Chuyên viên "trừng phạt" của công chúa điện hạ ~ Sau khi bị thất thế vì nghi án quấy rối tình dục, không hiểu sao tôi lại trở thành chủ nhân của nàng công chúa biến thái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

26 228

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

(Đang ra)

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

Miikami Kota

Và thế là... để biến Nagi thành một hội trưởng đúng nghĩa, cuộc tái xuat dưới sự chỉ đạo của Reo chính thức bắt đầu!

15 62

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

134 3042

Volume 1 - Chương 2.1: Nhà thờ và sự trừng phạt

「Nhắc mới nhớ điện hạ… Alicia, cô có kinh nghiệm đi đây đi đó chưa…nhỉ?」

Cố nén lại mấy từ kính ngữ sắp bật ra khỏi miệng, tôi bắt chuyện với Alicia, người đang tò mò ngó nghiêng khắp nơi, thưởng thức khung cảnh của Vương Đô. Dù lúc nãy tôi đã đối xử với cô ấy khá là lỗ mãng, nhưng không hiểu sao cứ ra ngoài là cái bản tính biến thái của cô ấy lại tạm thời ẩn đi, khiến tôi cũng tự nhiên quay về dùng kính ngữ.

「Cũng không nhiều lắm. Bản thân việc ra ngoài đối với tôi đã là hiếm rồi, mà dù có đi thì cũng chỉ ngồi mãi trong khoang xe ngựa thôi. Cho nên chỉ cần được ngắm nhìn phố phường thế này thôi là tôi đã thấy vui lắm rồi!」

Hang ổ của Alicia nằm ở ngay rìa khu trung tâm thành phố, nơi có những công trình như hoàng cung, nhà thờ và các cơ quan chính phủ. Từ đó đi ra là đến khu phố buôn bán với các cửa hiệu và nhà dân san sát. Dù chỉ là một khung cảnh bình thường, nhưng với một người thuộc hoàng tộc thì có lẽ lại là hiếm lạ. Ánh mắt Alicia cứ đảo lia lịa không ngừng nghỉ từ phải sang trái, trái sang phải.

「Thị trấn Trill mà chúng ta sắp tới khá là xa đấy? Thật sự không sao chứ?」

「Dù nói là xa nhưng chúng ta cũng đi bằng xe ngựa mà, đúng không?」

「Cái đó thì đúng rồi nhưng… đi xe ngựa bình thường khá mệt đấy? Xe rung lắc kinh lắm」

Xe ngựa cao cấp dành cho hoàng tộc có khi lại khác, tôi định nói thế nhưng rồi lại nuốt những lời đó vào bụng. Bây giờ, những lời ám chỉ cô ấy là người của hoàng tộc đều bị cấm.

「Cũng đúng nhỉ」

「Là vậy đó? Vả lại, trải nghiệm như thế này cũng là một phần của『Thường dân lịch luyện』mà」

Vốn dĩ đây là điều cô ấy mong muốn, đã nói đến mức đó thì tôi cũng chẳng có lý do gì để tự ý lo lắng thêm. Say xe hay ê mông thì cũng đều là kinh nghiệm cả.

Thậm chí, trong tôi còn trỗi dậy một ham muốn cá nhân là được thấy cái cô công chúa mặt dày này phải khóc lóc than vãn về chuyến đi của dân thường.

Dù Alicia có bị tôi làm gì đi nữa thì chắc cũng chẳng sao, nhưng với một người được nuôi dạy như một thành viên hoàng tộc thì chuyến xe ngựa đường dài chắc chắn sẽ rất vất vả, tôi vừa nghĩ vậy vừa bước lên xe ngựa công cộng nhưng mà…

「Ra là vậy, John-san là một thương nhân bán len dạ nhỉ」

「Đúng thế. Ta đang trên đường đi bán những loại len dạ cao cấp vừa nhập ở Vương Đô cho các thành phố phía Tây theo thứ tự」

「Đúng là các thợ thủ công tập trung ở Vương Đô đều là những người tài giỏi nhất nước mà. Và rồi, anh lại nhập những món len dạ hiếm có từ phía Tây về Vương Đô đúng không ạ?」

「Ồ, cô bé này giỏi đấy! Biết rõ quá nhỉ! Mà lúc về thì không chỉ len dạ đâu, nói chung là đủ thứ đồ trang trí」

「Chẳng lẽ có cả đồ trang trí bằng ngà voi hay lông công sao ạ? Đẹp lắm đúng không ạ!」

「Ồ, cô bé đây giỏi quá, có mắt nhìn đấy」

「Vâng, vì em thường ở Vương Đô nên rất nể trọng các thương nhân giao thương ạ」

「Ha ha, chắc là vậy rồi」

Trên xe ngựa, cô ấy nhanh chóng bắt chuyện rôm rả với người thương nhân ngồi cạnh, lại còn khiến đối phương vui vẻ ra mặt. Nói mới nhớ, đúng là công chúa có khác, tài xã giao cũng giỏi thật. Khác hẳn với tôi, một kẻ chẳng biết gì ngoài giả kim thuật, cô ấy có vốn kiến thức phong phú để nói chuyện với đủ loại người. Nhìn cảnh đó, tôi bỗng thấy cay cú lạ thường.

Cơ mà cứ ngồi một lúc thế này thì rồi cũng sẽ mệt thôi, tôi đang nghĩ vậy thì…

「Phù, ta cũng có tuổi rồi, đi xe ngựa thế này đúng là không kham nổi」

「Đúng vậy ạ, mông em cũng bắt đầu đau rồi. À phải rồi…『Protection』!」

Alicia vừa niệm chú, một luồng sáng ma thuật liền bao bọc lấy phần mông của cô và người thương nhân. Thấy vậy, ông ta chỉ biết chớp mắt lia lịa.

「Ơ, cái này…」

「Đấy, thế này thì rung lắc không còn truyền đến nữa, thoải mái hơn rồi đúng không ạ?」

Alicia nói với vẻ thản nhiên như không.

「Ờ, thì đúng là vậy…」

Người đàn ông bối rối là bởi vì, liên tục duy trì ma thuật như vậy sẽ tiêu tốn ma lực không ngừng. Protection là một ma thuật phòng ngự cấp thấp, nhưng dù vậy, nếu dùng nó suốt mấy tiếng đồng hồ từ giờ cho đến lúc mặt trời lặn cho cả hai người thì sẽ tiêu tốn một lượng ma lực đáng kể. Làm được chuyện đó chỉ có thể là một pháp sư lão luyện trong việc điều khiển ma lực, hoặc là người sở hữu lượng ma lực khổng lồ bẩm sinh như Alicia.

Và thế là, nhờ vào tài giao tiếp và sức mạnh ma lực bá đạo, Alicia đã kết thúc chuyến xe ngựa hai ngày mà không gặp phải khó khăn gì đặc biệt.

「Phù, đi xe ngựa cũng không tệ như tôi tưởng」

「Không, người bình thường không dùng được ma thuật, mà có dùng được cũng chẳng ai điên mà duy trì liên tục như thế đâu」

Cùng lắm là khi hơi mệt thì dùng ma thuật trị thương một chút thôi. Mà cái đó thì cũng chẳng có tác dụng mấy với việc đau mông.

Nhưng với Alicia thì đó chẳng phải là chuyện to tát gì, cô ấy chỉ ngơ ngác nhìn tôi.

「Bỏ qua đi, đây là thị trấn Trill rồi nhỉ」

「Ừm, đúng là đến vùng hoang vu hẻo lánh rồi」

Giữa một vùng đất hoang vu, chỉ có khu vực gần thị trấn là có những mảnh đất nông nghiệp được rào lại, xen kẽ là vài ngôi nhà. Nhìn ra xa, có lẽ đó là trung tâm thị trấn, nơi tập trung một vài tòa nhà ít ỏi.

Chúng tôi đi bộ về hướng đó.

Ở Vương Đô, đường sá được lát đá là chuyện đương nhiên, nhưng ở đây thì chỉ có đường đất mà thôi. Đi trên con đường làng yên bình đó một lúc, chúng tôi đến một khu vực ở trung tâm thị trấn, nơi có vẻ đông người qua lại hơn một chút.

Giữa khu đó, chúng tôi tìm thấy một tòa nhà trông chẳng hề giống với nhà thờ ở Vương Đô, chỉ có thể nhận ra nhờ cây thánh giá trên mái.

「Ở đây sao?」

「Vâng. Theo như tôi nghe được, một vị thần quan nam khoảng hai mươi tuổi tên là Miller ở nhà thờ này đã mất tích.」

「Mất tích?」

「Vâng, nghe nói một ngày nọ anh ta đột nhiên không đến nhà thờ nữa. Ở khu này cũng có vài vụ việc tương tự, nhưng tôi không được cho biết thêm chi tiết.」

Đúng là đáng ngờ thật, nhưng cũng chưa đến mức để chúng tôi phải mạnh tay can thiệp từ bên ngoài.

Tôi đang tự hỏi không biết Alicia định làm gì thì…

「Nghe nói anh ta không có người thân, nên chúng ta cứ giả làm người quen của anh ta, được nhờ vả đi tìm kiếm nhé」

「Hiểu rồi」

Ra là vậy, một lời nói dối hoàn toàn nhưng lại đơn giản và hiệu quả.

Hai chúng tôi bước vào nhà thờ. Vì là nhà thờ ở vùng hẻo lánh nên các góc của tòa nhà đều đã hư hỏng và trong nhà nguyện chỉ có một vị tư tế duy nhất. Ông ta đang lật xem một cuốn sách gì đó, nhưng khi chúng tôi bước vào thì ngẩng mặt lên.

Tôi chắp tay một cách lấy lệ rồi hỏi ngay vị tư tế.

「Xin lỗi, chúng tôi là người được người quen của anh Miller nhờ đến đây…」

「Miller?」

Ngay khoảnh khắc đó, ông ta dường như khẽ thở dài một tiếng.

Nhưng rồi, ông ta lại làm ra vẻ mặt trang nghiêm đúng chất của một tư tế.

「Về vụ của Miller, tất cả chúng tôi đều rất đau buồn. Tuy nhiên, một khi cậu ta đã mất tích thì chúng tôi cũng đành bó tay」

「Ít nhất xin ngài cho chúng tôi biết một chút thông tin…」

「Xin lỗi, nhà thờ còn có việc phải làm, mời hai vị về cho」

Dù trông rõ ràng là ông ta chỉ đang đọc sách, nhưng ông ta lại dứt khoát nói vậy.

Trông ông ta chẳng có vẻ gì là đau buồn, mà ngược lại, còn toát ra một không khí "phiền phức" đối với chúng tôi.

Tôi bất giác nhìn sang Alicia. Nếu là những nhà thám hiểm thực thụ thì chắc họ sẽ tra hỏi ông ta, hoặc lẻn vào nhà thờ để điều tra một cách thô bạo, nhưng tôi thì biết cần phải làm đến mức nào đây?

「Ra là vậy. Nhân tiện, tôi nghe nói gần đây các nhà thờ ở vùng hẻo lánh đang liên tiếp xảy ra các vụ mất tích và rắc rối」

「Không, chỗ chúng tôi chẳng có rắc rối gì cả」

Trước câu hỏi của Alicia, ông ta lại ném cho chúng tôi một cái nhìn phiền toái.

Nhưng rồi ông ta có lẽ đã nghĩ lại,

「À, nghe nói nhà thờ ở thị trấn Ashe kế bên có nhiều rắc rối liên quan đến nhà thờ lắm. Hay là hai vị thử đến đó xem sao?」

Vị tư tế nói, giọng điệu như muốn tống khứ chúng tôi đi hơn là giúp đỡ điều tra.

Nhân tiện, Ashe là một thị trấn còn hẻo lánh hơn cả Trill này, nhưng đó cũng là nơi mà Lãnh chúa của cả vùng, Tử tước Bartal, đặt dinh thự, nên quy mô cũng lớn hơn ở đây.

「Ở đó có rắc rối gì vậy?」

「Chà, tôi cũng chỉ nghe đồn thôi, nào là bộ dạng của thần quan trở nên kỳ quặc, rồi rắc rối tiền bạc đến mức trắng tay, đại loại vậy」

Thông tin này trùng khớp với những gì tôi nghe được từ Alicia.

Dù còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng vị tư tế đã lộ rõ thái độ "muốn kết thúc cuộc nói chuyện".

「Vậy sao ạ, cảm ơn ngài rất nhiều」

Chắc là Alicia đã phán đoán rằng có hỏi thêm cũng vô ích, nên cô ấy nói vậy rồi cúi đầu. Tôi cũng bắt chước cúi đầu nhẹ rồi rời khỏi đó, ra khỏi nhà thờ rồi mới hỏi lại.

「Vậy, giờ sao? Đáng ngờ thì đúng là đáng ngờ thật, nhưng tôi không giỏi mấy vụ đột nhập đâu」

「Dù có đáng ngờ thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể tự tiện làm những chuyện như vậy với nhà thờ được. Tạm thời hãy đi hỏi chuyện những người khác xem sao」

「Cũng đúng」

Đúng là không phải ai cũng có thái độ như vậy.

Ngay sau đó, chúng tôi tìm thấy một nữ tu trẻ đang quét sân ở phía sau nhà thờ. Miller mất tích khoảng hai mươi tuổi, và cô gái này trông cũng trạc tuổi đó. Có lẽ cô ấy sẽ cho chúng tôi biết chi tiết về Miller hơn vị tư tế lúc nãy.

「Xin lỗi…」

「Ái!?! C-Cái gì vậy ạ!?!?」

Alicia vừa cất tiếng, cô gái đã giật mình. Chắc là cô ấy ít khi bị người lạ bắt chuyện lắm.

「Chúng tôi là những nhà thám hiểm được người quen của Miller nhờ vả」

「Miller á??」

Cũng như vị tư tế lúc nãy, cô gái cũng thốt lên một tiếng kinh ngạc, nhưng trên khuôn mặt cô lại thoáng qua đủ loại biểu cảm từ sợ hãi đến hối hận.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

「Vâng, chúng tôi nghe nói anh ấy đã mất tích…」

Cô gái định trả lời điều gì đó, nhưng rồi lại liếc nhìn về phía nhà thờ và ngậm miệng lại.

「Bây giờ em đang trong phiên trực… Lát nữa em đến quán trọ của hai vị được không ạ?」

Dù nhìn thế nào cũng chẳng thấy cô ấy bận rộn gì, nhưng có vẻ cô ấy ngần ngại trả lời vì một lý do khác với vị tư tế lúc nãy.

「À. Nhưng chúng tôi chưa quyết định trọ ở đâu cả」

「Không sao đâu ạ, thị trấn này chỉ có một quán trọ thôi」

「Ồ, vậy à」

Nghĩ lại thì một tiểu đô thị hẻo lánh không phải là điểm du lịch thì cũng phải thôi.

「Vậy lát nữa nhé」

Nói rồi chúng tôi rời khỏi đó.

「Chắc là có chuyện gì khó nói lắm đây?」

「Nếu cô ấy nói chuyện với chúng ta, ít nhất thì vị tư tế lúc nãy cũng sẽ không vui vẻ gì. Thôi, cứ đi tìm quán trọ đã. Ngủ ngoài đường thì đúng là hết nói nổi」

「Đúng vậy」

Ngủ ngoài đường thì tôi cũng xin kiếu, tôi chưa làm bao giờ.

Nghĩ vậy, chúng tôi vội vàng đến quán trọ, may mắn là quán cũng có không khí giống nhà thờ, gần như trống không.

Alicia trả tiền thuê hai phòng hạng nhất, chúng tôi cất hành lý rồi xuống quán rượu trong nhà trọ để ăn tối.

「Mà kể cũng lạ, chúng ta đã quen với việc ăn tối hai người thế này rồi nhỉ」

Ban đầu tôi còn lo không biết Alicia, người đã quen với những món ăn của hoàng cung, có ăn được những món ăn dân dã thế này không, nhưng bây giờ cô ấy lại vui vẻ gọi những món ăn đậm đà như đồ nhắm rượu.

Mới rời Vương Đô được vài ngày mà đã hoàn toàn quen với không khí của quán rượu.

「Mỗi thị trấn, mỗi quán trọ lại có những món ăn khác nhau, món nào cũng ngon cả」

「Vẫn cường tráng như ngày nào nhỉ」

「Giá mà được uống thêm chút rượu thì tốt quá…」

Nói rồi cô ấy nhìn những vị khách xung quanh đang uống rượu một cách thèm thuồng.

「Làm ơn, chỉ có việc đó thì tha cho tôi đi」

「Hừm」

Dù đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần, Alicia vẫn tỏ vẻ bất mãn.

Bình thường cô công chúa đầu óc có vấn đề này còn che đậy được bằng vẻ ngoài tốt bụng, nếu mà uống rượu vào thì không biết sẽ thành ra thế nào đây? Tôi không dám tưởng tượng và cũng không muốn tưởng tượng.

「Thôi, khi nào có dịp lại đến」

「Giá mà có cơ hội đến thì tốt quá…」

Phải rồi, nếu suy nghĩ một cách bình thường thì sẽ chẳng có cơ hội nào như thế này nữa. Nhìn Alicia đang vừa thổi phù phù vừa ăn món gà rán sốt cay ngọt, tôi bỗng cảm thấy có chút bùi ngùi. Mà, tôi cũng có bao giờ được uống đâu nhỉ… đang nghĩ vậy thì.

「Xin lỗi~」

Cùng với tiếng gọi đó, một người phụ nữ cất tiếng.

Dù đã thay từ bộ tu phục sang thường phục khiến hình tượng thay đổi khá nhiều, nhưng đó chính là cô nữ tu mà chúng tôi đã bắt chuyện lúc trưa.

「Ồ, phiền cô quá」

「Dạ không, tại có một chút chuyện hơi rắc rối ạ」

「Cô cứ gọi món mình thích đi」

Ngay khoảnh khắc Alicia nói vậy, khuôn mặt của cô nữ tu bỗng bừng sáng.

「Cho em một ly rượu địa phương đặc sản Trill này với một phần bò bít tết, cả gà nướng đặc tuyển nữa!」

Nghĩ kiểu gì cũng thấy đây là những món cao cấp mà bình thường cô ấy chẳng bao giờ gọi!

Lại còn là một cô gái trẻ mà sao lại mê thịt thế này!

Mà thôi, đằng nào cũng là tiền túi của Alicia, nên chắc cũng không sao, tôi vừa nghĩ vậy thì lại nhớ ra đó là tiền từ quốc khố, và với tư cách là một công dân, tôi cảm thấy hơi khó xử.

Sau khi gọi món xong, cô ấy mới quay lại phía chúng tôi với vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

「Khụ khụ, xin tự giới thiệu lại, tôi là Eri, nữ tu của nhà thờ Trill」

「Tôi là nhà thám hiểm Magnus」

「Tôi là Alicia」

「Không ngờ vì Miller mà lại phiền đến các nhà thám hiểm như thế này」

Trên khuôn mặt của Eri, thay vì sự biết ơn lại là một vẻ bối rối.

Rốt cuộc đã có chuyện gì với người đàn ông tên Miller đó?

「Thì cũng là nhiệm vụ mà」

Trong lúc nói chuyện, rượu và thức ăn mà Eri gọi đã được mang ra. Dù trông có vẻ hơi căng thẳng, nhưng khi thức ăn được mang ra, mặt cô ấy liền giãn ra.

Cô đưa cốc bia lên miệng, uống một hơi ừng ực, rồi cuối cùng thở ra một tiếng "hà~" thật sảng khoái. Chắc là thường ngày có nhiều chuyện không vừa ý lắm đây, tửu lượng cũng tốt thật.

Rồi cô ấy bắt đầu ăn ngấu nghiến hai đĩa thịt, đến khi ăn được khoảng một nửa, cô ấy mới nhận ra chúng tôi không uống và tỏ vẻ hơi áy náy.

「…Xin lỗi, tại tôi quen miệng」

「Không sao, chắc thường ngày cô cũng vất vả lắm nhỉ?」

「Đúng vậy đó! Lão già dê khốn kiếp đó, lúc nào cũng nhìn ngực em bằng ánh mắt thèm thuồng…」

Nói rồi, cô ấy lườm vào khoảng không.

Nói mới để ý, ngực của Eri cũng khá là to… không, không phải, người này uống rượu vào là tính cách thay đổi à! Lấy cô ta làm nguồn tin có ổn không đây, tôi bắt đầu thấy bất an.

「Tưởng tôi không biết chắc, nhầm to rồi đấy nhé! Ngoài chuyện đó ra, ỷ mình là tư tế rồi muốn làm gì thì làm…」

「Cụ thể là ông ta đã làm những gì ạ?」

Alicia hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

Eri liền hạ thấp giọng.

「Chuyện đó… ví dụ như, bán giấy miễn tội chẳng hạn」

「À…」

Chỉ một câu đó thôi, Alicia đã hiểu ra tất cả.

Giấy miễn tội là thứ tôi chỉ từng thấy trong sách lịch sử, nói đơn giản thì đó là thứ mà dù có làm việc ác, chỉ cần trả tiền là sau khi chết sẽ được lên thiên đàng. Tôi chỉ muốn nói rằng nếu muốn lên thiên đàng thì đừng làm việc ác, nhưng có lẽ những người đã có đủ tiền tài và quyền lực trong tay thì cuối cùng lại thèm muốn những thứ như vậy. Nói trắng ra thì đó chỉ là một trò kiếm tiền.

「Chúng tôi vào nhà thờ là để giúp đỡ những người gặp khó khăn… nhưng những người mới vào như chúng tôi chẳng thể làm được gì, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ」

「Vậy anh Miller cũng vì lo lắng mà sinh bệnh sao?」

「Đúng vậy! Miller của ngày đó là một chàng trai trẻ tràn đầy chính nghĩa… cạn ly, hà~~~!」

Eri nhấn mạnh một cách kỳ lạ cụm từ "của ngày đó". Mà uống nhiều thế có sao không vậy?

Và lý do vị tư tế kia không muốn nói về Miller là vì sợ chuyện xấu của mình bị lộ ra đây mà.

「Vậy, anh Miller đã ra sao rồi ạ?」

Lần này Alicia hỏi.

「Chúng tôi đã rất băn khoăn. Cứ ở lại nhà thờ này thì chẳng khác nào gián tiếp tiếp tay cho hành vi xấu xa của lão già dê kia. Nhưng nếu nói "dừng lại đi" mà ông ta chịu dừng thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra ngay từ đầu. Hay là chúng ta bỏ quách nhà thờ đi cho xong. Giữa lúc đang trăn trở như vậy, một ngày nọ, Miller bỗng trở nên vui vẻ lạ thường. Rồi anh ta nói『Có lẽ tôi đã tìm thấy sự cứu rỗi đích thực』」

「Hả」

Đúng là một câu chuyện sặc mùi lừa đảo.

「Tuy nhiên, lúc đầu nghe chuyện, em thấy ở nhà thờ Ashe có những người hiểu chuyện, nên em cũng không để tâm lắm」

Nghe vậy, tôi và Alicia nhìn nhau.

Rắc rối ở Ashe không phải là do vị tư tế bịa ra để đuổi chúng tôi đi.

「Nhưng rồi dần dần, anh ta bắt đầu nói những điều ngày càng kỳ quặc như『Sự cứu rỗi đích thực』,『Có Thánh Mẫu ở đây nên không sao』, và số ngày anh ta không về từ Ashe trong phiên trực cũng ngày một nhiều hơn… Em bắt đầu lo lắng, không biết có phải anh ta đã bị ai đó lừa gạt hay không. Thế là em đã đánh bạo nói với anh ta hãy tạm ngừng đến Ashe một thời gian. Ai ngờ anh ta lại nhìn em bằng ánh mắt nghiêm túc và nói thế này.『Eri, hãy làm mẹ của anh đi』」

「…Hả?」

Câu thoại chẳng ăn nhập vào đâu đột ngột xuất hiện khiến tôi phải ngờ vực cả tai mình.

Tự dưng mạch truyện lại rẽ sang hướng khác là thế nào?

「Này, cô Eri, có phải cô uống hơi nhiều rồi không…」

「Ai say, ai say hả!」

Nhưng khi tôi lo lắng đưa cho cô một ly nước, cô ấy lại gắt lên rồi tu ừng ực ly rượu.

「Cạn ly, hà~! Tôi chẳng say tí nào hết!」

「Này, dừng lại đi! Tay cô run hết cả lên rồi kìa!」

「Không uống thì làm sao mà chịu nổi! Miller còn nói『Chúng ta đều là con của Thánh Mẫu』,『Nếu Eri chịu làm mẹ thay Thánh Mẫu thì anh cũng cam lòng』,『Để bắt đầu, hãy cho anh bú ti của Eri』nữa chứ… Á á, chỉ nghĩ lại thôi đã thấy ghê tởm rồi!」

RẦM!

Eri vừa hét vừa đập mạnh chiếc cốc rỗng xuống bàn.

「Rốt cuộc, hắn cũng giống như lão già dê kia, chỉ nhìn tôi qua bộ ngực mà thôi!」

「Này, cô Eri, bình tĩnh lại đã」

Nói rồi tôi kéo chiếc cốc ra xa khỏi cô ấy.

Chắc chắn chuyện này không đơn giản chỉ là do Miller là một tên biến thái mê ngực…

「Rồi sau đó thì sao?」

「Chuyện đó đã định sẵn rồi! Tôi đã không kìm được mà hét lên『Câm mồm đi, đồ cuồng vú!』,『Ghê tởm!』, thế là anh ta bỏ ra khỏi phòng… rồi sau đó thì biến mất luôn… hức hức」

Nói rồi, Eri đột nhiên khóc nức nở.

Say xỉn vào là tâm trạng bất ổn thế này sao, tôi thầm nghĩ, nhưng dù người kia có nói những lời ghê tởm thế nào đi nữa, nghĩ đến việc một người quen biết đã biến mất vì lỗi của mình thì cũng buồn thật.

「Ra là vậy. Theo những gì tôi biết, tín ngưỡng của Thánh Thần Artemia không có khái niệm về『Thánh Mẫu』. Xin lỗi vì phải nói điều này, nhưng có lẽ anh Miller đã bị một giáo phái cuồng tín lôi kéo rồi」

Giáo phái cuồng tín, là những nhóm người giả vờ tin vào cùng một Thánh Thần Artemia nhưng thực chất lại thờ một vị thần hoàn toàn khác, hoặc lợi dụng tín ngưỡng để kiếm tiền. Thời đại của các vị thần đã là quá khứ xa xôi, nên việc bịa đặt ra những chuyện như "nhà thờ truyền lại như thế này nhưng sự thật là thế kia", "nhà thờ đã nói dối, sự thật là thần đã phán như thế này" không hề khó. Đặc biệt là trong hoàn cảnh nhà thờ đang mục nát như hiện nay.

「Aaa, giá như lúc đó tôi chấp nhận anh ấy… giá như tôi chịu làm mẹ của anh ấy…」

Nói rồi, Eri lại tu ừng ực ly rượu.

Không, tôi biết là cô buồn nhưng làm thế thì có được gì… tôi đang nghĩ vậy thì.

「Không, cô Eri, cô là một người rất tuyệt vời」

Bất chợt, Alicia nói bằng một giọng trang nghiêm, với vẻ mặt của một thánh nữ.

Khi Alicia, một thành viên hoàng tộc, làm vẻ mặt nghiêm túc, một luồng hào quang từ ái toát ra còn mạnh hơn cả một nữ tu thực thụ, khiến Eri nghe xong phải ngỡ ngàng.

「Không đâu, tôi đã nhắm mắt làm ngơ trước sự mục nát của nhà thờ, và cũng không thể giúp được Miller…」

「Không phải vậy đâu. Dù có thể được hưởng lợi nếu tiếp tay cho vị tư tế, nhưng cô đã không làm vậy. Cô cũng đã cố gắng hết sức mình để giúp đỡ Miller. Và bây giờ, cô đã kể cho chúng tôi nghe về những hành động có thể là sai lầm của chính mình. Chỉ riêng điều đó thôi đã là một hành động rất đáng ngưỡng mộ rồi」

Alicia động viên Miller một cách trôi chảy. Chỉ nhìn vào khoảnh khắc này, ai cũng sẽ nghĩ cô ấy mới là một giáo sĩ.

「Nhưng, rốt cuộc thì Miller…」

Dù đã được lời nói của Alicia động viên phần nào, nhưng Eri lại một lần nữa chìm vào vẻ mặt u ám.

Thấy vậy, Alicia ghé sát mặt vào Eri đang rơm rớm nước mắt.

「Không sao đâu. Anh ấy nhất định sẽ được chúng tôi cứu thoát」

「Hả…?」

Nghe vậy, một tia sáng lóe lên trong ánh mắt của Eri.

Nắm lấy tay Eri, Alicia nói với vẻ mặt tràn đầy lòng từ ái.

「Thánh Thần Artemia sẽ không bao giờ bỏ rơi một người như anh Miller đâu. Anh ấy chắc chắn sẽ bình an vô sự」

「Alicia-san… hức」

Và rồi, những giọt nước mắt mà Eri đã kìm nén bấy lâu nay tuôn trào.

Có lẽ, trong lòng cô có biết bao điều muốn nói nhưng lại không có ai để giãi bày, đành phải sống trong nỗi u uất và mượn rượu giải sầu. Và Alicia đang dịu dàng an ủi một Eri như thế.

Công chúa điện hạ đang đưa tay cứu giúp những người dân đang đau khổ vì đủ loại bất công… nghĩ đến đây thì đúng là một bức tranh đẹp, nhưng tôi lại biết bản chất thật của con người này nên chẳng thể nào cảm động nổi. Thậm chí, việc phải chứng kiến hai mặt đối lập cực đoan của cô ta còn khiến tôi mất niềm tin vào con người. Sau này, dù có gặp người cao thượng đến đâu, tôi cũng chẳng tin được nữa.

「Vậy nên, để giúp đỡ anh Miller, xin cô hãy kể cho chúng tôi biết mọi chuyện về anh ấy」

「Vâng…」

Và thế là chúng tôi (chủ yếu là Alicia) đã ngồi nghe Eri kể chuyện đến tận khuya.