nữa."
Chẳng hề hay biết mình bị các học sinh xung quanh công nhận là một cặp đôi ngốc nghếch, hai người vẫn tiếp tục cãi vã, cho đến khi Ruri lao tới như một cơn lốc.
"Nàyyyyy!! Ryusei!!"
Rồi cô túm lấy cổ áo Ryusei, dí sát mặt vào gần đến mức như thể sắp hôn cậu.
"Cậu định ỉm luôn phần thưởng vì đã chỉ cho loại sáp mới của Owen Torimo đến bao giờ hả! Mau giao nộp ảnh mặt ngủ phiên bản mới của Kosei đây!"
"R-Ruri. Tôi biết rồi, đợi thêm chút nữa đi. Dạo này thằng Kosei cũng cảnh giác hơn rồi."
"Dỗ dành nó là việc của ông anh nhà cậu chứ!"
"Lý lẽ gì mà bạo ngược thế..."
Thấy Ruri dí mặt lại gần hơn nữa, Tamaki liền chen vào.
"K-Khoan đã Ruri-san, mặt cậu gần quá rồi đấy?"
"Ồ, Tofukuji-chan."
"Không phải 'ồ'. Con người có một thứ gọi là không gian cá nhân. Mối quan hệ bạn bè thông thường là từ không phẩy bốn lăm đến một phẩy hai mét. Dù là bạn thuở nhỏ, nhưng nếu lại gần hơn thế thì... đó... đó là vùng của người yêu..."
"Hô hô. Nói cách khác, vùng đó là đặc quyền của cậu, đúng chứ?"
"T-Tôi có nói thế đâu."
"Thiệt tình, Tofukuji-chan vẫn đáng yêu như mọi khi khi đỏ mặt thế này nhỉ~"
"Tôi không có đỏ mặt!"
"Rồi rồi. Này Ryusei. Hôm nay tôi được thấy bộ dạng đáng yêu của Tofukuji-chan rồi, nên nể tình mà tha cho cậu đó. Lo mà chụp lén nhanh lên."
"Đừng có đường đường chính chính nói 'chụp lén' thế chứ."
Ruri vừa cười khoái trá vừa bỏ đi.
"Mặt tôi... có đỏ không?"
"Ừm, cũng có."
"Sao cậu cũng đỏ mặt thế kia?"
"Thì, bị nói như vậy ai mà chẳng..."
"Đừng có hiểu lầm lung tung!"
"Rồi rồi."
Cả hai lúng túng đi về phía khu nhà cũ.
Và khoảnh khắc họ mở cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ, một cảnh tượng không thể tin nổi đập vào mắt Ryusei và Tamaki.
"Tôi thua rồi, Mimika à. Xem ra... tôi đã thật lòng yêu em mất rồi. Tôi không thể tiếp tục diễn vai một cô gái không hề có tình cảm với em được nữa. Tôi thích em. Lần này không phải là dối trá, tôi muốn em hẹn hò với tôi một cách đường đường chính chính."
"Shien-chan... Nếu chị không chê em..."
"Mimika..."
"Shien-chan..."
Mimika và Shien đang nắm tay nhau, đắm đuối nhìn nhau.
"Này, hai đứa. Trò chọc ghẹo đó, hai đứa định diễn đến bao giờ nữa đây. Ngày nào cũng như ngày nào."
Ryusei vừa nói vừa đặt cặp sách xuống.
Mimika nhìn về phía Ryusei và Tamaki,
"Đây là hình phạt vì đã đóng giả một cặp đôi để lừa gạt một người ngây thơ trong sáng như tôi."
"Đã bảo là xin lỗi rồi mà."
Ryusei vừa đáp lời, Shien liền nói tiếp.
"Dù anh có xin lỗi cũng không được tha thứ đâu. Em đã tin tưởng anh chị thế mà."
"Em thì biết tỏng rồi còn gì."
"Ể, thật sao!? Shien-chan!?"
"Đừng để bị lừa, Mimika. Những người đó là ác quỷ có tiền án tiền sự cả đấy."
"Vâng, em hiểu rồi! Em sẽ không bị lừa đâu! Em sẽ không tha thứ cho Hội trưởng và Hội phó đâu!"
Tamaki đáp lại màn kịch của các hậu bối.
"Thôi được rồi, bắt đầu hoạt động câu lạc bộ thôi."
"Tamaki-senpai~ Chiều bọn em thêm chút nữa đi~"
"Đúng đó, Hội phó~"
Mimika và Shien mè nheo với Tamaki lạnh lùng.
Ryusei bật cười nhìn cảnh đó.
Vẫn như mọi khi.
Dù là giả hay thật, cuộc sống thường ngày của CLB Kịch vẫn không hề thay đổi.
Dù có cố gắng che đậy đến đâu, dù có diễn xuất thế nào, cuộc sống thường nhật không đổi vẫn luôn ở ngay đó chờ đợi họ.
"Cậu cười gì thế, Ryusei-kun."
"Đâu có. Chắc Tamaki nhầm thôi."
Bởi vì, hẳn là trong trái tim mỗi người đều tồn tại một tình cảm không thể lay chuyển, một sự thật mang tên yêu thương một ai đó──.
Hết