Tiếp Tục:
—————
“À... thật ra, tớ cũng có một chuyện muốn nhờ cậu.”
Đang mừng rỡ một mình, Souma nghe thấy Chika cất giọng có chút ngập ngừng.
“Nhờ? Cậu muốn nhờ tớ á?”
Câu nói bất ngờ khiến Souma tròn mắt. Chika liền nói.
“Ừm... tớ muốn Ichinose-kun... dõi theo tớ.”
“... Hả?”
Một lời cầu xin mơ hồ đến mức Souma chẳng hiểu ra sao, vẫn giữ nguyên nắm tay giơ cao mà ngơ ngác.
“À, um, giải thích thế nào nhỉ...”
Chika chạm ngón tay lên má, vừa suy nghĩ vừa nói lắp bắp.
“Thật xấu hổ khi tự nói thế này, nhưng... tớ thường bị gọi là kiểu “được cưng chiều” ấy. Một nhân vật dễ thương mà ai cũng muốn nâng niu.”
“Biết chứ. Ngày nào nhìn cậu trong lớp cũng rõ mà. Người ta còn gọi cậu là “Thiên sứ hoà bình” nữa. Cũng hiếm lắm đó, một bạn cùng lớp lại được đặt biệt danh ‘thiên sứ’ cơ mà.”
“Nghe ngượng chết đi được, vậy mà chẳng hiểu sao nó cứ bám theo tớ...”
Biệt danh nổi bật nhất mà cậu biết là “thiên sứ hoà bình”, nhưng Souma còn biết cả một loạt như, “yuru-chara chữa lành”, “hiện thân của sự dễ thương”, “bạn cùng lớp số một ai cũng muốn có làm em gái”, “hạng nhất bảng xếp hạng ‘'muốn sinh con gái như thế này trong tương lai’”.
Nói cách khác, Chika được cả lớp yêu thương hết mực.
“Mọi người lúc nào cũng tốt với tớ. Khi đi mua sắm, họ chọn sẵn quần áo dễ thương cho tớ. Khi đi xem phim, họ còn mua vé cho cả tớ trước nữa.”
“Đúng là được chăm chút từng li từng tí nhỉ.”
Souma gật đầu, Chika tiếp tục…
“Đúng, và tớ biết ơn lắm chứ. Nhưng nếu nghĩ ngược lại... tức là tớ chưa từng tự chọn quần áo cho mình, chưa từng tự mua vé xem phim. Và không chỉ bạn bè như Miki-chan đâu, mà ngay cả bố mẹ tớ cũng luôn cưng chiều như vậy.”
“Bố mẹ cậu đều là thợ làm bánh nổi tiếng mà.”
Chika lại khẽ gật đầu.
“Ừ. Tớ là đứa con sinh muộn, sau khi bố mẹ gần như đã từ bỏ hy vọng có thêm con. Vậy nên lúc tớ chào đời, họ mừng lắm. Và họ đã nuôi dưỡng tớ bằng tất cả tình thương. Nhưng chính vì thế... bố mẹ lo cho tớ quá nhiều. Tớ hầu như chưa bao giờ phải làm việc nhà. Đôi khi... tớ thấy buồn và bất lực vì điều đó lắm.”
Đôi mắt vốn hướng về Souma giờ đã cúi xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc nĩa trong tay.
Souma im lặng. Những từ như “điều trị hiếm muộn”, “sinh con muộn tuổi” dẫu không hay xem tin tức, cậu vẫn từng nghe qua. Người ta bảo, khao khát có con mà không được thì khổ sở lắm. Nếu sau bao nỗi gian nan mà cuối cùng cũng có một bé gái, thì việc cha mẹ nâng niu quá mức e rằng là điều khó tránh.
“Cậu đừng hiểu lầm nhé. Tớ vẫn rất yêu quý Miki-chan, các bạn khác và cả bố mẹ nữa. Tớ biết ơn họ lắm chứ. Nhưng chính vì chưa từng tự mình làm gì nên tớ ghét cái cảm giác bất lực này. Tớ muốn trở thành một người lớn tự lập, tự lo được cho bản thân. Mà nếu cứ như bây giờ, chắc chắn tớ sẽ không bao giờ làm được điều đó.”
Dù vẫn hơi cúi đầu, nhưng trong mắt Chika ánh lên một ý chí mạnh mẽ.
“Tớ muốn tự chọn quần áo cho mình, tự mua vé xem phim. Cả việc nhà nữa, tớ muốn phụ giúp để bố mẹ bớt vất vả hơn. So với ước mơ làm thợ làm bánh của Ichinose-kun thì mục tiêu này nhỏ bé thật, chắc cậu sẽ cười mất...”
“Tớ mà cười sao được.”
Souma lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Dù ước mơ khác nhau, nhưng cả tớ với cậu đều đang cố gắng để trở thành người mà mình mong muốn. Thì làm sao tớ có thể cười được.”
“... Cậu nói đúng.”
Nghe lời chân thành ấy, Chika khẽ mỉm cười dịu dàng.
“Thật lòng thì tớ cũng muốn ủng hộ cậu lắm. Nhưng cụ thể tớ phải làm gì đây? Cậu bảo muốn tự lập mà, nếu tớ giúp thì còn ý nghĩa gì nữa?”
“Không phải giúp, mà là... chỉ cần dõi theo tớ thôi. Tớ muốn thử nhiều thứ mà trước giờ chưa từng làm. Nhưng nếu chỉ có một mình, tớ thấy hơi sợ...”
“Sợ sao?”
“Ừm... vì tớ chưa từng tự làm gì một mình cả. Lỡ thất bại thì sao? Lỡ tớ không biết xử lý thế nào, hoảng loạn thì sao? Nên tớ nghĩ, chỉ cần có ai đó ở gần, tớ sẽ thấy yên tâm hơn.”
“À... tức là cậu muốn tớ làm kiểu “giám sát viên” như ở bể bơi đúng không?”
Souma cuối cùng cũng hiểu ra điều Chika muốn nói.
Quả thật, thử làm điều chưa từng làm bao giờ thì cần rất nhiều dũng khí. Souma cũng vậy thôi lần đầu thử làm mấy cái công thức phức tạp, cậu hồi hộp đến phát run. Có người hướng dẫn bên cạnh thì yên tâm hơn nhiều.
“Thế sao cậu không nhờ Saitou giúp? Cậu ấy là bạn thân nhất của cậu còn gì.”
“Không được đâu. Miki-chan mà thấy tớ lúng túng, chắc chắn sẽ lao vào giúp ngay trước khi tớ kịp làm gì mất.”
“À... đúng thật. Cái cảnh ấy tớ tưởng tượng ra được luôn.”
Souma gật gù.
“Nhưng... sao lại là tớ? Nói thật nhé, bọn mình đâu nói chuyện nhiều đâu.”
Cùng lớp đã nửa năm, số lần trò chuyện giữa họ chắc đếm trên đầu ngón tay.
“Chính vì thế đó. Cậu không quá thân như Miki-chan nhưng cũng không phải người xa lạ. Tớ nghĩ một người như vậy sẽ giữ được khoảng cách vừa đủ để quan sát thôi, không can thiệp quá nhiều.”
“À, ra vậy.”
“Nhưng còn một lý do nữa, quan trọng hơn nhiều.”
“Lý do gì?”
“Là Ichinose-kun... chính là cậu.”
“Tớ á?”
Chika gật đầu.
“Cậu vừa nãy đã nói rất nghiêm túc về ước mơ làm thợ làm bánh. Chính điều đó đã truyền cảm hứng cho tớ. Nhìn cậu cố gắng cho tương lai, tớ tự nhủ mình cũng phải làm gì đó chứ, chẳng thể cứ mãi ở lại phía sao như vậy được.”
“Thật ra tớ chỉ làm vì tớ thích thôi, chứ không có gì to tát đâu mà...”
“Nhưng mà, cách cậu nói về nỗ lực của mình nhẹ nhàng như thể chẳng có gì ghê gớm, với tớ, điều đó thật đáng ngưỡng mộ.”
Souma chưa từng được cô gái nào khen thẳng mặt như vậy, nên chỉ biết gãi đầu ngượng ngùng.
“Thế thì... tớ đã vô tình châm ngòi cho quyết tâm của cậu rồi. Vậy tớ phải có trách nhiệm đồng hành cùng cậu thôi.”
“Cậu chịu giúp thật chứ?”
“Đương nhiên. Tớ sẵn lòng. Từ giờ mong được cậu chỉ giáo.”
“Tớ cũng mong được cậu giúp đỡ.”
Hai người cùng cúi đầu chào nhau qua chiếc bàn gỗ. Chika sau đó thở phào, tay đặt lên ngực như trút bỏ hết tất cả gánh nặng.
“Cậu hồi hộp lắm hả?”
“Chứ sao. Đây là lần đầu tiên tớ nói thẳng suy nghĩ của mình với người khác mà.”
Có lẽ vì căng thẳng tan biến nên Chika lại cầm nĩa, ăn thêm miếng bánh ngọt.
“Thế còn những chuyện người khác nhờ cậu tư vấn thì sao? Sáng nay tớ thấy có cô bạn cảm ơn cậu rối rít mà.”
“À... thật ra tớ chỉ lắng nghe thôi. Tớ chưa bao giờ đưa ra lời khuyên gì đâu. Tớ đâu có nhiều kinh nghiệm sống đến mức ấy. Mọi người chỉ cần có người nghe mình nói ra, rồi tự tìm ra cách giải quyết. Giống như xưng tội trong nhà thờ vậy.”
“Chỉ nghe thôi mà làm được thế thì cũng giỏi lắm rồi còn gì.”
Souma thành thật nghĩ vậy. Lắng nghe người khác tâm sự đâu phải chuyện dễ dàng nó đòi hỏi một trái tim đủ rộng và kiên nhẫn. Nhưng với Chika, có lẽ vì không nói ra được lời khuyên cụ thể nên cô chẳng thấy tự hào về bản thân.
Yuru-chara" (ゆるキャラ) trong tiếng Nhật là một thuật ngữ chỉ các linh vật (mascot) có hình dáng dễ thương, thường được tạo ra để đại diện cho một khu vực, một sự kiện, một sản phẩm hoặc một tổ chức. Các yuru-chara thường có thiết kế đơn giản, đáng yêu và mang tính biểu tượng cao.