"Vậy nên hãy hòa thuận với nhau nhé, Claire."
"Tất nhiên rồi, Onee-sama!"
Sau giờ học, tôi dẫn Onee-sama đến vọng lâu mà chúng tôi thường lui tới. Pipi và Loretta đã khéo léo xin ra về, nhưng còn con nhỏ thường dân thì cứ thản nhiên đi theo. Trời ạ... Tôi chỉ muốn có một chút thời gian riêng tư với Onee-sama thôi mà... Cô ta đúng là không biết đọc bầu không khí gì cả.
Nhìn kỹ lại Onee-sama, chị ấy có một gương mặt thanh tú. Khác với phần lớn cô gái ngày nay, chị có mái tóc ngắn nhưng lại giữ được nét đẹp nữ tính của người trưởng thành. Mái tóc bạch kim tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời trông thật quyến rũ. Dù mang dáng vẻ tinh nghịch như một chú mèo con, biểu cảm của chị ấy vẫn toát lên vẻ điềm tĩnh đúng chất của hoàng gia.
Sau khi chào hỏi tôi, Onee-sama quay sang phía cô thường dân.
"Chúng ta cũng hòa thuận với nhau nhé, Rei."
"Ừ..."
"Này, thường dân! Onee-sama đang ban ân huệ cho cô đấy biết không hả? Cô không vui lên một chút được sao?"
Đầu tiên là ba vị Hoàng tử, giờ thì thế này... Thái độ bất kính đó của cô ta đã đi quá xa rồi!
"Nhưng nếu được Claire-sama quan tâm thì mình vui gấp trăm lần ấy chứ."
"... Biết ngay mà. Cứ tiếp tục ảo tưởng đi."
Cô ta định giả ngây đến cùng. Ngay cả Relaire cũng tỏ ra bực bội khi ngồi trên bàn. Con nhỏ đó đúng là một đứa phiền phức.
"Chị cũng nghĩ vậy đúng không? Lene... À..."
Khi tôi quay sang trái và nói vậy, tôi lại nhận ra cô ấy không còn bên cạnh tôi nữa. Onee-sama thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, còn Rei thì mang vẻ mặt khổ sở.
"Lene... là người hầu riêng của em đúng không? Giờ nghĩ lại thì hình như ta chưa từng gặp cô ấy bao giờ."
"Lene... vì một số lý do... nên không còn ở đây nữa..."
"... Vậy à..."
Tôi không thể đưa ra lời giải thích hợp lý nào về chuyện đã khiến Lene rời đi. Những vết sẹo ấy vẫn còn quá mới để có thể gọi là chuyện quá khứ. Có vẻ như Onee-sama đã nhận ra điều đó và không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
"À phải rồi, trên đường đến Bauer, ta có ghé qua Apalatia và tình cờ tìm thấy một cửa hàng bánh kẹo trông khá độc đáo (độc lạ BD :))."
Để xoa dịu bầu không khí nặng nề, Onee-sama đổi chủ đề.
"Ồ, là kẹo gì thế ạ?"
Cô thường dân tỏ ra hứng thú. Cô ta cũng tinh tế vậy sao...? Không, nếu là cô ta thì chắc chắn không phải thế rồi.
Relaire cũng phấn khích khi nghe nhắc đến đồ ngọt. Đúng là một tên háu ăn.
"Em cũng rất tò mò."
"Ta đoán thế nên đã nhờ một đầu bếp học lại công thức từ cửa hàng đó. Chờ chút, ta sẽ gọi người mang lên."
Nói xong, Onee-sama lặp tức dặn dò một trong những người hầu của mình. Chúng tôi ngồi thưởng thức trà do thường dân phục vụ một lúc cho đến khi một người hầu của Onee-sama quay lại, và đẩy theo một chiếc xe nhỏ.
"Đến rồi. Đây là một loại bánh ngọt được gọi là tiramisu."
"Ti-Tiramisu!?"
"Sao thế, thường dân? Làm gì ngạc nhiên vậy?"
"À, không... không có gì đâu..."
Tuy nói vậy nhưng rõ ràng là cô ta rất bất ngờ. Song đồng thời, trông cô ta cũng khá... vui vẻ? Tôi không hiểu nổi tại sao cái tên của món đồ ngọt này lại khiến thường dân vui vẻ đến thế, nhưng thật sự thì đúng là như vậy.
"Vậy thì, trước mắt cứ thử một miếng xem rồi cho ta cảm nhận nhé."
"Vâng."
Trước khi cầm nĩa lên, tôi dành chút thời gian để xem qua vẻ ngoài của tiramisu. Mặt cắt cho thấy nó được tạo thành những lớp bánh bông lan xen kẽ kem, xếp chồng lên nhau một cách gọn gàng, phía trên phủ một lớp bột trông như cacao. Không thể nói rằng thiết kế này đặc biệt tinh tế, nhưng nó khá giống với những món bánh ngọt phương Tây mà tôi từng thấy.
Khi tôi dùng nĩa ấn vào, chiếc bánh tách ra một cách dễ dàng mà không tốn một chút công sức nào. Khi cắn miếng đầu tiên, hương thơm của kem và phô mai nhẹ nhàng lan tỏa trong miệng. Ngay sau đó là vị rượu đậm đà, theo sau là vị ngọt dịu nhẹ.
"Ngon quá!"
"Haha, đúng chứ? Ta biết là em sẽ thích nó mà, Claire."
"Vâng, em rất thích nó! Cửa hàng đó tên gì vậy ạ?"
Món tiramisu này ngon đến mức có thể sánh ngang với chocolate của Blume, nên tôi tin chắc rằng cửa hàng này rất có tiềm năng. Tôi muốn ghé thăm trước khi nó được biết đến, và tôi chắc chắn nó sẽ sớm trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi. Tuy nhiên-
"Fufu, đó là bí mật. Nếu ta nói ra thì không phải sẽ mất cơ hội đưa em đến đó sao?"
"Thật không công bằng Onee-sama! Đừng trêu em nữa, mau nói đi mà!"
"Ahaha, ta không nhớ nữa~ làm sao giờ nhỉ?"
"... Cứ như đang tán tỉnh nhau vậy."
"Thường dân? Cô vừa nói gì đấy?"
"Không, không có gì ạ. Mà quan trọng hơn, hai người có biết tiramisu có nghĩa là gì không?"
Thường dân rõ ràng muốn đổi chủ đề.
"Không biết. Vốn từ của ta vốn không tệ, nhưng ta chưa từng nghe qua từ tiramisu bao giờ."
"Ta cũng thế, chưa từng nghe qua."
"Vậy sao? Thực ra từ tiramisu còn có nghĩa là 'làm tôi vui lên' (pick me up). Nên tôi nghĩ nó rất phù hợp với tâm trạng hiện giờ của Claire-sama. Cảm ơn ngài, Manaria-sama."
Nói rồi, cô thường dân cúi đầu thật sâu.
"Không cần làm quá lên thế đâu, Rei. Ta cũng đâu có biết chuyện đó khi mang theo thứ này tới."
"Dù có biết hay không, thì ngài vẫn chính là lý do khiến Claire-sama mỉm cười lúc này, Manaria-sama."
"... Vậy sao?"
"Vâng, từ tận đáy lòng, tôi xin cảm ơn ngài."
Thường dân nhấn mạnh một lần nữa,
"Nói vậy là sao hả, thường dân? Nhìn ta có vẻ buồn đến thế cơ à?"
"Claire-sama luôn biết thể hiện cảm xúc bên ngoài, nên mình nghĩ người khác sẽ không nhận ra, nhưng mà..."
"... Cô đúng là xấc xược quá đấy. Làm như cô hiểu ta lắm vậy."
"Mình hiểu mà."
"Hừ, nếu cô hiểu thì thử nói xem bây giờ ta đang cảm thấy thế nào? Nói đi."
Khi tôi nói vậy để khiêu khích, gương mặt thường dân bỗng trở nên dịu đi rồi nói,
"Chiếc cân trong lòng cậu đang rung động giữa điều cậu vừa đánh mất và thứ cậu vừa lấy lại."
Rồi cô ta nở một nụ cười dịu dàng.
"Cái- Cô đang nói vớ vẩn gì vậy chứ..."
Tôi lúng túng khi thấy biểu cảm hiếm hoi đó trên khuôn mặt cô. Làm sao tôi có thể thừa nhận là cô ta nói đúng được chứ!
"Hừm... Hai người thật sự rất hợp nhau nhỉ."
"N-ngài hiểu lầm rồi! Em hoàn toàn không-!"
"Phải đấy, thì là mối quan hệ có nhau mà."
"Thường dân!"
"Ahaha!"
Thường dân lại nói mấy câu hoang tưởng khiến tôi lúng túng, Onee-sama cười lớn.
"Claire."
"Sao vậy ạ, Onee-sama?"
"Em thật sự đã tìm được một cô hầu gái tuyệt vời đấy."
"Gì cơ!? Sao ngài lại nói thế!?"
Lời của Onee-sama đến quá bất ngờ khiến tôi không kìm được mà bật lại.
"Cô ấy không giống như đám người hầu hời hợt mà em từng than phiền trong thư, không có lấy một chút lòng trung thành nào. Cũng giống như Lene, không, thậm chí còn hơn thế nữa, cô ấy đang cố gắng hiểu em đấy, Claire."
"..."
Tôi biết Onee-sama không nói vậy để trêu tôi. Giọng của chị ấy rất chân thành, không, tràn đầy yêu thương và trắc ẩn.
"... Hừm, làm gì có chuyện ai đó có thể hiểu được hoàn toàn trái tim người khác."
"Có thể là vậy, nhưng Claire à... Dù vậy đi nữa, ta vẫn nghĩ việc cố gắng hiểu nhau là điều quan trọng. Cả Rei và ta đều muốn hiểu em, và ta chắc Lene cũng vậy."
"Onee-sama..."
Những lời ấy chạm đến trái tim tôi. Thường thì tôi không dễ dàng chấp nhận lời nói của người khác, nhưng Onee-sama thì ngoại lệ. Tình cảm và sự ngưỡng mộ tôi dành cho chị ấy đã làm tan đi lớp băng bao quanh trái tim mình.
"... Làm màu ghê nhỉ."
"Thường dân!? Cô...!"
"Ahaha! Không phủ nhận là lời ta nói có phần khoa trương. Nhưng Rei này, đôi khi sự tao nhã cũng cần thiết để chinh phục trái tim thiếu nữ đấy."
"... Ý ngài là cách của tôi không hiệu quả sao?"
"Ta không nói thế. Sự thẳng thắn của cậu cũng là một vũ khí lợi hại, nhưng nó chỉ có thể giúp cậu đến một mức độ nào đó thôi."
"Hmm..."
Không quan trọng lắm, nhưng việc hai người họ bàn luận chiến thuật tán tỉnh ngay trước mặt tôi khiến tôi thấy có chút cảm xúc lẫn lộn. Khi cuộc trò chuyện tạm ngừng, Onee-sama nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp.
"Nhưng thật sự ta rất vui vì cuối cùng Claire cũng tìm được người mà em ấy có thể mở lòng."
"Thật sự là chị hiểu lầm rồi!!"
"Ngài hiểu rõ bọn tôi quá, Manaria-sama."
"Cô câm miệng...!?"
Sau đó, buổi trà chiều vui vẻ nho nhỏ của chúng tôi lại tiếp tục. Onee-sama sẽ dẫn dắt câu chuyện, tôi sẽ đáp lại, và thường dân thì chọc ghẹo - đó thật sự là một buổi trà chiều vui vẻ và nhẹ nhàng.
Tôi chắc chắn không thể nói đây là buổi tiệc trà tao nhã hay phù hợp với thân phận quý tộc của mình, nhưng đã rất lâu rồi tim tôi mới cảm thấy yên bình như vậy.