Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 252

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

2 5

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 3

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

72 207

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4333

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 112

Chương IV: Tôi và thường dân muốn tán tỉnh tôi - s.41 Sợi dây liên kết

"Claire-cha~n"

"..."

"Claire-cha~n"

"..."

"Không phản ứng gì luôn. Trông cứ như gục hẳn rồi ấy..."

Những câu nói vô tư của Catherine hầu như không được chú ý.

Tôi đang ở trong phòng ký túc xá. Sau khi chính thức sa thải thường dân kia đi, tôi không biết bằng cách nào đó mình đã về được đến phòng. Khi ấy tôi không nhận ra, nhưng đến lúc hoàn hồn thì đã sang được ngày hôm sau.

Tôi chỉ lờ mờ nhớ Catherine đã ngơ ngác nhìn tôi khi bước vào phòng, mọi thứ sau đó đều trở nên trống rỗng. Tôi không muốn làm gì cả. Thậm chí còn không thay bộ đồng phục ra, cứ thế cuộn mình trên giường.

"..."

Tôi đã khiến cô ấy thất vọng.

Tôi đã bị bỏ rơi.

Bị vứt bỏ.

--Những lời ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi không ngừng nghỉ.

Thật ra tôi không nghĩ những lời đó là sai. Tôi cứ trằn trọc, đau đớn trong nỗi giày vò, những cảm xúc cuộn trào khiến tôi không tài nào chợp mắt nổi.

"Claire-chan thật sự yếu đuối khi nhắc đến một số chuyện~ Nhưng tệ đến mức này... Mình đoán là có liên quan tới Thường dân-chan rồi nhỉ~?"

Lạ thật, từ "thường dân" cứ văng vẳng bên tai tôi. Thường dân... tôi không thể gọi cô ấy như thế được nữa nhỉ...

"Hmm... Mình thật sự muốn hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu ấy cứ như đang cuốn mình vào kén ấy~ Phải làm sao đây, phải làm sao đây~"

Tất cả những người quan trọng với tôi đều đã rời đi, hoặc sớm muộn gì họ cũng sẽ bỏ tôi lại.

Tôi chịu đủ rồi.

Mọi thứ đều quá sức chịu đựng...

Nếu mọi chuyện đã thành ra thế này thì tôi thà rằng-

"Hửm? Thường dân-chan? Tên cậu là gì ấy nhỉ... Rei-chan? Sao cậu đột nhiên tới đây thế?"

Ngay khi dòng suy nghĩ của tôi sắp rơi vào hướng nguy hiểm, lời của Catherine đã kéo tôi tỉnh lại.

"Thường dân!?"

"Cuối cùng cậu cũng chịu dậy rồi! Chào buổi sáng Claire-chan~ Nhưng về cơ bản thì đang là ban đêm."

Tôi nhìn về phía cửa, không thấy thường dân đâu cả. Thay vào đó, tôi thấy Catherine đang ngồi trên xe lăn với nụ cười tinh nghịch.

"Xin lỗi vì đã lừa cậu, Claire-chan... Nhưng nếu không làm thế thì cậu sẽ không chịu nói chuyện với tớ đâu."

"... Không có gì... để nói cả."

Đúng vậy, tôi chỉ đơn giản là làm cạn kiệt lòng tốt và sự kiên nhẫn của cậu ấy. Mọi chuyện xảy ra cho đến giờ cứ như một phép màu nào đó. Một người như tôi không xứng đáng nhận được tình cảm của cậu ấy, chỉ có vậy thôi.

"Á~! Lại thế nữa rồi, tự giam mình trong suy nghĩ rồi tự đưa ra kết luận...! Thôi nào, cố gắng bình tĩnh lại một chút đi~ Tớ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tớ nghĩ mọi thứ vẫn chưa hẳn là kết thúc đâu~"

"..."

"Nào, kể tớ nghe xem. Tớ hẳn sẽ tìm ra cách giúp cậu mà~"

Dù chắc chắn cậu ấy đã nhận ra tôi không còn là chính mình, Catherine vẫn cố giữ cho tôi một cảm giác bình thường như mọi khi.

"... Rồi cậu cũng sẽ rời đi như những người khác đúng không?"

Trước lời mà nghĩ lại thì cũng không khác gì một tiếng rên rỉ yếu ớt của tôi, Catherine cười nói,

"Đúng thật. Với cơ thể thế này thì làm sao tớ có thể ở cạnh cậu mãi được ~"

"À..."

"Nhưng mà... tớ vẫn muốn ở bên cậu càng lâu càng tốt đó~"

"... Xin lỗi."

"Không sao mà~ đừng lo lắng. Đây, kẹo nè."

Catherine lấy một viên kẹo từ lọ đưa cho tôi. Tôi vốn không thích vị của nó, nhưng bằng cách nào đó, nó đã giúp tôi bình tĩnh lại.

"Tớ đã đuổi thường dân kia đi rồi."

Tôi bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra gần đây từng chút một. Có những đoạn cảm xúc dâng trào khiến tôi không thể nói tiếp được, nhưng Catherine vẫn kiên nhẫn gật đầu, lắng nghe chăm chú những gì tôi nói.

"--Mọi chuyện là như vậy."

"Ra vậy~ Nghe có vẻ khó thật đấy... cho cả Claire-chan và Thường dân-chan."

"Cả thường dân sao...?"

"Đúng vậy, không phải rõ ràng lắm sao~ Manaria-sama có lẽ đã thúc đẩy mọi chuyện, nhưng vấn đề cốt lõi vẫn là cách cậu cư xử với hai người bọn họ~"

"???"

Tôi chờ đợi lời giải thích từ Catherine.

"Claire-chan này. Thật lòng mà nói thì tớ thấy cậu hơi nuông chiều bản thân quá đó~"

"Nuông chiều á?"

"Ừ. Bình thường cho dù cậu có chờ đợi đến đâu thì người khác cũng hiếm khi chịu bước tới chỗ cậu như thế lắm~"

Theo lời Catherine, thì tôi quá thụ động trong cách xây dựng các mối quan hệ với người khác.

"Nghĩ lại xem~ Thường dân-chan đã theo đuổi cậu mãnh liệt đến mức cậu thấy cậu ấy thật kinh khủng đúng không?"

"Không phải thường dân theo đuổi tớ chỉ vì-"

"Thôi nào! Chúng ta đang nói chuyện rất quan trọng đấy, cậu không hiểu là bây giờ không có thời gian cho mấy trò lảng tránh thường ngày của cậu sao~?"

Catherine cắt ngang lời tôi và gạt chúng sang một bên.

"... Tiếp tục đi."

"Đúng là cách tiếp cận của cậu ấy có hơi quá đáng thật đấy, nhưng nếu xét về mặt bản chất của một mối quan hệ, thì cách làm của Thường dân-chan lành mạnh hơn nhiều~ Ý tớ là, người ta đâu có lý do gì để theo đuổi một người hoàn toàn không đáp lại tình cảm của mình chứ."

"Cậu gọi cách tiếp cận đó là lành mạnh à...?"

"Ừ, cậu không thấy sao~?"

Catherine xoay xe lăn đi về phía bàn may. Cậu ấy cầm lên một sợi chỉ và đưa cho tôi xem.

"Nếu cậu kéo một sợi chỉ bình thường như thế này, nó sẽ đứt ngay đúng không?"

Catherine kéo mạnh hai đầu sợi chỉ khiến nó đứt ngay lập tức.

"Nhưng cậu biết đấy, mối quan hệ thì khác. Nó thì ngược lại. Nếu hai bên không cùng nhau giữ lấy thì nó sẽ tan vỡ. Vì thế cho nên Claire-chan, cậu cũng cần phải đáp lại, giống như cách mà Thường dân-chan đã làm vậy."

Catherine khẳng định rằng điều đó là cần thiết nếu tôi muốn duy trì hay thậm chí củng cố mối quan hệ với ai đó.

"... Nhưng... Dù bây giờ có hối hận đến đâu thì cũng đã quá muộn rồi. Dù có gì giữa tớ và thường dân kia đi nữa thì mọi chuyện đã kết thúc rồi."

"Không đâu, Tất cả còn chưa bắt đầu kìa!"

Tôi ngạc nhiên trước lời nói lớn tiếng bất thường của Catherine. Cậu ấy tiếp tục nói với vẻ giận dữ hiếm thấy.

"Cậu không hiểu sao? Chuyện giữa cậu và Thường dân-chan vừa rồi chẳng qua chỉ là một cuộc cãi vã mà thôi. Chuyện cậu ấy nghỉ việc thì chỉ cần đơn giản là ký lại một hợp đồng nữa là xong."

"Cậu biết rõ là mọi chuyện không đơn giản như vậy mà. Là một quý tộc, tớ còn phải..."

"Mối quan hệ của cậu với Thường dân-chan đang bị đe dọa, chuyện đó có thật sự quan trọng không?"

"..."

Là một quý tộc, việc giữ gìn thể diện chưa bao giờ dễ dàng. Thế nhưng, trong tình trạng hiện giờ của tôi, việc hàn gắn mối quan hệ với thường dân lại quan trọng hơn nhiều.

"Dù gia đình tớ có thối nát đến đâu thì suy cho cùng tớ cũng là một quý tộc. Cho nên tớ cũng hiểu việc giữ thể diện quan trọng đến mức nào... Nhưng tớ dám chắc một điều là cậu thật sự nên trân trọng mối quan hệ với Thường dân-chan. Nếu cậu cũng đánh mất cậu ấy, tớ không nghĩ là cậu có thể vực dậy được đâu."

"Cậu đang nói quá lên thôi-"

"Nhưng đúng thế mà! Claire-chan, cậu giả vờ như chẳng để tâm, nhưng Lene cũng đã rời đi rồi, sâu trong thâm tâm cậu hẳn phải hiểu rõ chị ấy quan trọng với cậu đến mức nào chứ."

"..."

Có thật là như thế không? Cô ấy thật sự quan trọng với tôi đến vậy sao...?

"Catherine, tớ... Theo cậu thì tớ nên làm gì..?"

"Đó là câu trả lời mà cậu phải tự mình nghĩ ra, nghe có vẻ lạnh lùng nhưng đây không phải là chuyện mà cậu có thể dựa dẫm vào người khác, Claire-chan. Cậu cần phải tự mình giữ lấy mối liên kết quý giá của mình."

Catherine nói rõ rằng tôi phải tự mình cố gắng trước khi nhờ cậy người khác.

"..."

"Ồ! Claire-chan trông ổn hơn nhiều rồi đó~ Cậu trở lại bình thường rồi ư~?"

"... Tớ không biết nữa. Nhưng rõ ràng là việc cuộn tròn người lại và nằm ủ rũ cũng chẳng giải quyết được gì cả."

"Đúng rồi đó. Ừm ừm, thấy Claire-chan trở lại với dáng vẻ tự tin như mọi khi làm chị gái đây vui lắm~"

"Cậu nói ai là chị gái hả!"

"Ahaha~"

Dù tôi đã phản ứng dữ dội, nhưng những lời Catherine nói cùng với bộ dạng thoải mái của cậu ấy thật sự đã cứu tôi.

"Cảm ơn cậu, Catherine."

"Đừng lo lắng, có gì to tát đâu. Chúng ta là bạn mà phải không?"

"Không phải đâu."

"H-Hả?"

Thấy Catherine phản ứng hơi thái quá. Tôi cười nói,

"Dù sao thì Catherine là bạn thân của tớ mà."

"Ra là như vậy... Bắt đầu áp dụng vào thực tế rồi ha~?"

"Tất nhiên rồi, cậu biết tớ học rất nhanh mà."

"Phải rồi nhỉ~"

Dù vậy, tôi vẫn chưa biết cụ thể mình cần phải làm gì.

Tôi không biết, nhưng tôi bắt đầu nghĩ rằng tốt nhất là mình nên chấm dứt sự bi quan mù quáng này thì hơn.