“Nè, Sanada-kun. Tớ hỏi nghiêm túc này, cô gái kia là ai vậy? Chỉ cần nói bí mật với tớ thôi.”
“À. Đó là…*Thì thầm* *Thì thầm* *Thì thầm*”
“À~ Phư phư~! Hiểu rồi!”
Cô nàng Ryuguin mới còn bồn chồn lúc trước giờ đã cười khúc khích rồi. Cô ấy chắc cũng thấy hứng thú với chuyện này lắm.
Ryuguin liền đứng dậy và xen ngang Kuonji với Kotono.
“Riran-chan, giờ mình về thôi. Không nên làm phiền buổi hẹn hò của hai người họ đâu.”
“Cậu đang nói gì vậy hả? Làm sao mà tớ có thể về khi chuyện đã tiến xa tới mức này được?”
Xin cô hãy về đi. Hai người ồn lắm luôn đấy. Những vị khách đằng kia đang nhìn mình kìa.
“Nhìn kìa, họ đang cãi nhau, cãi nhau về chuyện tình cảm đó!”
“Tôi chưa hề thấy vụ cãi nhau về chuyện tình cảm bao giờ luôn…”
“Uầy, bọn trẻ ở chỗ đó ghê gớm thật đấy.”
“Cậu trai mà hai cô gái đang tranh giành đằng kia tuyệt vời đến vậy cơ à…?”
“Tôi nghĩ hắn ta lăng nhăng lắm…”
Đừng có đưa ra mấy cái giả thuyết vớ vẩn vậy nhé. Người ta chỉ là nạn nhân ở đây thôi!
Nhưng ngay cả khi bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, cuộc trò chuyện của họ vẫn không hề dừng lại.
“Đã yêu ai đó rồi mà cô vẫn còn đi hẹn hò với một tên khác. Đồ khốn này!”
“Cô cũng thế thôi! Tôi nghĩ cô mới là người ám ảnh Aki-kun đấy.”
“K-Không phải thế…”
“Thế, cô là gì của Aki-kun vậy?”
“Ư…C-Chuyện đó…”
Này, đừng nhìn tôi như vậy chứ!
Tôi hiện chỉ biết yên lặng mà cắn miếng hamburger trong khi tránh mặt hai người họ, rồi Kuonji lại llườmtôi với đôi mắt ngấn lệ.
“Này, Sanada! Tôi không ngờ cậu là loại người dám đi hẹn hò với một ả trơ trẽn như cô ta vậy đấy!”
“Khoan, tôi không có—!”
“Đừng có cố biện hộ nữa, cái đồ ngốc này!”
Cảm giác mình cứ như một tên đàn ông đang bị tra hỏi việc ngoại tình cho dù còn chẳng phải nữa cơ chứ.
Với dáng vẻ nước mắt nước mũi tèm lem Kuonji sấn tới nắm lấy ngực tôi. Khoan đã, thằng này nghiêm cấm bạo lực đó nha!
…Mà khoan, hình như đây không phải bạo lực đâu; đúng hơn là vẻ mặt khi cô đang có tâm trạng cực kỳ xấu cùng với đôi mắt cứ đảo lên đảo xuống vậy.
Ê này, bình tĩnh cái đi! Cậu đang mất đi lý trí rồi đấy, nên là hãy im lặng không là cậu lại thốt ra những lời khủng khiếp lắm đấy!
Tuy nhiên, Kuonji lại không hiểu ý tôi.
“Tất cả những gì cậu cần làm là chỉ được ngắm nhìn tớ suốt quãng đời còn lại thôi!”
Và thế là cô ấy đã thả quả bom khủng bố nhất trong lịch sử xuống mất rồi.
Con bé Kotono thì mở to mắt ra, còn Ryuguin lại có phần bất ngờ với cử chỉ lấy tay che miệng.
Kuonji cứ như có biểu hiện “Lỡ nói ra mất rồi”, hiện trên mặt cô.
A~… Làm gì về chuyện này bây giờ…?
***
“HẢẢ!?? Cậu nói đây là Kotono-chan đấy à!?”
“Oa~ Chị đúng là xinh thật đấy…”
Anh có bao giờ nói về vẻ đẹp của cô ấy đâu chứ, đồ ngốc này.
Sau đó chúng tôi đi đến một nơi khác, và hiện đang ở quảng trường trên tầng thượng của khu trung tâm thương mại này.
Có một phong nền về khung cảnh rừng núi phía sau cho trẻ nhỏ và cả một khu vực nghỉ ngơi cho những bậc phụ huynh để vào đó thư giãn.
Chúng tôi đang yên vị đối diện với nhau ở một trong những nơi đó.
Nếu bạn thắc mắc, thì ngồi kế tôi đây là Kotono, trước mặt Kotono là Ryuguin. Còn Kuonji thì chính xác là ngồi ngay trước tôi luôn.
“Ể…Tôi tuy có nghĩ con bé trông khá trưởng thành, nhưng không ngờ thay đổi nhiều ghê luôn ấy…? Trông em ấy cứ như sinh viên đại học vậy…”
“Kyaa~! Chị Riran khen em kìa~!”
“Kotono-chan năng nổ ghê…”
Song Kuonji nở nụ cười có phần cay đắng. Thì, tâm hồn con bé này vẫn còn trẻ thơ lắm.
Kotono miệng thì vừa uống ly trà sữa cỡ hoàng gia của mình vừa nghiêng mình về trước trong khi lòng đang cảm thấy hào hứng cả lên.
“Đừng có lo về em nữa ha! Mà quan trọng hơn… Rion-tan này~”
“Phải rồi nhỉ, Koto-chan.”
Song hai người họ nhếch khóe miệng nhìn trông như mấy tên hề ấy.
Hai người họ đã thân nhau luôn rồi à…? Ê này, có chuyện khỉ gì với cái khả năng giao tiếp đó vậy?
Và rồi, trong lúc uống trà sữa, tôi hiện đang nhớ lại quả bom mà Kuonji đã nói khi nãy. Trời đất, phải làm sao bây giờ…?
…Ý tôi là, Kuonji vừa mới tự đào hố chôn mình xong, sao giờ tôi lại là đứa đi gỡ rối cho chứ?
Song tôi đưa mắt lườm Kuonji đang ngồi trước mặt mình. Cô có vẻ cũng đang nghĩ ngợi về chuyện đó trong khi uống ly sô cô la nóng.
…Thế nhưng, rõ ràng cô ấy trông khó chịu ra mặt và tay cô lại run lên dữ dội.
“Riran-chan nè, vậy cậu có thể giải thích chuyện cậu vừa nói khi nãy không?”
“À đúng rồi, Chị Riran à! Chị không trốn được nữa đâu nha,~”
“Ừ….thì…”
Ê này, đừng có mà nhìn tôi bằng cái ánh mắt trách móc đó chứ! Chuyện này từ đầu là lỗi của cô kia mà!
Nhưng mà… khi đó cô đã tuyên bố chuyện đó trông tự hào lắm, thành ra giờ chả còn đường nào để giải thích được đâu nhé.
--------------------------
*Bonus cái ảnh*
Bé Kotono dễ thương thế uwu
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại