“Liên, hợp tác?” Tên này đang nói điều vớ vẩn gì vậy?
“Đừng căng thẳng nhé~ Trước tiên hãy để tôi tự giới thiệu, tên tôi là… Carlos Lorelein.”
Thiếu nữ tộc rồng tóc xanh đưa tay lên ngực, những ngón tay đặt trên sự mềm mại căng đầy, nụ cười tao nhã làm nổi bật vóc dáng hoàn mỹ, tôi, một kẻ lùn tịt, thậm chí còn chẳng thấy được đầu ngón tay của cô ta.
“Con Ngân Long đã chiến đấu với cô ở Fells — Carlos Vivian, là em gái yêu quý của tôi… yên tâm, tôi không đến đây để báo thù đâu, thật ra cô đã dạy dỗ nó một trận, khiến nó bớt đi cái tính kiêu căng, tôi phải cảm ơn cô mới đúng.”
Thấy tôi toàn thân đề phòng, khom người xuống, đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu nhìn chằm chằm cô ta, thiếu nữ tóc xanh tên Lorelein hứng thú đánh giá tôi.
“Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện… thế nào hả… nhóc con? Dám… đi theo tôi không? Hay là, người được mệnh danh là [Tinh Linh huyền thoại] như cô, ngay cả chút can đảm này cũng không có?”
“Silly! Đừng đi! Đó là Cự Long đó…” Eve dường như không dám ló đầu ra, trốn trong tóc tôi nói nhỏ.
“Bên đó toàn là người của cô ta, đi qua đó chẳng khác nào dê vào miệng cọp... rất nguy hiểm! Hơn nữa cậu còn đánh em gái người ta... sao có thể không báo thù chứ!”
Tôi rất tán thành với lời của Eve, thật ra tôi vẫn còn đang thắc mắc… con Ngân Long suýt chút nữa đã giết chết tôi… không phải đã chết rồi sao? Nhưng nghe ý trong lời cô ta… lại vẫn còn sống?
Rõ ràng lúc đó toàn thân toàn là máu, ngay cả cổ họng và mắt cũng bị đâm nát, ngã xuống đất hoàn toàn không còn hơi thở, không ngờ lại là đang giả vờ chết ở đó sao?
“Ce, Celice… đây là một cơ hội…”
Dường như vì Lorelein đã thu lại Long uy, Elina đứng dậy đi đến bên cạnh tôi, vẻ mặt cô ấy cảnh giác nhìn chằm chằm vào hành động của đối phương.
“Thái độ của cô ta rất rõ ràng… nếu chúng ta chấp nhận lời mời, cô ta sẽ không tính toán chuyện trước đây… ngược lại nếu từ chối, rất có thể sẽ mượn cớ sinh sự, trở thành kẻ địch của chúng ta.”
Lời của Elina cũng không sai, nếu con Ngân Long đó là em gái cô ta, bị tôi đánh thành ra như vậy cho dù chưa chết… thì mối thù này tất nhiên cũng đã ghi nhớ.
Chỉ là bây giờ vì một vài suy tính nào đó, không định thẳng thừng khai chiến với tôi, mà chọn cách lôi kéo và hợp tác — điều này cho thấy toan tính của họ rất lớn, lớn đến mức có thể gạt bỏ cả oán thù.
Tôi vô thức nhìn sang bên cạnh… viên ngọc quý lộng lẫy nhất của Gale, Atamora đang được kết giới che chắn.
Tôi bỗng nhiên nhớ lại những lời Elina đã nói trước đây…
“Nếu như Cliff có thể… ý tôi là, có thể… nuốt chửng Gale, cô sẽ ngăn chặn chứ?”
“À… chuyện này… tuy tôi bị họ ruồng bỏ, nhưng dù sao cũng là người của Cliff… ít nhiều cũng có chút lòng tự hào dân tộc.”
Ngay cả Elina, một người bị xem là kẻ phản bội, trong sâu thẳm nội tâm cũng có suy nghĩ như vậy, thì ý định của Vương quốc Cliff có thể đoán được.
Tôi nhớ vị Lão Hạm trưởng kia, dường như có nói đến một chuyện — những quý tộc phái bảo thủ trong nước Gale, đều quả quyết mục đích của Cliff là tôi.
Cuộc xâm chiếm lần này chẳng qua chỉ là hư trương thanh thế, muốn gây sức ép cho cuộc đàm phán giữa hai nước… tất cả đều cho rằng chỉ cần giao tôi ra, Gale và Cliff sẽ có thể nối lại quan hệ hữu nghị.
Trở lại làm đồng minh thân thiết như trước đây, quân đội Cliff tất nhiên cũng sẽ rút quân… nhưng bây giờ xem ra, dường như Gale nghĩ như vậy, nhưng Cliff lại không nghĩ thế?
Lúc đầu khi Elina hỏi tôi, tôi vẫn còn hơi lưỡng lự không biết nên giúp bên nào, sau đó cảm thấy mình không có tư cách xen vào, liền ném chuyện này ra sau đầu… kết quả vừa quay đi, Quân đoàn trưởng của Cliff đã hóa thành hình người đứng trước mặt tôi.
——Lẽ nào, là tôi đã xem thường bản thân rồi sao?
“Sao thế? Không dám à?” Thiếu nữ tóc xanh nhếch mép cười khinh thường.
Có gì mà không dám! Tôi hơi bực mình!
Xác định được toan tính thực sự của Cliff, lại phân tích qua mối quan hệ lợi ích của hai bên, ngược lại tôi chẳng còn lo lắng gì nữa.
Cất Ma Hạch bậc tám lại vào túi đeo chéo, tôi kiên quyết rút lại Vuốt đá trên cánh tay phải, đi theo sau thiếu nữ tộc rồng đang gật đầu khen ngợi.
“Silly… lỡ như là bẫy thì sao!” Eve có chút lo lắng.
“Đừng lo… bẫy rập tôi gặp nhiều rồi, bây giờ không phải vẫn ổn sao…” Tôi thầm dỗ dành cô ấy, tiện thể giải thích lý do.
“Cô ta trông không có ý đồ xấu gì, dù sao kết giới tạm thời cũng không phá được, bên Gale lại không chào đón tôi… cứ ở đây lãng phí thời gian cũng vô ích, chi bằng đi xem cô ta muốn làm gì… nghĩ lại thì Cự Long cũng không thèm nói dối, hợp tác hẳn cũng không phải chuyện xấu… biết đâu còn có thể nhân cơ hội này, giành lại Allen!”
“Nếu không thật sự như Elina nói, bị cả Gale và Cliff chung sức nhắm vào… quả thực có chút rắc rối… bên tôi lại không có quân tiếp viện, hà cớ gì phải đẩy một nguồn lực giúp đỡ có sẵn ra ngoài chứ?”
“Nhưng…” Eve dường như còn muốn nói gì đó, nhưng thấy tôi đã đi theo rồi. “Thôi được rồi, tóm lại cậu phải cẩn thận… thấy không ổn, chúng ta chạy trước! Giữ mạng là quan trọng nhất!”
“Ừm! Binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn.” Tôi cũng gật đầu.
……
“Sao, sao lại thế này?”
“Long Kỵ Sĩ của Cliff… Quân đoàn trưởng của Quân đoàn thứ hai…”
“Cự Long Băng Sương — Carlos Lorelein?! Sao cô ta lại đến đây!”
“Tại sao… nhóc con đó… lại đi theo cô ta?”
“…Hỏng rồi! Tình hình không ổn! Mau đi báo cho Bá tước đại nhân! Còn có Điện hạ Orde nữa!”
……
Đột nhập vào trại địch mà nói không hồi hộp, chắc chắn là nói dối… nhưng dù sao tôi cũng đã trải qua sóng to gió lớn.
Trận địa kỵ binh đen kịt trước mắt, ngoài việc khiến tôi cảm thấy ‘người đông thật’ ra, cũng không có cảm giác gì khác.
Và khi Lorelein dẫn tôi đến gần, những kỵ binh Cliff mặc giáp đen, lần lượt xuống ngựa rồi quỳ một chân chào… nhưng ánh mắt dưới mũ sắt của họ, lại không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào tôi.
Từ trước đến nay tôi rất tinh nhạy với ánh nhìn, cũng có thể đoán được đại khái cảm xúc của đối phương — đủ loại ánh mắt phức tạp, hoặc kích động, hoặc kính sợ, hoặc căng thẳng, hoặc lo lắng.
——Nhưng duy nhất lại không có… sự phẫn nộ và thù địch mà tôi tưởng tượng?
“Quân lính của Vương quốc Cliff sùng bái tấn công, không giống như đám nhát gan phòng thủ thành của Gale… tuy trong mấy trận chiến trước đó, họ có không ít đồng đội chết vì cô. Nhưng theo truyền thống của Vương quốc Cliff, chết trên chiến trường dưới tay kẻ mạnh của địch, trước nay đều được xem là sự hy sinh vinh quang… không hề đáng xấu hổ.” Lorelein đi phía trước, không quay đầu lại mà cười nói.
“Người của Long Duệ Chi Quốc sùng bái sức mạnh, với tư cách là kẻ địch từng chiến đấu, sự hiểu biết của họ về cô, còn thấu đáo hơn Gale nhiều.”
Đội hình hàng nghìn hàng vạn người ngay ngắn quỳ một chân, cùng với sự im lặng không một ai lên tiếng, khí thế đó quả thật khiến tôi có chút sửng sốt.
Nhưng gương mặt bẩn thỉu của tôi, đã sớm bị lạnh đến tê dại, cũng không thể có bất kỳ phản ứng nào.
Chỉ có thể dùng một vẻ mặt lạnh băng, phớt lờ tất cả ánh nhìn từ bốn phương tám hướng, mặc cho những kỵ binh này tùy tiện quan sát…
Cho đến khi đi theo Lorelein đến giữa, một khoảng đất trống rộng chừng một trăm mét vuông, như thể được cố ý chừa ra?
Không lẽ thật sự là bẫy… tôi thầm nhíu mày, cũng lúc nâng cao cảnh giác.
Kết quả, chỉ thấy Lorelein giơ tay búng một cái.
Vô số bông tuyết xung quanh ngay lập tức ngưng tụ, dưới sự quấn quýt và tạo thành của sương băng lượn lờ.
Một tòa kiến trúc cao lớn tinh xảo tuyệt mỹ, lấp lánh ánh sáng, giống như một tòa thành bằng pha lê, như thể mọc lên từ mặt đất, sừng sững xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Cầu thang và tay vịn được tạo thành từ băng, cùng với những bức tường được xây bằng pha lê trong suốt, và cánh cổng lớn được chạm khắc những hoa văn rỗng.
Quả thực như một kiệt tác của nghệ sĩ, tòa lâu đài mà các cô gái hằng mơ ước, vừa trong suốt lấp lánh lại vừa lạnh lẽo thấu xương, nhưng lại tràn đầy hương vị cổ tích.
——Sau đó, Lorelein không nói một lời, thẳng thừng đẩy cửa đi vào.
Tuy trong lòng có chút lo lắng, nhưng lúc này không cho phép tôi lùi bước… giữa vòng vây của vạn quân, tuyệt đối không thể để người khác xem thường.
Có đông đảo kỵ binh Cliff bên ngoài đang nhìn, tôi chỉ có thể không biểu cảm mà đi theo sau… rồi mới phát hiện…
Bên trong bài trí có chút giống phòng khách, trên chiếc bàn tròn cũng được tạo thành từ pha lê, còn đặt mấy bộ ấm trà tinh xảo… cảm giác như một nơi để mở tiệc trà?
“Thế nào, không tệ chứ? Đây là nơi ở mà tôi dùng ma lực tạo ra… vẻ ngoài trông rất đẹp, nhưng không duy trì được bao lâu, cho nên thú thật, tôi rất tò mò…”
“Pháo đài đá đen mà cô tạo ra bên ngoài Pháo đài Kanata… tại sao đến bây giờ vẫn chưa biến mất? Cô đã làm thế nào vậy?”
Lorelein ngồi xuống chiếc ghế pha lê, hai tay đặt lên bàn chống cằm, nở một nụ cười tao nhã với tôi.
“Nếu đã là đồng minh rồi, cô có thể dạy tôi không?”