「L-lẽ nào đây là, Thánh Ma Lực được lưu truyền trong hoàng tộc Rosenberg!?」
「Hả?」
Tôi bối rối trước những lời cô ta thốt ra.
Thánh Ma Lực, là thứ sức mạnh được cho là đã trú ngụ trong thanh kiếm mà Thủy Tổ Thánh Vương nhận được sự phù hộ của Thánh Thần. Người ta nói rằng ông đã dùng Thánh kiếm đó để đánh bại tà thần, nhưng đó chỉ là truyền thuyết... tôi chỉ thấy nó trong những tài liệu đã bị huyền thoại hóa, và thành thật mà nói, tôi nghĩ đó chỉ là sự phóng đại hoặc thêm thắt. Không ngờ nó lại xuất hiện ngay trước mắt mình. Lại còn xuất hiện trong một tình huống nhảm nhí thế này.
Thấy vậy, Alice lại chìm trong một sự hưng phấn khác với lúc nãy.
「Tuyệt vời, trong mấy chục năm qua, không một ai trong hoàng tộc có thể thức tỉnh được Thánh Ma Lực, vậy mà nó lại sinh ra từ cơ thể tôi! Bây giờ tôi...」
Nói rồi cô ta định sử dụng ma thuật gì đó.
Nhưng.
Vụt
Luồng ma lực vốn đang bao bọc cơ thể cô ta một cách rực rỡ đột nhiên biến mất.
Như thể sự thần thánh đó chỉ là ảo ảnh, chỉ còn lại một vị công chúa biến thái trong bộ dạng khó coi.
「N-này, vừa rồi là sao!?」
Quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc khiến tôi hoang mang, tôi buột miệng hỏi bằng giọng điệu suồng sã.
Alice cũng đáp lại bằng một giọng điệu hưng phấn.
「Đúng như tôi nói! Đó là sức mạnh giống như lúc Thủy Tổ có được Thánh kiếm! Nó được cho là lưu truyền qua các thế hệ hoàng tộc Rosenberg, nhưng trong mấy chục năm gần đây, có lẽ do huyết thống của Thủy Tổ đã loãng đi nên hoàn toàn không xuất hiện, vậy mà dù chỉ trong chốc lát, nó đã xuất hiện!」
「T-tại sao lại...」
Ngay khi thốt ra câu đó, tôi bị một dự cảm cực kỳ tồi tệ ập đến.
Tại sao cái gì chứ, nghĩ lại những gì đã xảy ra với cô ta lúc nãy, chỉ có một giả thuyết duy nhất. Nhìn cảnh đó, một đứa trẻ sơ sinh cũng có thể nghĩ ra giả thuyết y hệt. Dù đó là một giả thuyết tôi hoàn toàn không muốn kiểm chứng.
Và có lẽ công chúa cũng nghĩ đến điều tương tự, cô ấy cười vui vẻ.
「Quả là Magnus-san, không ngờ ngài lại có thể đánh thức Thánh Ma Lực đang ngủ yên trong tôi. Đúng như tôi đã mong đợi... à không, còn hơn cả thế nữa!」
「Không phải, là do nó tự thức tỉnh một cách tình cờ không liên quan gì đến tôi...」
「Thiệt tình, sao ngài cứ khiêm tốn thế? Nó thức tỉnh ngay thời điểm đó thì chắc chắn là nhờ Magnus-san rồi!」
「...」
Tôi chết lặng, không nói nên lời. Thánh Ma Lực mà mấy chục năm qua không hề xuất hiện, lại thức tỉnh dù chỉ trong chốc lát vì một chuyện nhảm nhí thế này.
「Chưa từng có ai thực sự nghiêm khắc la mắng một công chúa như tôi, nhưng từ bàn tay của ngài, tôi đã cảm nhận được sự nghiêm túc.」
Mà, sự tức giận... hay đúng hơn là sự bực bội tôi dành cho cô thì là thật.
「Đặc biệt là cú đánh cuối cùng rất tuyệt vời. Có lẽ nhờ nó mà Thánh Ma Lực đang ngủ yên trong tôi đã sắp thức tỉnh.」
「Vậy sao. Tốt quá rồi. Vậy thì chuyện này…」
Ai mà chịu nổi chuyện này nữa!
Nhưng khi tôi định rời đi, cô ta đã nắm chặt lấy tay tôi.
「Chờ đã. Đánh thức Thánh Ma Lực của một công chúa như tôi rồi cứ thế bỏ đi, không được phép đâu nhé?」
Cũng phải thôi.
Tất nhiên, tôi có thể dùng lời hứa lúc nãy để bắt cô ta quay về hoàng cung. Nhưng nếu tôi cứ thế rời bỏ cô ta, thì chẳng khác nào ném một viên kim cương thô xuống cống. Thánh kiếm của Thủy Tổ, thứ mà biết bao nhà giả kim đã cố gắng tái tạo nhưng thất bại. Chứng kiến một mảnh của Thánh Ma Lực có thể tạo ra nó, dòng máu của một nhà giả kim trong tôi lại sôi sục.
「Vâng...」
Chết tiệt, tại sao Thánh Ma Lực lại thức tỉnh vì một chuyện nhảm nhí thế này chứ. Chắc là nó phản ứng với sự hưng phấn trong lòng cô ta... cô ta hưng phấn đến mức đó sao.
Hơn nữa, giờ đây tôi đã có một lý do chính đáng để ở bên cạnh cô ta... không chỉ thế, mà còn phải tiếp tục "trừng phạt". Tệ hại nhất... Lúc nãy tôi đã tức giận đến mức đánh thật, nhưng cô ta chẳng hề hối lỗi mà chỉ thêm hưng phấn. Phải lặp lại điều đó trong tương lai sao...
Người ta nói để đạt được thành tựu vĩ đại cần phải có sự hy sinh tương xứng, nhưng cái giá của Thánh Ma Lực lại là thế này sao.
Nhưng, trái ngược với sự bối rối của tôi, Alice nói với vẻ vui mừng.
「Thực ra tôi có một hang ổ trong Vương Đô. Trước hết hãy đến đó bàn bạc về tương lai nhé!」
「Được rồi...」
「Sao ngài lại chán nản vậy? Nếu Thánh Ma Lực của tôi thức tỉnh hoàn toàn, ngài sẽ là anh hùng của đất nước này. Không chỉ lấy lại được công xưởng, mà đó là một công trạng có thể nhận được bất kỳ phần thưởng nào đấy.」
Đúng là việc thức tỉnh Thánh Ma Lực là một thành tựu vĩ đại.
Tuy nhiên, trở thành anh hùng với công trạng "đánh vào mông công chúa để thức tỉnh Thánh Ma Lực" thì tôi chẳng vui chút nào. Nếu chuyện đó xảy ra, tin đồn mà Wendy lan truyền sẽ bị coi là thật.
「Vậy thì tôi sẽ hợp tác, nhưng xin hãy tin rằng tôi không phải biến thái, và cũng chưa từng làm trò bệnh hoạn với người khác được không...?」
Tôi nói như thể đó là yêu cầu cuối cùng, và Công chúa đáp lại với một nụ cười rạng rỡ.
「Ngài nói gì vậy? Một người có thể thực hiện một màn trừng phạt tuyệt vời và có tâm hồn như vậy, chắc chắn phải là một ngài chủ nhân biến thái ác quỷ súc sinh đáng kính rồi♡」
「...」
Đúng vậy, từ trước đến nay tin đồn đó 99% là vu khống, nhưng vì cô ta, ít nhất là đối với cô ta, nó đã trở thành sự thật. Thực sự là tệ hại nhất...!
Và thế là, tôi bị một Công chúa vừa đi vừa ngân nga vui vẻ lôi đi, với những bước chân nặng trĩu về phía hang ổ của cô ta.
「Mời vào.」
"Hang ổ" của Alice là một căn phòng trong một khu chung cư hơi cao cấp ở rìa trung tâm Vương Đô.
「Ngoài tôi ra không có ai đến đây cả, nên ngài cứ tự nhiên nhé.」
「X-xin làm phiền.」
Bên trong không giống như một dinh thự xa hoa của quý tộc, mà là một căn phòng nhỏ được bao quanh bởi giá sách. Không có đồ nội thất hay đồ trang trí lộng lẫy, nhưng có một chiếc ghế sofa mềm mại, và trên tủ có một bộ ấm trà và bánh kẹo. Có lẽ đây là một căn phòng hoàn hảo để trốn khỏi sự ồn ào của hoàng cung, nghỉ ngơi và đọc sách. Chỉ nhìn căn phòng này thôi, tôi có cảm giác như tất cả những hành vi khiếm nhã lúc nãy đều là do tôi tưởng tượng, và người sống trong căn phòng này là một nàng công chúa trầm lặng và thanh tao.
Vừa nghĩ vậy vừa nhìn quanh phòng, tôi chợt nhận ra sự kỳ lạ trên giá sách. Ở đó chủ yếu là các sách lịch sử và sử ký, nhưng quyển nào cũng bị thiếu tập.
『Sử ký Vương quốc Lymert ~ Nỗi thống khổ của Công chúa Cornelia』
『Biên niên sử Đăng quang của Thánh Vương ~ Thánh nữ Jeanne bị cầm tù』
『Sử thi Maceria ~ Thất bại của Abysland』
Cứ như vậy, chỉ có những tập cụ thể của các bộ sử ký hay truyện kể.
Và rồi tôi chợt nhận ra. Dù ngay sau khi nhận ra tôi đã hối hận.
「Có chuyện gì sao ạ?」
「À, thưa điện hạ... Lẽ nào tất cả sách ở đây đều là những tác phẩm mà nhân vật chính hoặc đúng hơn là nữ chính gặp phải chuyện đau khổ ạ?」
「Quả là Magnus-san. Ngài hiểu rõ thật đấy.」
「Đúng là vậy mà...」
Có câu trả lời đúng nào lại không vui như thế này không.
Hình ảnh một nàng công chúa thanh lịch trốn khỏi sự ồn ào của hoàng cung để yên tĩnh đọc sách đã tan biến trong chớp mắt, thay vào đó là hình ảnh một đứa trẻ hư hỏng lén lút đọc sách người lớn (sách lịch sử và sử ký đôi khi có những miêu tả khá cực đoan).
「Đúng vậy. Đặc biệt là bộ 『Sử ký Vương quốc Lymert』 này có thể nói là cuốn sách gối đầu giường của tôi. Từ khi đọc tập này vào năm năm tuổi, tôi đã luôn băn khoăn, nhưng vài năm sau cuối cùng tôi cũng nhận ra bản chất của cảm xúc đó, rằng sự sỉ nhục chính là hạnh phúc lớn nhất.」
「...」
Tôi nhớ đó là một câu chuyện cảm động về một nhân vật tên là Công chúa Cornelia, sau khi thua trận đã đến gặp một quý tộc để mượn quân, và ở đó cô đã phải chịu đựng nhiều sự sỉ nhục để đổi lấy binh lính, nhưng đã vượt qua và tái thiết đất nước. Nhân vật lừng lẫy của Vương quốc Lymert mà bị xem như trong truyện khiêu dâm thì chắc sẽ tức giận lắm.
Mà khoan, cô ta đã biến thái như vậy từ năm năm tuổi sao. Một công chúa đáng sợ.
「Từ đó, tôi đã đọc qua nhiều loại sách lịch sử, truyện kể và sử thi.」
Alice được cho là có học vấn uyên bác, lẽ nào là do cô ta đọc sách vì mục đích đen tối?
「Và giá sách này là nơi tôi tập hợp những tập sách làm tôi rung động từ rất nhiều cuốn sách. Những lúc mệt mỏi vì công vụ, tôi thường ghé qua đây để "thư giãn".」
Cái từ "thư giãn" mà công chúa này nói... thôi, đừng nghĩ nữa.
「Nhưng cuốn 『Sự trừng phạt nhục nhã của Công chúa Mcdael』 mà Magnus-san đọc, tôi chưa từng nghe tên bao giờ. Tôi cứ nghĩ mình rành về sách vở lắm...」
May mắn là hoàng cung vẫn kiểm duyệt nội dung người lớn rất chặt chẽ. Sách trong phòng này chỉ toàn là sử ký và văn học, không có cuốn nào trông giống như được viết với mục đích khiêu dâm từ đầu.
Tuy nhiên, cứ thế này thì chỉ đi vào ngõ cụt, nên tôi quyết định quay lại chủ đề chính.
「Khụ, quan trọng hơn, là chuyện về Thánh Ma Lực, phải không ạ?」
「A, phải rồi. Về cuốn sách đó, lần sau hãy kể cho tôi nghe nhé.」
「Vâng.」
Cả đời này tôi cũng không có ý định kể.
「Theo truyền thuyết, Thủy Tổ đã dùng sức mạnh của thần Artemia để "chúc phúc" cho thanh kiếm yêu quý của mình và biến nó thành Thánh kiếm.」
「...Tôi hỏi cho chắc thôi, ngài Gregorius không phải vì bị đánh vào mông mà hưng phấn rồi dùng sức mạnh "chúc phúc" cho thanh kiếm chứ?」
「Vâng, theo truyền thuyết, ngài ấy đã thức tỉnh sức mạnh khi nhìn thấy người dân sống kiên cường dù run sợ trước mối đe dọa của tà thần, và đã làm mới quyết tâm tiêu diệt tà thần. Điểm chung với lần này có lẽ là sự rung động tâm hồn mãnh liệt.」
Gộp chung trò biến thái này và quyết tâm cứu người dân vào một cái gọi là "sự rung động tâm hồn mãnh liệt", chắc hẳn Gregorius cũng đang tức điên lên.
Dù vậy, một sức mạnh như thế này, nên để hoàng cung điều tra cẩn thận thì hơn... tôi định nói vậy thì nhận ra.
Để giải thích về sức mạnh này, tất nhiên tôi sẽ phải tiết lộ về sở thích của cô ta. Và đương nhiên, tôi cũng sẽ phải giải thích chuyện mình đã đánh vào mông cô ta. Nếu những chuyện đó đến tai những người có chức quyền, lần này tôi có bị xử tử cũng không thể phàn nàn.
「Ra là vậy. Dù sao đi nữa, có lẽ cần phải điều tra thêm một chút.」
「Vâng! Để làm được điều đó, tôi nghĩ chúng ta nên cùng nhau hoạt động như những mạo hiểm giả.」
「Mà, tôi cũng không thể đến hoàng cung để đánh vào mông cô được.」
「Nhưng, chúng ta đâu cần phải hoạt động như mạo hiểm giả?」
「À, vậy ngài muốn giam cầm tôi trong căn phòng này, và dạy dỗ tôi bằng nhiều cách khác nhau cho đến khi sức mạnh thức tỉnh ư? Nếu vậy thì tôi cũng không phiền đâu.」
「Đành vậy, chúng ta sẽ cùng nhau điều tra giáo hội, phải không?」
Tôi vội vàng chuyển chủ đề trước khi cô ta nói ra những điều còn tệ hơn.
「Hí hí, thế là chúng ta có thể đi du hành cùng nhau rồi.」
Alice nói điều gì đó với vẻ vui mừng, nhưng nếu bỏ qua nguyên do, thì việc được chứng kiến sự xuất hiện của Thánh Ma Lực là một điều vô cùng quý giá. Một sức mạnh mà không ai trên thế giới, và thậm chí trong vài chục năm gần đây, đã từng thấy, giờ đây lại có thể được nhìn thấy một lần nữa.
Tôi cố gắng tự thuyết phục mình như vậy.
「Vâng, như ngài đã biết, ở đất nước này, sau hoàng tộc, thế lực mạnh nhất là giáo hội thờ phụng Thánh Thần Artemia. Ban đầu, họ hoạt động để mang lại sự bình yên cho mọi người theo ý chỉ của Artemia-sama, nhưng thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi. Giáo hội cũng dần trở nên giống như các tổ chức thế tục khác, bị bao bọc bởi lòng tham tiền bạc và quyền lực. Dù chúng tôi, những người trong hoàng tộc cũng không có tư cách nói người khác.」
Alice bắt đầu nói với một vẻ mặt nghiêm túc, không thể tin được đây là cùng một người vừa tìm thấy sự khiêu dâm trong sách lịch sử. Chỉ nhìn vẻ mặt lúc này, cô ấy trông không khác gì một công chúa thanh liêm đang lo lắng cho sự suy đồi của thế giới.
「Tuy nhiên, tất nhiên không phải tất cả mọi người trong giáo hội đều như vậy, đặc biệt là ở những vùng biên giới, dường như có những người đang cố gắng thay đổi điều đó. Và không biết có liên quan đến những động thái đó hay không, nhưng gần đây, ở các nhà thờ vùng biên giới liên tục xảy ra rắc rối và có người mất tích.」
「Ý cô là họ bị những người có chức quyền trong giáo hội thủ tiêu vì đã lên tiếng phản đối?」
Tôi hỏi, Alice suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
「Không, hiện tại chưa thể khẳng định được đến mức đó. Giáo hội dường như không muốn làm lớn chuyện này, nên chúng tôi không có nhiều thông tin. Nhưng nếu hoàng tộc tự tiện can thiệp vào chuyện nội bộ của giáo hội, cũng sẽ châm ngòi cho một cuộc xung đột.」
「Ra là vậy.」
Dù suýt bị cảm lạnh vì sự thay đổi nhiệt độ đột ngột, tôi vẫn lắng nghe.
「Vì vậy, nếu chỉ là một mạo hiểm giả Magnus và một mạo hiểm giả Alicia âm thầm điều tra ở vùng biên giới thì sẽ không có gì quá nổi bật.」
「Ra là vậy, đúng là tôi không có tiếng tăm gì với tư cách là một mạo hiểm giả. Như vậy có thể điều tra mà không gây chú ý... mà, có thành công được không!?」
Đúng là trong truyện, việc hoàng tộc giả dạng thường dân đi phiêu lưu và giải quyết những vấn đề mà quyền lực không thể giải quyết là một mô-típ kinh điển. Nhưng chuyện đó có thực sự thành công không?
「Vâng. Vốn dĩ tôi không phải là một người nổi tiếng ngoài Vương Đô, nên chắc chắn không ai trực tiếp nhìn thấy tôi. Chỉ cần thay đổi trang phục này và hành động với tư cách là một mạo hiểm giả Alicia, sẽ không bị phát hiện đâu.」
Dù Alice nổi tiếng, nhưng tin đồn chắc chỉ truyền đi những đặc điểm ngoại hình sơ sài.
Nếu vậy thì có lẽ ở biên giới có thể che giấu thân phận.
「Hơn nữa, tôi còn có một kế hoạch bí mật khác.」
「Kế hoạch bí mật?」
「Magnus-sama, với tư cách là một mạo hiểm giả tiền bối, sẽ luôn miệng mắng tôi là 'đồ vô dụng!' và trừng phạt tôi. Như vậy thì sẽ không ai nghĩ tôi là hoàng tộc đâu!」
「...」
Rốt cuộc thì cô ta chỉ nghĩ đến sở thích của mình thôi!
Tôi cố gắng kìm nén ý muốn hét lên. Thực sự, mặt thì tỉnh bơ mà nói ra những điều gì vậy. Tại sao tôi lại phải tham gia vào trò biến thái đó trước mặt người khác chứ.
「À, tôi hỏi cho chắc, sở thích đó của cô, thực sự không ai biết sao?」
「Vâng. Tôi cũng chọn người có vẻ sẽ hợp tác rồi mới nói.」
Nếu vậy thì tôi phải nói rằng mắt nhìn người của cô rất có vấn đề.
「Và tôi là người đầu tiên cô tâm sự.」
「Đúng vậy, ngài là người đầu tiên của tôi.」
「Đừng có nói mấy câu đó! Chắc chắn là cô cố ý!」
Tôi bất giác đáp trả một cách nghiêm túc, Alice cười vui vẻ.
「Đúng rồi, chính là khí thế đó. Cứ tiếp tục đối xử với tôi một cách thô lỗ như vậy, sẽ không ai tin tôi là hoàng tộc đâu.」
「Mà, nghĩ lại thì cũng không cần phải tôn trọng một con biến thái như thế này.」
「Vâng! Xin hãy luôn coi thường tôi♡」
「...」
A, đầu tôi đau quá.
「Vậy thì chúng ta xuất phát ngay thôi. Tôi đi chuẩn bị đây.」
Nói rồi cô ấy đi vào phòng bên cạnh.
Haizz, sao lại ra nông nỗi này.
Vốn dĩ việc cùng hoàng tộc điều tra bí mật của giáo hội đã là một công việc phiền phức, lại còn phải hợp tác với một con biến thái như vậy. Hơn nữa không chỉ biến thái, cô ta còn rất trơ trẽn và có phần khôn lỏi.
Từ trước đến nay, tôi và nhiều người dân khác đều có hình ảnh về cô ấy là "một nàng công chúa xinh đẹp và thông minh", "một cô gái tốt bụng lo lắng cho cuộc sống của người dân", hay "một tài nữ có tài năng ma thuật xuất sắc ở tuổi mười tám". Điều đó có nghĩa là cô ta đã khéo léo che giấu sở thích đó để không bị ai phát hiện.
「Để ngài đợi lâu rồi.」
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Alice... từ giờ là Alicia, đã chuẩn bị xong hành trang và quay trở lại.
Không còn là chiếc váy bồng bềnh khó di chuyển lúc nãy, mà là một chiếc áo blouse dễ vận động và một chiếc váy nhẹ nhàng như những pháp sư du hành thường mặc.
Trên ngực cô có cài một chiếc trâm, nhưng người sành sỏi sẽ nhận ra đó là một viên ngọc quý hiếm có khả năng khuếch đại ma lực. Trên cổ tay và thắt lưng cũng được trang bị đầy đủ ma cụ, không có sơ hở.
Hơn nữa, phía sau cô còn có một hành lý lớn đang lơ lửng nhờ phong ma pháp. Không cần phải nói, ma lực là hữu hạn, và ngay cả những phép thuật nhỏ như nâng hành lý cũng làm tiêu hao ma lực. Có thể làm được điều đó chứng tỏ cô ta rất tự tin vào lượng ma lực của mình. Đúng là tôi có nghe nói phụ nữ thường mang nhiều hành lý hơn đàn ông khi đi du hành, nhưng sao lại dùng ma thuật một cách xa xỉ như vậy...
「Cách dùng ma lực thật đáng kinh ngạc.」
「Này, không được dùng kính ngữ. Từ giờ ở ngoài, hãy gọi thẳng tên tôi là Alicia và nói chuyện suồng sã đi.」
Có lẽ ấn tượng đã bị hạ thấp vì nhân cách của cô ta, nhưng khi nhìn thấy ma lực và ma cụ, nó đã vô thức tăng lên trở lại. Đúng rồi, cô ta chỉ là một con biến thái có thừa ma lực và huyết thống tốt một cách vô ích. Không cần phải dùng kính ngữ.
Tôi cố gắng tự nhủ với mình như vậy.
「H-hiểu rồi.」
「Vậy thì đi thôi. Hi hi, đi du hành cùng nhau thế này, vui thật đấy.」
Nói rồi cô ấy nở một nụ cười hiếm hoi và thuần khiết. Có lẽ vì thường ngày bị bao quanh bởi vô số vệ sĩ và người hầu, nên một chuyến đi ít người khiến cô ấy cảm thấy mới mẻ?
Và thế là, chuyến đi đầy bất an của tôi, một kẻ bị gán cho cái danh biến thái, và một công chúa trông thì trong sáng nhưng bản chất lại là một siêu biến thái, đã bắt đầu.
.
.
.
Lưu ý nhè nhẹ. Alice sẽ chỉ gọi Magnus là Magnus-sama khi đang n*ng hoặc cần nhờ vả =))))