Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

42 15

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

(Đang ra)

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

Takenoko

Vì tiêu trừ sinh hoạt hàng ngày áp lực, nàng hướng như thực tế giống như chân thực lại nắm giữ độ tự do cao kiểu mới nhất VRMMORPG xuất thủ, mà nàng nhân vật phản diện chơi đùa hành vi tại mở đầu chi

42 8489

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

402 1990

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

265 4776

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

378 1547

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

104 1176

Vol 1 - Chương 7: Giải trừ phong ấn

“Làm sao vậy? Sao lại do dự thế? Dù gì cái phong ấn này cũng sẽ vỡ trong vài năm nữa thôi. Là pháp sư thì mày cũng thấy rõ điều đó chứ? Vậy thì chi bằng phá nó ngay bây giờ, đổi lại tao sẽ tha mạng cho mày. Không tệ chút nào, đúng chứ?”

Grimoire nhìn tôi, nở nụ cười nham hiểm.

Chắc hắn thật sự nghĩ tôi sẽ gật đầu đồng ý.

Nhưng câu trả lời của tôi thì ngay từ đầu đã rõ ràng rồi.

“Từ chối.”

“Cái… gì!?”

Tôi thản nhiên nói tiếp với Grimoire đang sững sờ.

“Thả tự do cho kẻ từng suýt diệt vong cả một vương quốc à? Làm sao ta có thể để chuyện đó xảy ra? Ta sẽ phong ấn lại ngươi. Lần này thì ít nhất cũng phải nghìn năm nữa mới bung ra được.”

“Đ-đừng! Làm ơn đừng mà!”

Khi tôi vừa chạm tay vào quyển sách, Grimoire hoảng hốt ngăn lại.

“…Lỗi của tao, được chưa? Lâu lắm mới được nói chuyện với người khác, nên tao hơi... phấn khích quá. Xin lỗi, thật lòng đấy. Tao thề! Người phong ấn tao là mấy kẻ sống từ hàng trăm năm trước, chẳng liên quan gì đến đất nước này cả. Tao chẳng có thù oán gì với chúng mày đâu! Chắc chắn không định giết ai hết!”

Grimoire làm ra vẻ ăn năn, mặt mày đầy thành khẩn.

Tôi lặng lẽ nhìn hắn.

“Thật không đấy?”

“Thật! Nên là... chỉ cần tháo phong ấn thôi, tao sẽ cho mày bất cứ điều gì mày muốn! À đúng rồi, tao sẽ biến mày thành một kẻ giàu nứt đố đổ vách! Tao có thể tạo ra vàng đấy!”

Nói rồi Grimoire giơ tay lên, từng hạt vàng nhỏ li ti bắt đầu rơi xuống từ lòng bàn tay hắn.

Ồ, loại ma thuật tạo vật à?

“Hả? Thế nào? Mày muốn bao nhiêu, tao cũng có thể cho!”

Tôi cầm một hạt lên, nhẹ nhàng nghiền nát nó giữa hai ngón tay.

“Cái gì!?”

“…Ma thuật tạo vật này chẳng có gì đặc biệt cả. Ngươi ép đá thành vàng đúng không? Độ tinh khiết thì thấp lè tè, bên trong thì rỗng tuếch. Đến cả một tên thương nhân mới vào nghề cũng không bị lừa đâu.”

Vả lại, việc tạo vàng bằng ma thuật vốn đã là điều cấm kỵ.

Chưa kể tôi là hoàng tử thì tiền không phải vấn đề.

“Khốn kiếp… thế thì… bất tử! Tao sẽ ban cho mày sự bất tử!”

“Tiếc thật, ta không thích bị ai đó khắc trận pháp lạ lên cơ thể. Nhất là ma thuật phức tạp như bất tử, thứ thế kia, rủi ro thì ai gánh đây?”

Ma thuật không phải vạn năng.

Mấy thứ đơn giản thì chỉ tốn ma lực.

Nhưng những ma thuật cao cấp như bất tử chẳng hạn sẽ gây gánh nặng lớn lên cả người thi triển và người tiếp nhận.

Có thể là tổn thương thần kinh, hoặc thậm chí là mất một phần cơ thể.

Tôi đâu rảnh mà đùa với loại nguy hiểm như vậy.

Grimoire nhăn nhó khi nghe tôi nói, chắc hắn biết tôi nói đúng.

“…Vậy thì, không còn gì để nói nữa rồi. Ta sẽ phong ấn ngươi lại. Ngươi nguy hiểm quá.”

“Đ-đừng! Làm ơn mà! Tao van mày! Tao không hề nguy hiểm đâu! Tao là một Ma Nhân tốt mà! Cái phong ấn đó... chỉ là do tao nghịch dại một chút thôi mà!”

“Hmm… nghe sao vẫn thấy đáng nghi nhỉ? Phong ấn lại thì vẫn là hơn…”

Ngay lúc tôi chuẩn bị đặt tay lên cuốn sách...

“V-vậy thì... ma thuật! Tao sẽ dạy mày ma thuật!”

Grimoire khẽ lẩm bẩm.

“Là ma thuật cổ đại đấy! Hàng trăm năm tuổi, thất truyền từ xa xưa! Là pháp sư, chắc mày cũng thấy hấp dẫn đúng không? Tao sẽ dạy hết! Sao hả, Lloyd!?”

Tôi suy nghĩ một lát, rồi gật đầu.

“–Nghe thú vị đấy.”

Không cần nói cũng biết, tôi mê ma thuật thế nào.

Ma thuật cổ đại à... theo truyền thuyết, nó có thể khiến đất rung trời chuyển, gọi lũ lụt dâng trào, thậm chí tách đôi đại dương.

Nếu thực sự tồn tại, tôi rất muốn được tận mắt thấy.

Nghe tôi đồng ý, mặt Grimoire bừng sáng.

“Đúng! Biết ngay mà! Đối với một pháp sư, chẳng có gì hấp dẫn hơn ma thuật chưa từng biết đến!”

“Ngươi chắc chắn sẽ dạy chứ?”

“Dĩ nhiên! Nhưng mà này Lloyd, trước hết… giải phong ấn này đã nhé!”

“–Cũng được.”

Tôi đặt tay lên cuốn sách, lật ra một trang.

Do phong ấn đã yếu sẵn từ trước, quyển sách lập tức bung ra, từng trang giấy lật nhanh như gió cuốn.

Ngay sau đó, từng tờ một bắt đầu cháy đen, mục nát như than tro.

Từng mảnh vỡ bay lên không trung, rồi cơn gió nhẹ cuốn tất cả tan biến vào hư không.

Phong ấn, hoàn toàn bị giải trừ.

“–Ku.”

Một tiếng rên thấp vọng khắp căn phòng.

“Kuhahahahahahah! Không thể tin nổi! Nó thực sự đã giải phong ấn!”

Một làn khói đen đặc quánh tụ lại thành hình, dần dần hiện ra hình dạng giống người.

Da xanh nhạt, hai sừng mọc trên trán, đôi cánh dơi, đuôi rồng, thân trên rắn chắc, thân dưới như chân dê...

Thân hình đầy dị dạng đó, đúng là Ma Nhân chính hiệu.

“Ôi trời, cảm giác này đúng là phê quá đi mất! Tự do! Tao được tự do rồi! Hyahahahahahahaha!”

Grimoire cười phá lên sung sướng.

Tôi lên tiếng, chậm rãi.

“Vui mừng vậy là được rồi. …Giờ thì, bắt đầu được chưa?”

“Hả? À à, mày muốn tao dạy ma thuật cổ đại đúng không?”

Grimoire nhếch mép cười, rồi bắt đầu tập trung ma lực vào tay phải.

Ma lực khổng lồ đến mức kinh ngạc.

So với con người thì đúng là khác biệt trời vực.

Quả không hổ danh là Ma Nhân.

Tôi vừa nghĩ vừa quan sát hắn hướng tay về phía mình.

Ngay tức khắc, cả tầm nhìn của tôi bị nuốt trọn bởi màu đen.

ẦMMMMM!!!

Một vụ nổ khủng khiếp vang lên, bụi đất tung mù mịt.

“Sao! Đó là Hắc Thiểm Pháo, ma thuật cổ đại đấy! Mạnh lắm đúng không? …Mặc dù tao không chắc là mày còn nghe thấy gì không.”

Tiếng cười của Grimoire khúc khích vang lên.

Dĩ nhiên là tôi nghe rõ từng chữ.

Tôi tạo ra một cơn gió, thổi tung màn bụi đất.

Nhìn thấy tôi vẫn bình an vô sự, mặt Grimoire tái mét vì kinh ngạc.

“C-cái... gì cơ!?”

“…Quả là một ma thuật thú vị. Vậy đây là ma thuật cổ đại sao?”

Cách vận hành khác hẳn ma thuật hiện tại, dòng chảy ma lực, cấu trúc, thậm chí cả cách thi triển cũng rất khác biệt.

Cực kỳ đáng để nghiên cứu.

“Cho ta xem thêm chút nữa được không?”

Tôi mỉm cười hỏi, còn Grimoire… nuốt khan một ngụm khí lạnh.