Cô bạn cùng lớp được mọi người yêu mến như thiên sứ, chỉ mỉm cười tinh nghịch với mình tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

286 1261

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

へぶん99

Tuy nhiên, hình như phe tôi chỉ toàn một lũ điên, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giành chiến thắng.

22 49

Nữ chính loli lại là kẻ liếm tôi điên cuồng nhất!

(Tạm ngưng)

Nữ chính loli lại là kẻ liếm tôi điên cuồng nhất!

东海神宫龙中杰 (Đông Hải Thần Cung Long Trung Kiệt)

Một câu chuyện đầy nghịch lý, hài hước và ngọt ngào, nơi thế giới xoay ngược, chính tà lẫn lộn,và tình cảm khởi nguồn từ những điều… chẳng ai ngờ tới.

30 106

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

43 373

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

(Đang ra)

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Hamubane

Từng chút một, mối quan hệ của họ dần thay đổi.

52 7067

Tập 01 - Chương 2-3 Ly Parfait dâu tây tràn ngập nụ cười

Tiếp Tục:

—————

Chika vừa ôm chặt chú mèo bông vừa giải thích với vẻ cực kỳ nghiêm túc…

“Con mèo này ấy, có cốt truyện là sống lâu đến mức trở thành yêu quái mèo, tuổi thọ tận hơn hai trăm năm lận. Còn chú gà con này thì vừa mới sinh ra thôi.”

Souma nhíu mày, giọng nghe như chẳng theo kịp câu chuyện..

“…Và…sao nữa?”

d5917b3a-386c-4218-b0a7-e0082ffc95b2.jpg

“Miki-chan bảo là “Chika hợp với mấy nhân vật kiểu em bé hơn’’. Tớ bằng tuổi mọi người cơ mà, tại sao lại hợp với nhân vật em bé chứ hả?”

Ngay bên cạnh cô nàng đang nổi giận đùng đùng, một bé gái tiểu học reo lên sung sướng vì tìm thấy món đồ mình muốn.

Trời đất… chuyện này… quá vớ vẩn…

Souma suýt nữa quỵ xuống tại chỗ. Cậu chưa từng thấy cuộc tranh cãi nào nhảm nhí đến mức này. Trời ạ, cậu còn muốn lôi Shohei cái thằng lúc nào cũng tung hô Miki với Chika đến đây nghe thử cho biết.

Chika vẫn chưa dừng lại, giọng điệu hùng hồn như thể đang tuyên bố điều gì to tát lắm…

“Vì thế nên tớ mới chọn cửa hàng mà Miki-chan từng cấm này làm bước đầu tiên để trưởng thành đó!”

Càng nghe, Souma càng thấy toàn thân mình mất sức. Cậu phải chống tay lên kệ hàng gần đó để khỏi ngã, bởi sự nghiêm túc đến mức kỳ quặc này của Chika đang làm cậu không biết phải phản ứng thế nào.

Hôm qua, trong quán cà phê, Souma từng thật sự xúc động trước quyết tâm của cô nàng. Chika không muốn chìm đắm trong vòng an toàn ấm êm, không muốn trở nên lười nhác, mà muốn nỗ lực để trở thành con người mình mơ ước. Nói thì dễ, nhưng làm được mới khó. Con người vốn dĩ dễ buông mình cho sự thoải mái mà.

Thế nên khi cô nàng nhìn thẳng vào mắt Souma và nghiêm túc nói ra quyết tâm ấy, cậu còn thấy Chika thật ngầu nữa là đằng khác.

…Nhưng hóa ra “bước đầu tiên” ấy chỉ là chuyện bé như con kiến.

Dĩ nhiên, Souma chẳng hề có ý coi thường. Dù nhỏ bé đến đâu, việc dám thử làm điều chưa từng làm vốn đã đáng khen lắm rồi.

Thế nhưng…

“A! Con thú bông này dễ thương quá! N-nhưng mà… m-mắc quá… Uuuu… chắc tớ không thể rước nó về phòng được rồi…”

Chika ôm con thú bông, đôi mắt tràn đầy tiếc nuối.

Souma với vai trò “người dõi theo” mà cô nàng đã nhờ vả từ đầu chợt nhận ra mình đã chuẩn bị tinh thần thái quá cho chuyện này. Cậu thấy bản thân thật ngốc khi đã đứng đây với sự nghiêm túc chẳng cần thiết chút nào.

“Souma-kun không mua gì sao? Dễ thương lắm đó!”

Sau khi đi một vòng quanh cửa hàng, Chika đã hoàn toàn chìm trong phấn khích. Cô nàng ôm chặt con thú bông như báu vật, rồi còn dí sát vào mặt Souma như thể đang dụ dỗ cậu mua cùng.

“Thôi thôi, chắc chắn là không hợp với tớ đâu. Với lại… ví tiền của tớ lúc nào cũng trong tình trạng hấp hối mà.”

Và rồi, cậu ấy đưa món đồ cùng với tiền thanh toán cho Chika.

“Tiện thể thì mua luôn cho tớ nhé.”

“Vâng, hiểu rồi! Nhiệm vụ mà Souma giao, tớ nhất định sẽ hoàn thành cho xem!”

“Không… đâu có nghiêm trọng như vậy…”

Souma định nói tiếp “chuyện này đâu đến mức to tát” nhưng kịp dừng lại, nghĩ rằng với Chika thì có lẽ đúng là chuyện to tát thật.

Bởi lẽ, lần đầu tiên làm bất cứ điều gì cũng khiến người ta căng thẳng cả. Dù không còn nhớ rõ, nhưng Souma chắc chắn lần đầu đi mua đồ hộ bố mẹ, hay lần đầu làm bánh sinh nhật, cậu cũng hồi hộp y như thế này thôi.

…Mà nhắc mới nhớ, lần đầu làm bánh là hồi nào nhỉ?

Ý nghĩ chợt trôi dạt đi, nhưng rồi bị kéo trở lại bởi giọng nói đầy căng thẳng của Chika.

“V-vậy… vậy tớ đi thanh toán đây nhé.”

Chika ôm chặt con thú bông và cả cái khay silicon trong tay, bước về phía quầy thu ngân với khuôn mặt cứng đờ vì căng thẳng.

“Souma, cậu đứng đây đợi tớ nhé.”

“Ừ, được rồi.”

“Tớ mà quay lại, không thấy cậu đâu là tớ khóc đấy.”

“Không có đâu mà.”

“Tớ khóc toáng lên thật đấy!”

“Được rồi, được rồi, đi mau đi.”

Souma phẩy tay như đuổi, đứng chờ gần cửa để không chắn lối những khách khác.

Chika xếp hàng chờ thanh toán, thỉnh thoảng lại liếc về phía Souma với ánh mắt đầy lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn từng bước tiến dần đến quầy thu ngân.

“Đặt hàng lên, nghe báo giá, trả tiền… Đặt hàng lên, nghe báo giá, trả tiền… Đặt hàng lên, nghe báo giá, trả tiền…”

Cậu còn nghe thấy giọng Chika thì thầm nhẩm đi nhẩm lại các bước mua đồ, dù đứng cách đó khá xa.

…Lạ thật. Đây là cảm xúc gì vậy?

Chỉ là đang nhìn một người bạn cùng lớp đi mua đồ thôi, vậy mà trong lòng Souma lại dâng lên một thứ cảm xúc hỗn độn, pha trộn giữa hồi hộp và mong chờ. Vừa muốn cổ vũ “Cố lên!”, vừa thấy lo lắng “Liệu có ổn không đây…”.

Nếu Souma là con gái, chắc hẳn giờ này cậu cũng đã cùng Mikki nhào đến cưng nựng Chika như mèo mất rồi.

Rồi cũng đến lượt Chika thanh toán.

Cô nàng đưa món đồ cho nhân viên, để họ quét mã vạch, rồi trả tiền. Suýt chút nữa làm rơi đồng xu khi lấy từ ví ra, nhưng ngoài sự cố bé xíu ấy, mọi chuyện diễn ra trơn tru đến mức khiến Souma ngạc nhiên.

“Xong rồi! Souma -kun, cậu có nhìn thấy không? Tớ tự mình mua được đồ rồi đấy!”

Trông y như vừa hoàn thành một nhiệm vụ siêu khó trong game, Chika chạy về phía Souma với vẻ mặt rạng rỡ như tân binh vừa đánh bại được trùm cuối.

“Có, tớ thấy hết rồi. Cậu làm tốt lắm, chẳng hề lúng túng tí nào. Giỏi thật đấy.”

“Ehehe… ơ mà này Souma! Đừng có làm như Miki chứ!”

“À, xin lỗi. Tớ lỡ xoa đầu cậu mất rồi.”

Mặc cho đang ở nơi công cộng, tay Souma vẫn vô thức xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Chika. Cậu vội vàng rụt tay lại, trong đầu vẫn còn vương vấn cảm giác mượt mà ấy…