Cô gái kết nối với [Sợi tơ hồng], thực chất là thiên địch của đời tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 157

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 27

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 223

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7462

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 173

LN tập 1 - Chương 2.5

“Cả hai người, đừng có ghi âm lại đấy nhá?”

“Khoan đã, cậu thực sự định nói cho họ biết ư…!?”

“Không còn cách nào khác đâu. Nếu cô không nói sớm thì mọi chuyện đã không thành ra như này, biết chưa?”

“Ư…Hứ!”

Có vẻ Kuonji đã bỏ cuộc rồi. *Thở dài* Cái cô này…

“Mọi người thấy đấy…Kuonji và tôi được ‘Sợi tơ hồng định mệnh’ kết nối với nhau.”

“Biết là vậy…nhưng mà tớ vẫn ngạc nhiên lắm đó…”

Ryuguin nhìn tôi và Kuonji như thể là thấy chuyện gì đó kì lạ lắm.

Tôi sẽ không kể màu chỉ cho mọi người biết đâu. Kể cả nếu có hỏi thì đây cũng không trả lời thành thật đâu nhé.

Mà tôi thắc mắc…Cách Ryuguin nhìn tôi có phần hơi đáng sợ thì phải, nhưng sao lại thế…?

“Hể~...Thực sự thì trên đời này cũng xảy ra nhiều chuyện kỳ diệu như này mà, đúng hông ạ?”

“Biết ngay mà. Tớ đã bán tín bán nghi nghĩ rằng sẽ rất thú vị nếu hai người được ‘Sợi tơ hồng định mệnh’ kết nối với nhau đó, cơ mà không ngờ hai người lại được kết nối với nhau thật luôn đấy…”

Ê này, có phải nãy Ryuguin nói sẽ rất ‘thú vị’ không vậy? Thực sự cô nàng này xấu tính lắm à?

…Mà thôi, tạm gác chuyện này qua một bên.

“Nãy tôi nói rồi đó. Mong hai người đừng có ghi âm lại vì tôi không muốn ai biết chuyện này đâu.”

“X-Xin hai người đó. Chỉ là…”

Kuonji ngượng ngùng đồng ý.

Hãy nhớ rằng bọn tôi, người chả hề thân nhau tẹo nào được “Sợi tơ hồng định mệnh” kết nối với nhau. Nếu cả Tatsuya lẫn Neika mà biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ rắc rối lắm.

Hai người kia thì cứ cười tôi, như thể là đọc vị được tôi rồi ấy.

“Em hiểu rồi.”

“Ừa! Bọn mình sẽ không nói cho ai biết đâu!”

“Ý cậu là cậu muốn tụi mình để hai người có một không gian riêng tư như cặp vợ chồng mới cưới chứ gì?

“Không, ý tụi mình không phải thế!”

—-

“”Vậy thì, bọn em sẽ để lại đôi bạn trẻ ở đây nha~”

“Tụi mình đi đây. Hẹn gặp lại hai cậu ở trường nhé?”

Kotono và Ryuguin bỏ tôi và Kuonji lại đằng sau,

Nói thật là tôi chả biết phải nói gì luôn ấy…

Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ bỏ đi luôn đấy, nhưng mà…không hiểu sao tôi cảm thấy chuyện đó thật đáng hổ thẹn nữa.

“...” (Ngại quá không nói nên lời)

…Thực sự không biết phải làm gì luôn ấy…

Khi nhìn Kuonji, cô nàng cũng trưng ra cái vẻ mặt do dự không biết làm sao để mở lời hệt như tôi vậy…

…Ngẫm lại thì, từ lúc gặp nhau trên sân thượng tới giờ tôi vẫn chưa được ở một mình bên Kuonji lần nào.

Trước khi nhìn thấy Sợi tơ hồng thì bọn tôi lúc nào cũng chí chóe với lại thấy khó chịu khi được ở cạnh nhau nữa…nhưng, vì lý do gì đó mà giờ thậm chí cái bầu không khí yên ắng này cũng khiến tôi thấy rất dễ chịu.

Hiểu rồi, ra là tại ảnh hưởng của Sợi tơ hồng. Nhưng tôi không thể ngồi làm lãng phí thời gian ở đây mà không làm gì được.

Tôi cũng thấy có lỗi khi làm lãng phí thời gian của Kuonji lắm chứ bộ.

“À–muốn về nhà luôn không?”

“Ể…cậu định về á?”

Ư—Ánh mắt nhìn tôi như một chú cún bị bỏ rơi ấy là sao vậy hả!?

Kuonji này, cô không phải kiểu người như vậy đâu! Tới gây sự với tôi đi chứ…!

“Ư-Ừm thì, nếu cô đã nài nỉ như vậy…”

Không, tôi muốn về nhà cơ, nhưng mà nếu nói thế thì tôi sợ cô nàng lại nhìn tôi với vẻ như vừa nãy lần nữa mất.

Tôi chả biết nói gì với cô nàng luôn ấy, mặc dù…À phải rồi!

“Nói mới nhớ…sao cô lại ở đây? Đi mua sắm à?”

:Không. Rion bảo tôi rằng cậu đang hẹn hò với cô nàng nào đó rất là xinh đẹp.”

“...Ý là khi cô nghe được rằng tôi đang hẹn hò với một cô gái rất xinh đẹp thì cô liền tức tốc chạy tới đây hả?”

“Ừm…khoan không phải, vì chuyện khác! thật ra là vì chuyện khác đó! Tôi cũng có để ý một chút…nhưng tôi không hề quan tâm cậu đang cập kê với ai đâu nhé!”

Cô có quan tâm thật sự hay không đấy?

Nhưng mà…hiểu rồi. Cô nàng giận vì phát hiện tôi đạng hẹn hò với một cô gái mà cô không hề hay biết.

“Tất cả những gì cậu cần làm là chỉ được ngắm nhìn tớ suốt quãng đời còn lại mà thôi!”

Má, nghĩ về chuyện đó thôi cũng đủ khiến tôi thấy hạnh phúc đến nối không thể nhịn được cười rồi.

“Sanada sao vậy? Mặt cậu đỏ bừng hết cả lên rồi nè.”

“Đừng lo. Tôi chỉ vừa nhớ ra chuyện xấu hổ thôi.”

“Ồ, được thôi. Mà nói mới để ý, trước kia tôi cũng từng có cảm giác hệt như thế này…”

Kuonji đang nói chuyện rất vui vẻ, nhưng mà tôi thậm chí chẳng hề nhớ cô ấy đang nói về chuyện gì.

Vậy ra cô nàng có thể mỉm cười như vậy trước mặt tôi hử? Trông lạ thật, cơ mà…giờ tôi thấy dễ chịu hơn rồi.

Ngạc nhiên thay, cô nàng này thích nói chuyện lắm. Cô chưa bao giờ hết chuyện để nói với lại lời nói của cô nàng còn tuôn ra như máy nữa chứ.

Chuyện đó không làm tôi thấy khó chịu, và trong lúc đang tán nhảm thì cũng đã đến 5 giờ rồi.

Ngay khi hoàng hôn đến thì chúng tôi mới rời khỏi trung tâm thương mại.

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Kuonji vươn vai với vẻ hồn nhiên trên khuôn mặt.

Tôi còn thấy được cả phần bụng xinh xắn của cô nàng dưới ánh nắng này nữa, và trông “bổ mắt” thật đấy, cảm ơn Thần nhiều lắm!

“Hự, phù…Xin lỗi về chuyện hôm nay nha. Tôi thật bất cẩn vì lỡ để hai người kia biết mất rồi…”

“Nếu tôi nói là không quan tâm thì đó là lời nói dối đấy…nhưng tôi biết sớm muộn gì cũng phải nói cho họ biết thôi.”

Ba năm nữa bọn tôi vẫn được học chung một mái trường. Nên là không có chuyện gì bọn tôi có thể giấu mãi được đâu.

“Với lại, việc cô lỡ miệng nói ra lúc trước ấy, tôi nghĩ là mình hiểu cô đang cố bày tỏ gì đó.”

“Ể…? Thật ư…?”

“Ừ. Dù sao bọn mình cũng được Sợi tơ hồng kết nối với nhau mà, biết chứ? Tôi hiểu cảm xúc của cô mà.”

Nghe tôi nói vậy, khuôn mặt Kuonji bỗng đỏ bừng hết cả lên. Có lẽ là do ánh hoàng hôn chiếu vào thôi…Đoán thế?

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại