"Claire-sama, ừm... chuyện này thật khó để nói ra nhưng..."
"? Có chuyện gì thế, Loretta? Ta không giận đâu, cậu nói đi."
Tôi lại cùng Pipi, Loretta... thường dân (cả Relaire nữa) uống trà ở vọng lâu. Lúc đó Loretta lên tiếng. Hôm nay Onee-sama không có mặt vì được mời đến buổi tiệc trà ở hoàng cung. Tôi cũng muốn đi cùng chị ấy, nhưng Loretta và Pipi bảo có chuyện riêng muốn bàn nên tôi đã ở lại với họ.
Sắc mặt Loretta lúc ấy trông rất căng thẳng đến mức cả tôi cũng bắt đầu lo lắng.
"Ừm... À thì, là chuyện về Manaria-sama."
"Onee-sama? Có chuyện gì sao?"
Ban đầu tôi còn cảnh giác, tự hỏi không biết cậu ấy nhắc đến chuyện gì, nhưng khi nghe đến tên Onee-sama, tôi cũng bớt lo phần nào. Thế rồi-
"Manaria-sama... Claire-sama có chắc là có thể tin tưởng người đó không ạ?"
"... Ý cậu là sao?"
Không hiểu sao giọng tôi trầm hẳn đi. Trong tất cả mọi người, cậu ta nghi ngờ Onee-sama của tôi sao?
"Loretta, dù có là gì đi nữa thì cũng có những giới hạn mà cậu không được phép vượt qua. Tùy vào hoàn cảnh mà-"
"Claire-sama."
"Gì hả thường dân, chẳng lẽ cô không biết là không được ngắt lời ta sao?"
"Xin hãy giữ bình tĩnh. Loretta-sama và Pipi-sama đang sợ hãi đấy."
Lời của thường dân khiến tôi sực tỉnh. Khi nhìn sang Pipi và Loretta, tôi thấy cả hai đều co rúm lại vì sợ hãi. Tôi thật sự đã quá đáng rồi. Rõ ràng Loretta đã nói là chuyện này rất khó nói ra, vậy mà chính tôi lại thúc giục cậu ấy phải nói. Thái độ của tôi đúng là độc đoán. Ngay cả Relaire cũng có vẻ sợ hãi.
"Xin lỗi, Pipi, Loretta. Ta đã để cảm xúc chi phối rồi. Giờ thì ta sẽ lắng nghe nên hai người cứ nói tiếp đi."
"Mình đoán là cậu sẽ tức giận, Claire-sama."
"Phải, dù sao thì Claire-sama cũng rất kính trọng Manaria-sama mà."
Đúng như bọn họ nói, tôi thật sự rất kính trọng Onee-sama. Khi tôi vừa mất mẹ, trái tim tôi đã ngập chìm trong tuyệt vọng, chính chị ấy đã cứu tôi ra khỏi đó... Nhưng ngay cả khi gạt bỏ cảm xúc cá nhân, tôi vẫn cảm thấy chị ấy là một cô gái đáng yêu. Tiếc là Pipi và Loretta lại không nghĩ thế.
"Hai người nghĩ sao?"
"Tớ... thấy ngài ấy có hơi đáng sợ."
"Mình cũng thấy vậy."
"Đáng sợ...? Dù nhìn kiểu gì đi nữa ta thấy hai người đâu có vẻ gì sợ sệt khi ở trước mặt chị ấy chứ. Trái lại ta còn thấy hai cậu như đang ra sức lấy lòng chị ấy."
Thật lòng mà nói, lúc ở trước mặt Onee-sama, trông họ như thể đang cố hết sức để thu hút sự chú ý của chị ấy vậy.
"Chính vì thế mới đáng sợ ấy! Không phải là ngài ấy đang làm gì đặc biệt đâu... Nhưng-"
"Chỉ riêng sự hiện diện của Manaria-sama thôi cũng đủ thu hút những người xung quanh, ngài ấy có một sức hút nào đó mà mình không diễn tả được."
Cả hai đều cảm thấy điều đó thật đáng sợ.
"Ra là chuyện đó sao? Hai người chỉ đang nghĩ quá lên thôi."
Tôi nở một nụ cười tươi để xua tan nỗi lo lắng của họ.
"Lý do hai người cảm thấy bị thu hút bởi Onee-sama đơn giản chỉ là vì chị ấy là một quý cô hấp dẫn, thế thôi."
"C-cậu thực sự nghĩ vậy sao?"
"Tất nhiên rồi. Loretta, có thể nói chị ấy không làm gì đặc biệt, nhưng một quý cô đích thực có thể thu hút những người xung quanh chỉ bằng sự hiện diện bản thân."
"Vâng, Claire-sama hẳn cũng có khí chất đó, nhưng mà..."
Có vẻ như cả Pipi và Loretta vẫn còn lo lắng. Relaire thì đang nhấm nháp chiếc bánh quy ở góc bàn, nhưng có lẽ cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, cô bé quay lên nhìn chúng tôi. Để trấn an, tôi xoa đầu nó như muốn nói mọi chuyện sẽ ổn thôi.
"Này thường dân, thế còn cô nghĩ gì về Manaria-sama?"
"Cô có nghĩ Claire-sama nói đúng không?"
Họ thậm chí còn hỏi ý kiến của thường dân.
"Hừm... À thì, tôi không nghĩ Manaria-sama làm gì đó kỳ quặc... như thôi miên hay gì đó đâu."
"Cái đó thì..."
"Không đến mức đó đâu..."
"Những gì Claire-sama nói gần như hoàn toàn đúng. Từng động tác của Manaria-sama đều tinh tế đến hoàn hảo, và trước khi nhận ra thì đã bị cuốn vào đó rồi."
"Ngay cả thường dân cũng đồng ý với ta mà."
"Nhưng mà-"
"?"
Ngay khi nghĩ cô thường dân cũng đồng tình với tôi, thì hóa ra cô ta vẫn còn điều muốn nói.
"Mình không nghĩ Manaria-sama vô tình làm chuyện đó, ngược lại mình còn thấy ngài ấy đang cố tình hơn."
"Thường dân! Cô dựa vào đâu mà...!"
"Manaria-sama cần xây dựng các mối quan hệ mới ở Bauer."
"-!"
Khi tôi còn đang sững người thì cô kia nói tiếp.
"Như Manaria-sama đã nói, ngài ấy gần như đã bị trục xuất khỏi quê hương. Với tình cảnh hiện tại thì ngài ấy không có nhiều lựa chọn."
"Ý cô là sao?"
"Đừng vòng vo nữa, mau nói thẳng ra đi!"
Loretta và Pipi giục cô ta tiếp tục.
"Ngài ấy có thể từ bỏ quê hương và bắt đầu một cuộc sống mới ở Bauer, hoặc-"
"Chị ấy đang chờ thời cơ để quay về giành lấy ngai vàng Sousa - có phải cô muốn nói thế không?"
"Vâng, không hổ là Claire-sama."
Nói đơn giản thì đây chính là điều mà cô ta muốn nói. Khi Onee-sama nói rằng "thật thoải mái vì thoát khỏi sóng gió gia tộc", thì đó chỉ là cái cớ. Ý định thật sự của chị ấy là xây dựng quan hệ, tích lũy lực lượng để đến khi thời cơ đến, có thể quay về Sousa và giành lấy ngai vàng.
"Cô nghĩ quá lên thôi."
"Ừm, mình cũng không nghĩ Manaria-sama thật sự có hứng thú với ngai vàng đâu."
"Vậy thì-"
"Nhưng mà khi bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi khác, các mối quan hệ là điều rất quan trong. Cho nên mình nghĩ việc Manaria-sama cố gắng xây dựng các mối quan hệ quanh mình không nhất thiết chỉ là nhắm đến ngai vàng."
Tôi phải thừa nhận rằng những gì thường dân nói rất hợp lý. Dù mục đích thực sự Onee-sama có là gì đi nữa, thì ở thời điểm hiện tại, chị ấy không thể dựa vào sự hậu thuẫn từ quê nhà. Trong hoàn cảnh đó, việc chị ấy tìm cách mở rộng mạng lưới quan hệ cũng là điều dễ hiểu.
"Ta hiểu ý cô nói, nhưng có một chuyện khiến ta thấy lạ."
"Có chuyện gì thế, Claire-sama yêu dấu của mình?"
"Ta đang nói nghiêm túc đấy. Tại sao các cô lại... phải nói thế nào nhỉ... đối địch với Onee-sama thế?"
Dù là Loretta, Pipi hay thậm chí là thường dân, dường như ai cũng dựng lên bức tường ngăn cách khi nhắc đến Onee-sama. Nếu không thì đã chẳng có chuyện họ cảm thấy sợ hãi chỉ vì bị chị ấy thu hút.
"Cậu hỏi tại sao à...? Thì là..."
"Vâng, là như vậy đấy..."
"Claire-sama, xem ra chỉ có cậu là không biết gì cả."
"Hả!?"
Mặc dù Loretta và Pipi không hòa hợp với thường dân, nhưng ba người họ lại có cùng quan điểm ở đây. Chờ đã, bọn họ có ý gì đây?
"Ahahaha, Rei và những người khác chỉ lo ta cướp mất em khỏi họ thôi, Claire."
"Onee-sama!"
"Chào Claire. Rei, Loretta và Pipi cũng vậy nhé. Ta không định nghe lén đâu, nhưng mà vì mọi người đang nói chuyện nên đã không tiện xen ngang, xin lỗi nhé."
Chị ấy đã đứng đó từ lúc nào chứ? Không hiểu bằng cách nào đó, Onee-sama đã đứng ở một góc mà không ai trong chúng tôi để ý. Khi tôi ngạc nhiên đáp lại, sắc mặt Pipi và Loretta lập tức tái mét, và vội vã đứng dậy. Onee-sama ra hiệu bảo rằng không cần thiết rồi hỏi liệu có thể ngồi cùng bàn với chúng tôi không.
Việc Loretta và Pipi phản ứng như thế cũng là điều dễ hiểu. Dù họ không có ác ý, nhưng những lời vừa rồi cũng chẳng khác gì đang bôi nhọ hoàng tộc của một quốc gia khác. Huống chi người bị nói đến lại trực tiếp nghe thấy, bảo sao họ không lúng túng cho được... Tuy nhiên, thường dân thì chẳng mấy bận tâm.
"Loretta, Pipi cho ta xin lỗi. Quả thật là ta đã có phần hấp tấp trong việc mở rộng mối quan hệ, và có vẻ nhưng hành động của ta đã khiến hai cô lo lắng. Thật lòng xin lỗi."
Onee-sama cúi đầu, Loretta và Pipi cuống quýt đáp lại.
"Không! Người xin lỗi đáng ra phải là chúng tôi!"
"Chúng tôi mới là người đã làm điều sai trái-!"
Cả hai đứng dậy chỉnh lại tư thế và thể hiện sự kính trọng dành cho Onee-sama như một thành viên hoàng tộc. Cảm xúc bất ngờ dường như chiếm ưu thế, rõ ràng cả hai đều bối rối trước tình huống này. Onee-sama đón nhận lời của họ rồi nói tiếp.
"Ta chưa từng có ý định gây rạn nứt tình bạn giữa mọi người. Nhưng tốt xấu gì ta cũng đã quen biết Claire từ trước và có mối liên kết sâu sắc với em ấy. Cũng giống như hai người muốn trân trọng khoảng thời gian bên Claire, ta cũng muốn làm điều tương tự. Mong hai người hiểu cho."
"V-Vâng!"
"Tất nhiên rồi ạ!"
Trước sự đáp lời vội vàng đầy căng thẳng của Loretta và Pipi, Onee-sama nở một nụ cười gượng. Sau đó chị ấy vừa xoa đầu Relaire vừa nói,
"Thật sự không cần phải khách sáo như vậy đâu. Như ta đã nói, ta hiện không còn là người nên được xem là hoàng tộc nữa. Thế nên cứ tự nhiên là được rồi."
"Chuyện đó..."
"Nhưng mà..."
Loretta và Pipi dường như vẫn chưa thể chấp nhận ngay sự thân thiện đột ngột này của Onee-sama.
"À, thật ra ta rất muốn có thêm thời gian vui vẻ với Claire, nhưng đồng thời ta cũng rất hứng thú với hai cô, những người mà em ấy cũng rất trân trọng. Miễn là hai người thấy ổn, ta rất mong chúng ta có thể thân thiết hơn nữa."
"Tất nhiên rồi ạ!"
"Đó là vinh dự lớn nhất của chúng tôi!"
"Cảm ơn. Ta thật sự rất vui vì đã có thêm những người bạn mới."
Nụ cười của Onee-sama rạng rỡ và cuốn hút đến mức khiến tim tôi khẽ rung động, mặc dù chúng tôi đều là con gái.
"... Manaria-sama, còn tôi thì sao?"
Khi Loretta, Pipi và tôi đang đắm chìm trong nụ cười ấy, nhỏ thường dân một lần nữa không biết nhìn tình hình. Onee-sama mỉm cười có phần thích thú rồi nói,
"Đó là vì cậu và ta đang cạnh tranh ở một phạm trù khác với hai người họ, Rei ạ."
"Ý ngài là sao?"
"Lại thế rồi. Ta biết là cậu hiểu mà. Hay là cậu vẫn còn định giả ngốc đấy à?"
"Tôi không hiểu."
"Ra vậy. Xem ra cậu vẫn chưa hạ quyết tâm. Mà, chắc cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
Onee-sama nở nụ cười từ tận đáy lòng.
"Thôi, chuyện đó tạm gác lại đã. Sao chúng ta không thưởng thứ trà nhỉ? Ta có hơi mệt sau buổi tiệc trà hoàng cung, nên muốn thư giãn một chút."
"... Onee-sama. Được rồi, Le... à, thường dân, mau phục vụ trà đi."
"Có ngay ạ."
Sau đó, chúng tôi cùng nhau tận hưởng buổi trà thường lệ. Loretta và Pipi dường nhưng cũng hiểu được phần nào tính cách của Onee-sama nên họ đã thoải mái nói chuyện hơn. Thường dân thì vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng vì đã quen nên tôi biết chắc cô ta lại đang nghĩ đến mấy thứ kỳ quặc, nên là tôi cũng không bận tâm gì cả.
Và thế là, tôi vẫn không hề hay biết rằng mối quan hệ giữa Onee-sama và cô thường dân đang dần xấu đi nhanh chóng, tôi hoàn toàn không ngờ được rằng mọi chuyện sẽ đi xa đến mức ấy.