Cô gái kết nối với [Sợi tơ hồng], thực chất là thiên địch của đời tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

LN tập 1 - Chương 3.4

Ù ô-Ể!!? Không thể nào…lời mời đó!?

Có thể nói với tôi chuyện đó còn quá sớm, nhưng mà cũng bạo tới mức đáng kinh ngạc à nha! Tôi vẫn còn là thiếu niên mới lớn có gì ăn đó thôi, nên là chuyện này tôi cũng thấy hơi vui vui á!

*Pikon*, ồ, tin nhắn nữa này.

[Riran:Đó cũng là chị tớ đấy!]

[Riran:Quên chuyện đó đi nha!]

[Riran:Mua sắm! Mua sắm được đấy cậu!]

P-Phải ha. Ờ đúng rồi, cái quái…chị của Kuonji ơi, hại tim em lắm đấy, nên là dừng chuyện đó lại đi ạ…

…Mặc dù có hơi thất vọng xíu…

[Akito: Bảo chị cậu dừng chuyện đó lại đi, hại tim tớ lắm đấy…]

[Riran:Đ-Được thôi…]

Nhưng mà…Kuonji đến khách sạn tình yêu hửm?

K-Không được! Nếu cứ bất cẩn như này thì sẽ bị coi là quấy rối mất.

[Riran: Ừm thì, nhắc lại nè, thứ bảy này mình đi mua sắm nhé?]

[Riran: Đảm bảo họ sẽ bán đồ mùa hè sớm thôi.]

Hiểu rồi…quần áo à.

Tôi không biết nhiều về quần áo lắm…Nhưng mà Kuonji trông có vẻ rất mong đợi đấy.

Tôi không hề gửi dòng tin nhắn “Tớ không hứng thú lắm,nhưng mà được thôi.” vì tôi biết thừa Kuonji sẽ rất bực cho mà xem.

[Akito:Quần áo hả? Tớ cũng mua vài bộ nên là được thôi.]

[Riran: Thật ư? Cảm ơn cậu lắm!]

Trả lời thế này rõ ràng là rất đúng.

Thật sai lầm nếu như khiến tâm trạng Kuonji trở nên tệ lúc này.

[Akito:Cảm ơn.]

[Riran:Gửi sticker hình chú cún nói “Để đó cho mềnh”]

Ôi, Kuonji thích cún hả? vì cũng rất thích cún nên tôi thấy thân với Kuonji hơn chút rồi.

[Akito:Vậy, hãy để ý tới tớ nhé.]

[Riran:C-Cậu cũng thế…]

[Riran: Tớ phải chuẩn bị cho tiết học ngày mai rồi, nên có lẽ hôm nay như vầy là đủ rồi á. Ngủ ngon.]

[Akito:Rồi, ngủ ngon.]

Chuẩn bị cho tiết học ngày mai à…Ừm, lâu rồi chưa làm vậy.

Hồi học sơ trung tôi đã từng rất nỗ lực, nhưng từ khi bước chân lên cao trung thì tôi chả thèm làm vậy luôn.

“Mình cũng nên học một lúc nhỉ.”

Nhưng mà, tới cửa hàng tiện lợi trước đã.

◆Riran◆

“CHỊ KARU!”

“Xin nhỗi—”

Mặt chị trông chả có vẻ gì là biết lỗi cả.

Chị Karu vừa ăn kem Gorigori vừa mỉm cười nhìn mình.

“Không đúng hả? Việc hiểu nhau qua “quan hệ” sẽ nhanh hơn nhiều đó, biết chưa?”

“Nhưng mà sớm quá đó!”

Không đúng đâu chị hai ơi!

“Mặc dù là em gái nhưng đôi lúc em cũng hơi bị vô tâm à nha.”

“Em không có vô tâm, hứ!”

“Nhưng chẳng phải Riran là người mới thút thít nói với chị không biết nhắn gì mới được ư?”

“Ưm…”

“Với lại, chẳng phải người giúp em trò chuyện với Akito là chị sao?”

“Ưm…! Em cho chị phần GoriGori trong tủ lạnh đấy…”

“Hehe…Cám mơn~”

Chuyện này khiến mình nhận ra mình chẳng hề đánh bại nổi chị hai.

◆Akito◆

Sau hôm đó, mỗi tối tôi đều nhắn tin với Kuonji, còn về phần ở trường thì vẫn cãi nhau như cơm bữa thôi.

Và, trước khi nhận ra điều này thì giờ đã tới thứ bảy, cũng chính là buổi hẹn của bọn tôi.

Giờ chưa đến 10 giờ sáng. Tôi vừa về nhà sau khi tập luyện ở phòng gym như mọi ngày.

Buổi hẹn giữa tôi và Kuonji diễn ra lúc 12 giờ trưa ở trước ga, nên tôi vẫn còn thừa thời gian để nghỉ ngơi.

Tôi tắm rửa thật sạch và vuốt tóc, điều mà tôi thường chả làm bao giờ.

Tôi cũng xịt ít nước hoa lên sau tai và trên cổ tay, Sau đó liền soi mình trong gương lần cuối.

“Mắt…ổn rồi. Trên mặt không còn râu nữa. Tóc cũng được vuốt luôn rồi. Ổn hết rồi đấy! ”

… Khoan, sao tôi lại nghiêm túc về chuyện này thế nhỉ?

Ngẫm lại thì đây đâu phải là hẹn hò. Chúng tôi chỉ đi chơi cùng nhau để hiểu nhau thôi mà.

… Mình có quá hào hứng không nhỉ? Không thể nào đâu, bình thường thôi à. Phải, mọi chuyện đều bình thường cả!

Sau đó tôi liền xem đồng hồ của mình. Bây giờ là 11 giờ 10 phút sáng, và mất 20 phút để đi bộ từ nhà đến ga; nhưng mà, giờ tôi vẫn có thể đi ngay và đợi chút cũng được đấy.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại