…Hình như Sachiya-san đứng hơi gần tôi quá thì phải?
“Uhm… chuyện gì vậy?”
“Uhm… hmm… cái đó…”
“… Gì vậy?”
“T-tớ… muốn… lập nhóm…”
“Hả?... Với tôi á.”
Cô ấy gật đầu mạnh, tận 2 lần.
“Tôi hiểu rồi… Uhm… ổn thôi.”
“Cảm ơn…” Nói xong, cô lập tức bỏ chạy.
“Aoi, Aoi!” Nghe thấy ai đó gọi tên mình, tôi quay lại. Đập vào mắt tôi là Kiyohito và… Marin?
“Chuyện gì?”
“Mày sẽ không tin được đâu! Shiozaki-san nói cô ấy sẽ tham gia với chúng ta đấy!”
Với nụ cười ‘thiên thần’ trên môi, Marin niềm nở chào hỏi tôi như những người xa lạ “Rất vui được gặp cậu, Yamaguchi-kun.”
“…Ừ”
“Lúc nãy cậu nói chuyện với Umi-chan đúng không? Không lẽ cậu mời cô ấy vào nhóm chúng ta sao, Yamaguchi-kun?”
Nét mặt của Marin vẫn không thay đổi. Nhưng đối với tôi, nụ cười của cô ấy giờ đây như quả tạ hàng nghìn tấn đang đè nặng lên vai. Thật đáng sợ!
“K-không… không như cậu nghĩ đâu.”
“Hmm, được rồi! Vậy tớ sẽ đi đón Umi-chan tới đây.” Nói xong, Marin vội rời đi tìm Sachiya-san. Tôi chỉ có thể hy vọng cô ấy sẽ không bị xiên hay gì đó tương tự.
“Này này! Tim tao như muốn nhảy ra ngoài luôn rồi nè.”
Nghe Kiyohito nói vậy, tôi chỉ biết ừ ừ cho qua chuyện.
Sau một lúc, Sachiya-san đã tới.
“Uhm… rất vui được gặp các cậu.”
“Oh, Sachiya-san, tớ cũng vậy.”
“…Rất vui được gặp.”
“Được rồi, mọi người giúp đỡ nhau nhé!” Marin mỉm cười, cô ấy tiếng về phía tôi và thì thầm “Nếu cậu dám lừa tớ, tớ sẽ giết cậu đấy.”
Đ-đáng sợ quá!!
Khi tôi nhìn Marin, cô ấy vẫn giữ nụ cười ‘thiên thần’ trên môi.
“Vậy, chúng ta sẽ bàn chi tiết sau nhé.”
“…Được.”
Và bằng cách trời ơi đất hởi này, nhóm 4 người gồm: Kiyohito, Sachiya-san, Marin và tôi đã được thành lập.
◇
‘Bùm’ trong bếp vang vọng lên một âm thanh rùng rợn.
Tôi sợ hãi liếc nhìn Marin. Cô ấy đang nấu ăn với nụ cười rạng rỡ. Nhưng sao tôi lại cảm thấy sợ vậy trời!
“Mừng cho cậu rồi, được Umi-chan bắt chuyện luôn mà.”
“…Mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu…”
“Tớ hiểu, tớ hiểu! Vì Aoi-kun không đeo nhẫn và cũng không tuyên bố mình là hoa đã có chủ, nên việc mấy cô gái tiếp cận cậu là chuyện hết sức bình thường mà ha!”
‘Bùm!’
Tôi dám cá 1000% cơn giận của Marin đã đạt cực đại mất rồi.
“Um… Marin-chan…”
“Chuyện gì vậy? Qúy ngài dâm đãng~”
“…Tôi thật sự rất biết ơn Marin-chan đấy. Dù cách làm có hơi mạnh tay… Nhưng tôi rất cảm kích vì cậu đã cứu tôi khỏi cái nhà tù đó. Không từ ngữ nào có thể diễn tả tấm lòng của tôi được…”
“Vậy à… tớ hiểu rồi.”
Với những lời nói ấy, Marin có vẻ đã nguôi giận phần nào, ít nhất là trong lúc này.
◇
“Này Aoi~kun, mai là thứ bảy đấy, cậu có muốn hẹn hò với tớ không?”
“Dù cậu có nói vậy… chẳng phải ra ngoài hẹn hò là rất mạo hiểm sao? Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên ở nhà.”
“Hmm… Cũng được đấy! Vậy tụi mình hẹn hò tại nhà nhé!”
“Chính xác thì, người ta thường làm gì khi hẹn hò tại nhà?”
“Hmm… Có lẽ là… làm mấy trò dâm đãng với nhau?”
‘Bụp!’ Tôi đứng hình vài giây, cốc ca cao trên tay tôi cứ thế rơi xuống đất.
“Này! Đùa thôi đùa thôi! Cậu ổn chứ Aoi-kun?”
“X-xin lỗi…”
“Fufu. Nhưng tớ khá thích cái vẻ mặt hốt hoảng của cậu đấy. Có nghĩa là cậu có ý thức về tớ như một người con gái, đúng chứ?”
Bình tĩnh lại tôi ơi. Hmm, tôi nghĩ trừ tôi ra thì trên đời sẽ chẳng có thằng con trai bình thường nào từ chối kiểu mời khiêu gợi của cô gái dễ thương này cả.
“Thường thì họ sẽ xem phim đúng không? Hoặc chơi board games? Mmm, à đúng rồi, còn cả mấy trò chơi trừng phạt nữa!” Marin nói, mắt cô nàng như phát sáng khiến tôi có chút lo lắng.
“Trò chơi trừng phạt sao? Vậy hình phạt là gì?”
“Nếu nói ra từ đầu thì chán lắm. Hmm, để tớ xem nào… Hay là mỗi người viết ra 5 phiếu phạt, người thua sẽ phải rút một trong số chúng. Cậu thấy sao?”
“Cũng được đấy.”
“Yay! Chốt vậy đi! Tớ sẽ dành cả đêm nay để nghĩ về nó!”
“Đừng viết gì quá nguy hiểm nhé… được không?”
“Tớ biết rồi! Tớ đảm bảo chúng sẽ không quá nguy hiểm đâu, vì nếu thua tớ cũng phải làm mà.”
“…Được rồi.”
Có lẽ… Không! Chắc chắn 100% cô ấy đang nói dối.
Sao tôi cứ có cảm giác mình giống một con thỏ đang bị săn vậy ta?
Sau khi đã bàn bạc xong xuôi, chúng tôi cùng nhau lên giường.
“…Này, chúng ta có thể ngủ riêng được không?”
“Không! Tuyệt đối không! Tớ sợ ngủ một mình lắm.”
“Haiz, thôi được rồi.”
“Không lẽ… cậu ghét việc ngủ với tớ à?”
“Không phải vậy đâu… nhưng… um…”
“Ah, tớ hiểu rồi. Cậu lo cậu sẽ mất kiểm soát rồi làm gì đó với tớ chứ gề? Tớ hiểu tớ hiểu, dù sao Aoi-kun cũng là con trai mà~. Nhưng mà không sao hết, cậu có thể dùng tớ như ‘bữa phụ’ bất cứ lúc nào mà~”
“…”
“Để cậu biết thôi, tớ đang hoàn toàn nghiêm túc đấy! Tớ thật sự muốn xem Aoi-kun sẽ làm gì tớ~”
“… Tôi tuyệt đối sẽ không làm gì đâu.”
“Keo kiệt, Aoi-kun là tên khốn!!”
Và thế là hôm nay chúng tôi lại ngủ với nhau-