Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 252

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

2 5

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 2

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

72 207

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4333

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 112

Chương IV: Tôi và thường dân muốn tán tỉnh tôi - s.37 Chiếc cân tình yêu

"Chiếc cân tình yêu...? Ý là cái cân trong bài Thơ của Amour ấy à?"

"Ừ. Họ nói chiếc cân ấy sẽ được sử dụng trong lễ hội sắp tới đấy."

Chúng tôi đang tụ họp tại vọng lâu quen thuộc. Onee-sama đi cùng tôi, và cả Yuu-sama lẫn Thane-sama cũng tham gia. Như thường lệ, cô thường dân phục vụ chúng tôi, dù có hơi bực mình khi phải thừa nhận rằng so với Lene, cô ta tuy không có sự tinh tế, nhưng về khoản trà và đồ ngọt lại vượt trội hơn hẳn chị ấy. Chỉ mới hôm trước Onee-sama giới thiệu món tiramisu, vậy mà hôm nay cô ta đã có thể tái hiện hoàn hảo, khiến cả hai chúng tôi đều kinh ngạc. Có lẽ cũng vì lý do đó mà Yuu-sama và Thane-sama quyết định tham gia buổi trà hôm nay. Dù có hơi bực bội, nhưng tôi vẫn có chút biết ơn thường dân.

Hiện tại, Onee-sama đang được Yuu-sama giải thích về lễ hội Amour sắp tới. Vì có quan hệ sâu sắc với Giáo hội, Yuu-sama đặc biệt am hiểu các nghi lễ và nghi thức tôn giáo nên Onee-sama lắng nghe rất chăm chú.

"Không phải Thơ của Amour chỉ là truyền thuyết thôi sao?"

Có lẽ vì cả hai đều là người thừa kế của vương quốc mình, Onee-sama nói chuyện với Yuu-sama bằng giọng điệu thân thiện hơn nhiều so với lúc nói chuyện với Rodd-sama.

"Người ta nói rằng bài thơ là sự kết hợp đan xen của nhiều truyền thuyết khác nhau đấy."

"Vậy là chiếc cân có thật sao?"

"... Ừm, chắc chiếc cân đó cũng là một loại ma cụ thôi."

Yuu-sama nhanh chóng đồng tình với lời của Thane-sama rồi tiếp tục giải thích.

"Những năm gần đây, sau khi phát hiện ra đá ma thuật, người ta mới bắt đầu sáng chế các đạo cụ ma thuật mang sức mạnh phi thường, nhưng từ xa xưa vốn đã có nhiều món đồ nắm giữ sức mạnh thần kỳ."

Vì không có hiểu biết gì về đá ma thuật hay cơ chế hoạt động của chúng, nên trong phần lớn chiều dài lịch sử, những hiện tượng bí ẩn như thế đều được cho là do thần thánh tạo ra.

"Vậy là chiếc cân tình yêu cũng dùng đá ma thuật sao?"

"... Có lẽ thế."

Thane-sama gật đầu, nhưng rõ ràng tâm trí đang để nơi khác. Tôi nhận ra mắt ngài ấy đang hướng về phía chiếc bánh tiramisu. Ngài đã ăn một phần rồi, không lẽ Thane-sama là người hảo ngọt sao? Nếu vậy thì... có lẽ tôi nên nhờ cô thường dân kia dạy mình cách làm bánh nhỉ...?

"Hiểu rồi. Thế rốt cuộc cái cân ấy được dùng để làm gì trong lễ hội?"

"Nó giống như trận đấu tay đôi, hoặc có thể là kiểu hẹn hò giấu mặt... Nói đơn giản thì người ta sẽ tranh giành người mà mình muốn kết hôn."

Yuu-sama đáp lại một cách vui vẻ.

"Giống như trong Thơ của Amour vậy, những tranh chấp vì tình yêu luôn là nguồn cơn của xung đột. Lễ Amour bắt nguồn từ truyền thuyết đó, như một cách để mọi người cạnh tranh và giải quyết những xung đột trong tình cảm."

"Gì cơ, mọi người sẽ dâng lễ vật à?"

Onee-sama trêu chọc. Chỉ có người hiểu rõ nội dung trong Thơ của Amour mới có thể nói ra câu đấy. Là người nước ngoài, Onee-sama hắn phải rất am hiểu văn hóa của vương quốc này mới có thể nói ra câu châm chọc đó.

"Phải đấy. Người ta sẽ dâng lễ vật lên chiếc cân, và trọng lượng của vật đó sẽ quyết định kết quả."

Onee-sama có vẻ bất ngờ khi Yuu-sama dễ dàng xác nhận điều cô ấy vốn chỉ định nói đùa.

"Bất ngờ thật đấy. Tôi đã được học về văn hóa và lịch sử của Vương quốc Bauer nên biết về nó, tôi nghĩ nó chỉ có trong truyền thuyết thôi chứ."

"À, vì nó nằm trong lịch sử phong tục tập quán mà. Có lẽ thầy của Manaria không thể nào truyền đạt hết được."

Khi Yuu-sama uống hết tách trà, thường dân lặng lẽ rót thêm. Ngài ấy gật đầu cảm ơn rồi nói tiếp.

"Nhưng mà, dù nói là thi đấu bằng trọng lượng của lễ vật, thì không phải so sánh khối lượng thật đâu. Chiếc cân được thiết lập để so sánh độ khó khi thu thập lễ vật, nên trọng lượng cảm xúc mới là điều quyết định nhất."

"Ồ? Vậy cứ dâng hoa flos là được phải không?"

"Dựa vào lịch sử thì đúng vậy, hoa flos vẫn được xem là lễ vật nặng nhất mà."

"Ra vậy, giống với truyền thuyết luôn nhỉ?"

Có rất ít người từng được tận mắt thấy hoa flos thật sự. Ngay cả tôi cũng chỉ biết đến loài hoa ấy qua sách vở hoặc tranh vẽ, nghe nói đó là một loài hoa huyền bí tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

"Manaria hỏi han nhiệt tình thật đấy, có hứng thú với nghi thức này rồi sao?"

Yuu-sama trêu chọc, như muốn hỏi Onee-sama có người mình thích rồi sao. Khoan đã, Onee-sama... đang yêu sao? Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi lo lắng, nhưng tôi là một quý tộc nên không thể để lộ ra ngoài.

"Không phải đâu, nhưng chẳng phải rất thú vị sao? Còn lãng mạn nữa... Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn thử gửi gắm tình cảm mình cho nó cân đo."

"Nhưng Onee-sama, chúng ta đều là con gái mà. Không phải chúng ta mới là người được người khác tranh giành sao?"

Dù nói vậy, nhưng tôi sẽ cảm thấy cô đơn nếu Onee-sama thật sự có người yêu.

"Claire thì sướng rồi, cô có Rei mà."

"Gì cơ!? Yuu-sama!"

Tôi phản ứng lại khi Yuu-sama trêu chọc.

"Ồ, vậy ra Claire và Rei có quan hệ kiểu đó sao?"

Ngay cả Onee-sama cũng hùa theo. Trời ạ!

"Onee-sama, xin đừng nói mấy lời ngốc nghếch như thế nữa. Cô ta suốt ngày chỉ chọc ghẹo tôi thôi."

Sau khi trút hết cơn giận, tôi nhấp một ngụm trà.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rằng tình cảm của mình là thật lòng, nhưng Claire-sama không chịu tin gì cả."

"Ồ? Vậy tức là Rei đang yêu đơn phương hả?"

"Một ngày nào đó tôi sẽ khiến Claire-sama đáp lại tình cảm này."

"Cô...! Nếu còn đùa nữa thì ta không tha cho cô đâu!"

Tôi lườm cảnh cáo để ép cô ta im miệng, vậy mà không hiểu sao con nhỏ thường dân ấy lại tỏ ra vui vẻ. Thật là, cô ta bị sao vậy hả...?

Khi thấy Relaire lảo đảo trên bàn, tôi đã đưa một miếng bánh tiramisu của mình cho nhỏ, và thấy nhỏ ăn ngon lành.

"Hơn nữa nếu có thể yêu người đồng giới thì ta chắc chắn sẽ chọn Manaria-sama chứ không phải cô."

"Ahaha! Nghe em nói thế ta vui lắm. Nếu Claire chọn ta, ta sẽ hạnh phúc hơn bất cứ quý ông nào."

"Ôi, Onee-sama!"

Onee-sama vui vẻ đón nhận lời nói đùa của tôi. Quả đúng là người có khiếu hài hước tuyệt vời. Phải rồi, hài hước cũng cần phải tao nhã, cô thường dân kia cũng nên học hỏi vài điều đi chứ!

"Phải rồi, mối tình đầu của Claire là Manaria đấy nhỉ?"

"Yuu-sama! Không cần phải lôi chuyện hồi bé của tôi ra như vậy đâu!"

"À đúng rồi! Khi đó em còn tưởng ta là con trai nữa mà."

Tôi chỉ muốn độn thổ khi những ký ức đáng xấu hổ đó bị lôi ra ngoài. Đó là khoảng thời gian tôi được gửi đến sống trong nhà Bá tước Larnach.

Sau khi mất mẹ, trong lòng tôi xuất hiện một vết thương lớn không bao giờ lành. Tôi và mẹ chia tay nhau sau một cuộc cãi vã, và tôi đã không bao giờ có cơ hội để nói lời xin lỗi. Sự thật ấy đã in sâu vào tuổi thơ của tôi, kể cả khi trưởng thành, vết sẹo ấy vẫn không hề phai nhạt.

Sau khi mẹ qua đời, tôi đã sống khép kín suốt một thời gian dài. Vì mẹ cũng là người đồng hành đắc lực của cha tôi trong lĩnh vực chính trị, cha tôi khi ấy bị cuốn vào những hậu quả chính trị đến mức không còn thời gian hay tâm trí để quan tâm đến tôi. Cuối cùng ông ấy đã giao tôi cho một người họ hàng ở nhà Larnach. Và tại đó là lần đầu tiên tôi gặp Onee-sama.

"Lúc ấy... em đã được cứu rỗi bởi lời nói của Onee-sama."

Khi ta đang chìm đắm trong sự hối tiếc và tự trách mình vì tất cả, Onee-sama đã nói thế này:

-Không ai trách em đâu, Claire.

Onee-sama đã thấu hiểu cảm xúc của tôi, điều mà ngay cả cha cũng không làm được. Rồi chị ấy tiếp tục.

-Tại đây và từ bây giờ trở đi, ta xin thề sẽ luôn bảo vệ em.

Chị ấy trích dẫn một câu lời thề tình yêu trong Thơ của Amour. Tôi không tin Onee-sama có tình cảm với tôi lúc đó, và tôi biết những lời đó chỉ muốn làm tôi vui lên thôi... Nhưng, khi nghe những lời thề ấy, một câu thoại như bước ra từ truyện cổ tích khiến tôi đã đem lòng yêu chị ấy.

Bởi vì khi ấy, Onee-sama trông chẳng khác nào một chàng hoàng tử vô cùng đẹp trai!

"Mình cũng yêu con người đó của Claire-sama lắm."

"Tự nhiên nói cái gì vậy hả!?"

"Mình xin lỗi, nhưng mình không kiềm chế được ấy mà."

Thường dân lại bắt đầu nói linh tinh. Không kiềm chế được sao? Không lẽ bình thường cô ta luôn kiềm chế thứ gì đó?

"Ra là vậy... Vậy ra Rei thật sự yêu Claire nhỉ? Hiểu rồi..."

Onee-sama thì thầm như vậy rồi mỉm cười hứng thú như thể vừa phát hiện ra điều gì đó mới mẻ và thú vị. Có vẻ như Onee-sama vẫn giữ thói quen xấu đó.

Onee-sama có một tật xấu là bắt nạt bất cứ ai khiến chị ấy chú ý. Cũng giống như bọn con trai nghịch ngợm vậy. May thay, trường hợp của Onee-sama là chị ấy biết điểm dừng ở đâu, nên mọi chuyện không bao giờ đi quá xa cả. Dù vậy, hành động đó có thể bị coi là khá cực đoan đối với những người chưa quen.

"Nhưng mà tiếc quá, Claire lại thích ta cơ."

Onee-sama kéo tôi lại gần và vòng tay ôm lấy tôi.

"Ôi Onee-sama, sao thế ạ?"

Tuy hỏi vậy nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy hoài niệm. Hồi còn nhỏ chị ấy vẫn hay ôm tôi như thế này.

... Thường dân, sao mặt cô lại co giật thế kia? Ngay cả Relaire cũng có vẻ bồn chồn.

"Claire, nếu ta nói yêu em, em có tin không?"

"Tất nhiên rồi. Ngay cả bây giờ em vẫn tin cơ."

"Fufu, thế à? Ta hiểu rồi."

Onee-sama nở nụ cười rạng rỡ. Dù không phải thứ tình cảm lãng mạn, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ chị ấy cho đến tận bây giờ.

"... Rei, cô làm đổ trà rồi kìa."

"Thứ lỗi cho tôi."

Thường dân đột nhiên trở nên lóng ngóng, thật chẳng giống cô chút nào. Cô đang làm gì vậy? Relaire cuống cuồng né tránh dòng trà nóng đang lan trên bàn.

"... Có chuyện gì sao? Trông sắc mặt tệ lắm..."

"Không ạ, cảm ơn ngài đã quan tâm."

Thane-sama lo lắng cho thường dân. Một thường dân mà được quan tâm như vậy đúng là láo xược thật đấy! Nhưng... cô ta ổn không? Giờ mới để ý, sắc mặt của thường dân đúng là nhợt nhạt thật...

"... Claire và Manaria đúng là hợp nhau nhỉ."

"... Vâng. Ngài có muốn dùng thêm trà không?"

"... Rei, đó không phải trà, là bình sữa mà."

Rõ ràng là có gì đó không ổn. Có lẽ tôi đã ép cô ta làm hơi quá sức kể từ sau khi Lene rời đi.

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu để cô thường dân này nghỉ ngơi một thời gian. Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu khi tôi bất giác thấy lo lắng cho cô ta.