“Hmmm... Đọc cuốn này đến lần thứ bao nhiêu rồi nhỉ... Bắt đầu thấy chán rồi đấy…”
Tôi vừa lật qua trang ma thư đang đọc dở, vừa lẩm bẩm một mình.
Cuốn này tôi đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần nữa rồi.
Ma thư được viết bằng những ký tự mang ma lực, và việc thấu hiểu chúng là điều kiện tiên quyết để kích hoạt được ma thuật.
Nếu chỉ muốn học qua loa thì đọc một hai lần là đủ, nhưng để thực sự nắm vững, người học phải nghiền ngẫm kỹ lưỡng nhiều lần.
Càng đọc kỹ thì mức độ tiếp thu càng cao.
Bởi vậy, pháp sư luôn đọc đi đọc lại ma thư cho đến khi hiểu tường tận.
Nhưng tôi thì đã đọc hết toàn bộ sách trong thư viện rồi.
Giờ đây, mỗi ngày của tôi chỉ là ôn lại những gì đã biết.
Dù ôn tập cũng rất cần thiết vì đã học mà không dùng thì sớm muộn gì cũng quên mất, từ đó trình độ cũng giảm sút nhưng làm mãi một việc lặp đi lặp lại thì quả thực... chán thật đấy.
Đến lúc phải tìm một chút kích thích mới rồi.
“Hahaha, cũng đúng thôi, em toàn đọc ma thư mà. Thỉnh thoảng thử đổi sang thể loại khác xem sao?”
Người đang đọc sách trước mặt tôi, anh trai Albert, nói vậy.
Tôi khẽ lắc đầu:
“Bởi vì toàn bộ ma thư trong thư viện em đều đã đọc hết rồi.”
“...Ồ? Vậy thử kiểm tra một chút nhé?”
Albert nở nụ cười tinh nghịch rồi hỏi:
“4 hệ cơ bản của ma thuật là đất, nước, lửa, gió. Vậy trong thư viện này có bao nhiêu cuốn sách đề cập đến chúng?”
“Về chủ đề chính thì có 145 cuốn, nếu tính cả những sách nhắc đến như đề tài phụ thì là 232 cuốn. À mà... mấy cuốn liên quan đến golem thì nên xếp vào đâu nhỉ? Với em thì đó là hệ điều khiển, nhưng quá trình tạo hình thân thể lại liên quan mật thiết đến 4 hệ cơ bản... Anh Albert thấy sao?”
Tôi ngẩng lên hỏi thì thấy anh ấy đang trợn tròn mắt.
“Em... thật sự đã đọc hết toàn bộ đấy à…?”
“À, không hẳn là hiểu sâu hoàn toàn đâu ạ… Ahaha, đúng là ma thuật càng tìm hiểu càng thấy sâu không đáy.”
Suýt thì hố to.
Tôi cứ nghĩ đọc hết sách thư viện là chuyện thường, nhưng nhìn phản ứng của anh Albert thì có vẻ không ai làm vậy cả.
Ánh mắt nghi ngờ của anh khiến tôi hơi nhột.
“...Không biết nên thấy kinh ngạc hay phát bực với em đây. Nhân tiện hỏi luôn, ngoài ma thư ra thì em không có hứng thú với thể loại nào khác à?”
“Em xin lỗi… nhưng đúng là như vậy.”
“Ừm… cũng đoán được mà…”
Quả thật, những việc có thể làm trong lâu đài giờ ngày càng ít đi rồi.
Đi theo anh Albert thì thỉnh thoảng còn được dẫn đến bãi tập bắn, nhưng cũng không thể đi đâu thoải mái được.
Giá mà có những cuốn ma thư cấp cao hơn thì tốt biết mấy…
“...Nói mới nhớ, dưới tầng hầm lâu đài hình như có một kho sách.”
Ngay lập tức, tai tôi vểnh lên trước câu lẩm bẩm của Albert.
“Kho sách dưới tầng hầm đó, nghe nói cất giữ rất nhiều cấm thư nguy hiểm. Có lời đồn rằng từng có một ma nhân bị phong ấn trong đó, kẻ suýt chút nữa đã đẩy vương quốc đến bờ diệt vong.”
—Cấm thư, là một loại ma cụ được chế tạo dưới dạng sách, mang sẵn ma thuật bên trong.
Bất kỳ ai cũng có thể kích hoạt hiệu ứng của nó, không cần học.
Tuy nhiên, việc chế tạo cấm thư đòi hỏi kiến thức cực cao và thời gian dài, nên độ quý hiếm vượt xa ma thư thông thường.
Ngay cả loại phong ấn sơ cấp thôi cũng cực kỳ hiếm, đến mức hoàng cung chỉ giữ vài cuốn và tôi còn chưa được đọc kỹ lần nào.
Những cấm thư chứa ma thuật cường đại thì càng hiếm.
Vì quá nguy hiểm nên chúng được quốc gia phong ấn và chỉ sử dụng trong trường hợp bất khả kháng.
Tôi từng nghe kể, trong một đại chiến xa xưa, một cấm thư được kích hoạt đã triệu hồi sấm sét giáng xuống tiêu diệt cả đạo quân địch trong chớp mắt.
Tuy nhiên, người thi triển sau đó bị phản chấn đến mức già đi hơn 50 tuổi chỉ trong nháy mắt.
Còn việc phong ấn một ma nhân trong cấm thư thì... quả thật tôi không thể tưởng tượng nổi.
Không biết họ đã khắc bao nhiêu tầng ma trận vào đó.
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy rạo rực.
“Hồi nhỏ, bảo mẫu thường dọa anh kiểu đó đấy. ‘Nếu làm điều xấu, sẽ bị ma nhân trong cấm thư nuốt chửng’... Hahaha.”
Nhắc đến mới nhớ, đúng là tôi từng cảm nhận được kết giới cực kỳ mạnh mẽ bao phủ dưới lòng đất.
Khi đó tôi cứ nghĩ là nơi cất giữ tài liệu quốc gia nên không mấy để tâm, nhưng giờ thì...
Câu chuyện này khiến tôi càng lúc càng hứng thú.
“Anh Albert, chuyện đó... anh kể thêm được không ạ?”
“Này này, sao tự dưng mắt em sáng lên thế hả? Đừng nói là em định chui xuống đó đấy nhé?”
Anh đột ngột nghiêm mặt khiến tôi giật bắn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh và cười gượng:
“Ơ... không đời nào đâu ạ? Em đâu có dại vậy… haha…”
“Cười kiểu đó nghe khả nghi lắm đấy…”
“Đây là nụ cười thường ngày của em mà... Ahahahaha…”
Tôi cố gắng đối đáp, nhưng có vẻ do quá căng thẳng nên nói chuyện cứ gượng gạo thế nào ấy.
Tôi thật sự không hợp với việc diễn kịch.
Albert nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi bật cười khẽ:
“...Thôi bỏ đi. Dù sao tầng hầm đó cũng được bao phủ bởi kết giới do 10 pháp sư hoàng gia cùng thi triển. Không thể nào lẻn vào được đâu. Đến anh muốn vào còn phải xin phép cơ mà.”
“! Anh đã từng vào sao ạ!?”
“Ừ, nhưng chỉ đứng được ở lối vào thôi. Không thể bước sâu hơn được nữa. Từ bên trong phát ra luồng ma lực tà ác đến rợn người... Chỉ nghĩ lại thôi mà da gà nổi hết cả lên. Thật sự khiến người ta tin rằng có ma nhân bị phong ấn trong đó.”
Anh rùng mình một cái.
Không phải giả vờ, tôi thấy rõ sắc mặt anh hơi tái đi.
Có vẻ chuyện này hoàn toàn là thật.
“Vậy nên... Lloyd này, dù em có hơi lập dị nhưng anh tin là em không phải đứa liều lĩnh. Em sẽ không dại dột làm chuyện gì đâu, đúng không?”
“Vâng ạ, em tuyệt đối sẽ không làm gì đâu ạ!”
Tôi gật đầu chắc nịch, trả lời một cách vô cùng thành thật.
…Dĩ nhiên, trong đầu thì đã bắt đầu sắp xếp kế hoạch đi thám hiểm tầng hầm rồi.