"Này... này cô kia! Che dù cho đàng hoàng vào! Cô muốn ta bị cháy nắng đấy à?"
Vào một ngày đầu hạ. Sau khi hoàn thành công việc ở Đoàn kỵ sĩ, chúng tôi đang trên đường trở về ký túc xá. Dù mặt trời đã bắt đầu lặn, nhưng ánh nắng vẫn còn khá gay gắt. Khi thường dân lơ đãng để tôi bị tia nắng chiếu vào, tôi đã mắng cô ta nghiêm khắc. Nếu Lene là người che cho tôi- Không, nghĩ vậy cũng chẳng ích gì.
"A, xin lỗi Claire-sama. Vì mải nhìn cậu nên mình bị trượt tay ấy mà."
Thường dân vội vàng chỉnh lại vị trí chiếc dù.
"Ta không cần biết cô mải nhìn hay gì, nhưng cô không thể làm việc cho tử tế được sao?"
"Mình thật sự xin lỗi."
"...Hừ."
Tôi cố gắng giữ giọng gay gắt, nhưng ngay cả bản thân cũng nhận ra tôi không còn là chính mình nữa. Tôi biết lý do. Tôi đã mất Lene - đó chính là gốc rễ của mọi chuyện.
Dù hoàn cảnh có khác nhau, tôi vẫn luôn xem Catherine và Lene như chị em của mình. Chúng tôi gần như đã lớn lên cùng nhau, vậy mà giờ đây, một người đã không còn bên cạnh nữa. Lene luôn là một phần lớn trong cuộc đời tôi, và tôi đã mặc nhiên cho rằng chị ấy sẽ mãi ở đó... Thế nên sự mất mát này khiến tôi thật sự rất đau đớn.
"Claire-sama."
"Gì thế?"
"Sau giờ học chúng ta đi ăn đồ ngọt nhé?"
Thường dân bất ngờ đưa ra lời đề nghị.
"Đột nhiên sao vậy hả? Giờ ta đang không có hứng thú ăn đồ ngọt."
Có lẽ hiểu được từ 'đồ ngọt', Relaire vui vẻ nhảy lên vai Rei, nhưng trái tim tôi không hề dao động.
"Dù đó là món crème brulee cậu rất thích ư?"
"... Không phải cô đã đưa công thức đó cho Lene rồi sao?"
Tôi đột nhiên nhớ lại lần tôi và Lene cùng nhau ăn món crème brulee do thường dân làm. Giờ thì tôi không thể làm vậy nữa. Vừa nghĩ thế thì-
"Claire-sama?"
"Gì hả?"
"Vui vẻ lên nhé."
"Ta không thấy mình có gì khác mọi khi cả."
Cho dù có miễn cưỡng đi nữa, thì tôi vẫn không thể nào để cô ta an ủi mình được. Tôi nhanh chóng quay sang hướng khác. Đáp lại, thường dân suy nghĩ một lúc rồi nói,
"Claire-sama."
"Gì hả?"
"Mình ôm cậu nhé?"
"Hả!?"
Cô ta lại lên cơn mê sảng. Không, hành vi thất thường đó cũng không còn gì lạ với tôi nữa...
"Tất nhiên là không được rồi. Cô nghĩ đâu ra người hầu được phép ôm ấp chủ nhân mình thế hả?"
"Ể? Nhưng mình đang ở đây còn gì?"
"Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó!"
Thật là. Nhưng mà, có lẽ cuộc đối thoại nhảm nhí này cũng giúp được một chút. Dù không còn Lene bên cạnh, tôi vẫn phải giữ vững bản thân. Nếu không, lần sau gặp lại nhất định Lene sẽ cười tôi mất.
"Claire-sama?"
"Gì nữa... Đây không phải là lần thứ ba ta nghe câu này rồi sao?"
"Thật ra là thứ tư rồi cơ."
"Cô đúng là! Đủ rồi, có gì nói thẳng ra đi!"
"Mình thích cậu."
Sự thẳng thừng trong tình cảm ấy khiến tôi có hơi bất ngờ. Tuy khác với tình yêu dịu dàng mà Lene dành cho tôi, nhưng rõ ràng cô thường dân này cũng đang lo lắng cho tôi theo cách riêng của mình. Dù thế, không thể phủ nhận rằng từng hành động, lời nói cùng với cách cư xử của cô ta đều có vẻ đùa cợt và giả dối.
"Rồi rồi, còn ta thì ghét cô."
Tôi cố trấn áp sự do dự trong lòng và trả lời theo thói quen.
"Lạ ghê. Mình tưởng nếu cứ theo đà lúc nãy thì sẽ được cơ..."
"Dựa vào đầu mà cô kết luận kiểu đó vậy hả? Mà được là được cái gì cơ?"
"Hả? Cậu muốn mình nói ra ư? Claire-sama táo bạo quá à~"
"Cô bắt đầu trước mà!?"
Vừa miễn cưỡng đáp lại mấy lời nhảm nhí của thường dân, bọn tôi đã về đến phòng. Cô ta lấy chìa khóa và mở cửa. Có vẻ Catherine vẫn ẩn thân như mọi khi. Thật là, không biết đến bao giờ tôi mới có thể giải thoát cho cậu ấy ra khỏi căn phòng ngột ngạt này nữa. Tôi vừa nghĩ thế thì-
"Claire-sama, cậu có thư này."
Thường dân vừa nói vừa đưa cho tôi một phong thư.
"Ai gửi thế?"
"Manaria Sousa-sama."
"! Onee-sama!?"
Tôi thấy bất ngờ vì không nghĩ mình sẽ nghe thấy cái tên đó. Với một sự vội vã không phù hợp với một quý cô, tôi giật lấy bức thư từ tay thường dân và tự mình xem qua phong bì. Trên đó, cái tên Manaria Sousa được viết bằng nét chữ tao nhã quen thuộc. Phong bì còn được niêm phong bằng biểu tượng hoàng gia của Sousa nên không thể nào nhầm lẫn được.
"Mở ra cho ta."
"Vâng ạ."
Tôi đưa lại bức thư cho thường dân để cô ta mở nó ra. Vừa mở ra, một mùi hương tươi mát lan tỏa trong không khí. Có vẻ như bức thư đã được tẩm nước hoa.
"..."
Khi bức thư nằm trên tay, tôi háo hức đọc từng chữ một. Chị ấy xin lỗi vì đã không liên lạc với tôi trong suốt thời gian qua và nói rằng sẽ đến Học viện với tư cách là du học sinh trao đổi.
"Claire-sama, chúng ta đến nhà ăn thôi."
"Cô cứ đi trước đi, ta đọc xong sẽ đến sau."
"Vậy thì mình sẽ chờ cậu."
"..."
Thường dân đã nói gì đó, nhưng hiện tại tâm trí tôi chỉ toàn là onee-sama mà thôi.
"Onee-sama... ở Học viện sao?"
Sau khi đọc xong thư, những lời ấy thốt ra khỏi miệng tôi.
"Onee-sama có phải là Manaria-sama không ạ?"
"Đúng thế. Chị ấy là đại công chúa của Vương quốc Sousa và cũng là người ta ngưỡng mộ đấy."
"Ra vậy..."
Dù thường dân có vẻ không mấy hứng thú, tôi vẫn tiếp tục.
"Onee-sama bảo chị ấy đến Vương quốc Bauer du học và đang ở Học viện. Chị ấy gửi thư tạ lỗi vì đã không liên lạc với ta sớm hơn."
"Ồ thế à?"
"Vừa rồi, giọng cô có vẻ gượng ép... à không, nghe có vẻ khó chịu thế?"
"Cậu tưởng tượng thôi, Claire-sama."
Tôi có nói gì đó khiến cô ta khó chịu không nhỉ? Mà thôi, tôi cũng chẳng việc gì phải bận tâm đến một đứa thường dân cả. Dù vậy, Relaire lại tò mò nhìn chằm chằm vào mặt cô ta.
"Claire-sama, chúng ta hãy mau đến nhà ăn thôi."
"Phải ha. À.. nhưng ta đang rất phấn khích nên có lẽ sẽ ăn không vào đâu."
Dù trong lòng vẫn còn nỗi tiếc nuối vì phải rời xa một người thân thiết như Lene, nhưng như vậy cũng là cơ hội để tôi hàn gắn lại tình cảm xưa. Cuộc sống suy cho cùng không chỉ là những điều tồi tệ.
"À vậy sao? Chúng ta mau đi thôi."
"Cô, cô có chắc là mình không khó chịu đấy chứ?"
"Không mà~ Mình khó chịu vì chuyện gì chứ?"
Trái ngược với lời nói, gương mặt cô ta lại lộ rõ sự bất mãn.
"Cô đang ghen đấy à?"
"Vâng."
"Trả lời nhanh vậy!?"
Tôi nghĩ đến khả năng đó, nhưng không ngờ lại đúng thật sao!?
"Không phải mình đã nhiều lần bày tỏ tình cảm với cậu rồi sao, Claire-sama?"
"Trò đùa đó ta nghe đến phát ngấy rồi."
"Mình phải làm sao cậu mới chịu hiểu cho tấm lòng chân thành của mình đây?"
"Không được đâu... À, nhưng mà-"
Một câu thơ chợt hiện lên trong tâm trí tôi.
"Liệu người có thể dâng một cành flos lên chiếc cân chứ? Khi đó tình yêu chân thành của người sẽ hiện lên rõ ràng thôi."
Khi tôi ngân nga câu thơ yêu thích nhất của mình, thường dân liền nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và nói,
"Thơ của Amour sao?"
"Ồ, cô cũng biết à?"
Thơ của Amour là một truyền thuyết được lưu truyền qua nhiều thế hệ ở Bauer.
Truyền thuyết kể về một người đàn ông cao lớn và một người đàn ông lực lưỡng. Cả hai đều đem lòng yêu cũng một vị thánh nữ. Họ được định sẵn sẽ trở thành những nhân vật có ảnh hưởng trong đất nước, và ai cũng cho rằng mình mới là người yêu thánh nữ nhiều hơn. Khi cả hai đấu đá để chứng minh tình yêu của mình, đất nước rơi vào hỗn loạn, còn thánh nữ thì bối rối không biết phải làm sao. Nàng liền cầu nguyện với Thần Linh và được ban cho chiếc cân thiên bình cùng với một thông điệp,
[Hãy để từng người dâng lễ vật lên chiếc cân. Nó sẽ cho biết ai là người sẽ trở thành chồng của con.]
Sau đó, theo quyết định của chiếc cân, người đàn ông lực lưỡng đã trở thành chồng của thánh nữ, còn người còn lại thì trở thành một vị vua tốt.
Câu mà tôi từng ngân nga chính là lời thánh nữ đã nói khi nàng đưa chiếc cân thiên bình cho hai người đàn ông kia.
"Claire-sama, cậu thích những câu chuyện như thế sao?"
"Ừ, ta đâu có ghét chúng. Không phải rất lãng mạn sao?"
Nghĩ lại thì, Manaria-onee-sama chính là mối tình đầu của tôi. Dù nói thật thì tình cảm ấy phần lớn là đến từ một vài sự hiểu lầm...
Thường dân mang vẻ mặt ảm đạm khi nói,
"Mình không ghét những câu chuyện tình yêu, nhưng mình không thích Thơ của Amour lắm."
"Ồ? Tại sao thế?"
Tôi nghiêng đầu khó hiểu. Trong mắt tôi thì đầu óc cô ta lúc nào cũng toàn mấy chuyện tình yêu với tình dục nên tôi cứ nghĩ cô ta cũng sẽ thích Thơ của Amour chứ...
"Ý mình là, nếu vị thánh nữ kia ngay từ đầu đưa ra quyết định thì đâu có chuyện gì. Việc để hai người đàn ông kia phải đấu đá vì mình thật tàn nhẫn. Người đó không giống thánh nữ gì cả!"
Cô thường dân thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Không, ý tôi là, theo một góc độ nào đó thì cô ta nói cũng có lý, nhưng vấn đề đâu phải nằm ở chỗ đó.
"Cô sai rồi."
Rõ ràng là cô thường dân này chẳng hiểu gì về cảm xúc của một thiếu nữ đang yêu cả. Tôi quyết định sẽ đích thân uốn nắn lại cách suy nghĩ đó của cô ta.
"Nhất định là cô ấy không biết mình nên lựa chọn thế nào. Khi yêu, cô sẽ không thể dễ dàng phân định xem mình yêu ai bao nhiêu được."
Tuy câu nói này có hơi ngây thơ, nhưng tôi vẫn khá tự tin vào lập luận của mình.
"Không thể quyết định nên yêu ai, cũng chẳng thể xác định rõ tình cảm mình dành cho họ sâu đậm đến mức nào... Xin hãy cho tôi một câu trả lời, nếu có thể, ai đó cũng được... Mong ước tha thiết của một trái tim đang bối rối giữa vòng xoáy tình yêu... chính là cảm xúc được khắc họa trong bài thơ này."
Ngay cả tôi cũng mong ước được trải qua một chuyện tình như thế. Cảm giác thật tuyệt khi được ai đó khao khát đến mức khiến mình không biết phải đáp lại như thế nào.
"Claire-sama?"
"Gì... Khoan đã. Hôm nay chúng ta nói chuyện kiểu này là lần thứ mấy trong ngày rồi?"
"Mình đói."
"CÔ ĐÚNG THẬT LÀ...!"
Câu nói không có chút lãng mạn nào của thường dân đã khiến đầu tôi bốc khói.
"Mà thôi, kẻ lấy tình cảm ra làm trò đùa như cô sẽ không hiểu được những thứ tinh tế này đâu."
Tôi chợt nhận ra rằng mình không thể mong đợi gì một mối tình lãng mạn như trong Thơ của Amour từ một người như cô ta cả. Thế nên tôi đã bước nhanh đến nhà ăn.
"Nhưng mình đâu có đùa."
Tôi nghe cô ta nói vậy sau lưng, nhưng ai mà tin được chứ.
(Cô nói vậy thôi, chứ cuối cùng cô cũng sẽ rời bỏ ta mà đi đúng không? Giống như Lene đã làm vậy.)
Những vết sẹo từ việc đánh mất những người yêu quý đã khiến tôi trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết. Dù vậy, phải một thời gian nữa tôi mới nhận ra điều đó.