“Chào em, Lloyd. Em đang làm gì thế?”
Giữa lúc tôi đang say sưa với cuốn sách như mọi khi, một giọng nam nhẹ nhàng, trong trẻo vang lên.
Ngoảnh lại, tôi thấy một chàng trai cao ráo, mái tóc vàng óng nổi bật, một mỹ nam chính hiệu đang đứng đó.
Đó là Albert, anh trai hơn tôi 9 tuổi.
Anh là đệ nhị hoàng tử của Vương quốc Saloum, đồng thời cũng là người đứng thứ hai trong danh sách thừa kế ngai vàng.
Dù vậy, với tài năng xuất chúng cả về văn lẫn võ, có lời đồn rằng anh sẽ trở thành vị vua kế tiếp.
Albert thấy tôi đang đọc ma thư, liền nở nụ cười dịu dàng.
“Em đang đọc ma thư à? Anh đọc cùng có được không?”
“Dĩ nhiên rồi, anh Albert.”
“Cảm ơn em. Vậy thì anh xin phép nhé.”
Nói rồi, anh ngồi xuống đối diện tôi qua chiếc bàn.
Trong tay anh là một quyển sách về chính trị.
Sau khi liếc qua đống ma thư tôi đang đọc dở, anh cũng bắt đầu chìm vào thế giới của riêng mình.
Mấy anh khác trong hoàng thất thường không để tâm đến tôi lắm, nhưng riêng Albert thì lại hay quan tâm, chăm sóc tôi.
Chắc là người tốt thật đấy.
Hơn nữa, khác với Sylpha, anh chẳng bao giờ bảo tôi phải làm thế này thế kia.
Thật dễ chịu.
Tôi lại hướng ánh mắt về trang sách trước mặt, tiếp tục chìm vào thế giới của tri thức.
■■■
Không rõ đã trôi qua bao lâu, một tiếng bộp khẽ vang lên khi Albert đóng cuốn sách lại.
“…Haa, Lloyd, khả năng tập trung của em thật đáng kinh ngạc. Anh chịu thua rồi. Em đúng là yêu thích ma thuật thật đấy.”
Anh đứng dậy, vươn vai một cái, các khớp xương vang lên rắc rắc.
Ngả đầu sang bên, cổ anh lại phát ra tiếng cộp cộp.
Nhìn cảnh ấy, tôi không nhịn được mà khẽ bật cười.
“Anh vất vả rồi, anh Albert.”
“Anh định ra ngoài vận động một chút cho thư thái đầu óc. Lloyd muốn đi cùng không?”
“Là sân tập bắn sao ạ!?”
“Ừ, em thích mà, đúng không?”
“Vâng ạ!”
Tôi lập tức gật đầu đồng ý.
Bình thường thì tôi không mê vận động đâu, nhưng lời mời của Albert thì lại khác.
Không phải vì hảo cảm hay gì đâu nhé.
Là vì Albert, với tư cách là người thừa kế tiềm năng, được quyền sử dụng nhiều cơ sở huấn luyện đặc biệt trong hoàng cung.
Trong đó, sân tập bắn là nơi lý tưởng để tôi thử nghiệm những kỹ thuật ma thuật mới.
“Vậy thì, đi thôi.”
Tôi theo bước anh, tiến về bãi tập phía sau hoàng cung.
Sau khi chào hỏi những binh lính canh cổng, cả hai tiến vào bên trong, một khoảng sân phủ đầy cỏ xanh trải dài ra trước mắt.
Đây là sân tập bắn, nói đơn giản là nơi để thử bắn ma thuật vào bia đỡ.
Cũng được sử dụng cho các thí nghiệm ma thuật quy mô lớn, nên bọn trẻ như tôi không được phép vào nếu không có người lớn đi cùng.
“Waa~! Mỗi lần tới đây em đều thấy choáng ngợp vì nó rộng quá!”
Trên sân, các pháp sư của hoàng cung đang thi triển ma thuật, bắn ra những quả cầu lửa hay nước về phía mục tiêu.
Cảm giác sử dụng ma thuật vốn khác nhau ở mỗi người.
Ví dụ như cùng là “Hỏa Cầu”, nhưng việc gom ma lực từ toàn thân, rồi nén lại tại một điểm để phóng ra, mức độ trơn tru, tốc độ, và độ chuẩn xác đều tùy thuộc vào kỹ năng từng cá nhân.
Chỉ cần ngồi quan sát thôi cũng đủ thấy thú vị rồi.
Albert mỉm cười khi thấy tôi chăm chú theo dõi các pháp sư kia.
“Hahaha, Lloyd đúng là mê ma thuật đến mức cuồng nhiệt nhỉ.”
“Vâng, em thật sự rất thích nó.”
“Thấy em hứng thú như vậy thì đúng là đáng công dẫn đi. Rồi, giờ chúng ta cũng thử thôi chứ nhỉ?”
“Vâng ạ!”
Albert gật đầu ra hiệu cho binh lính chuẩn bị bia bắn.
Từ khoảng cách 100m, các bia với con số từ 1 đến 9 được dựng lên, đủ kích cỡ lớn nhỏ.
Nhìn người khác bắn cũng vui thật, nhưng tận tay tôi thử mới là thú vị nhất.
Trong hoàng cung, có mấy khi được tự do sử dụng ma thuật chứ.
Chẳng mấy chốc, việc chuẩn bị bia cũng hoàn tất.
“Vậy em bắn trước đi.”
“Vâng!”
Trò bắn bia thì chẳng cần giải thích cũng hiểu.
Chia ra bắn lần lượt 10 lượt mỗi người, ai hạ được nhiều bia có số điểm cao hơn thì thắng.
Dĩ nhiên, bia có điểm số càng cao thì kích thước càng nhỏ, nên khó trúng hơn.
Tôi đứng trước bia, tập trung ma lực vào đầu ngón tay, tạo ra một quả “Hỏa Cầu”.
――Tất nhiên, không phải loại bình thường.
Đây là loại tôi đang nghiên cứu, có áp dụng lực xoáy.
Bằng cách điều chỉnh sơ đồ ma pháp và gia tăng lực quay ở lõi ma lực, quả cầu có thể thay đổi hướng di chuyển, thay vì chỉ bay thẳng một cách đơn giản.
Tất nhiên, tôi hoàn toàn có thể điều khiển trực tiếp đường bay, cho nó uốn lượn tùy ý, nhưng như thế thì lại… mất vui.
Đã được thử nghiệm thật rồi thì tôi muốn thử hết những gì có thể chứ.
“――Bay đi nào!”
Quả “Hỏa Cầu” bay vút đi, xoay tít trong không trung và nhắm thẳng vào bia số 9, bia có điểm cao nhất.
Tôi đã cho nó quay ngang cực mạnh, nên chắc chắn sẽ hơi lệch trái và sượt qua cạnh bia.
Bụp.
Quả cầu bay y như tính toán, chỉ sượt qua mép bia.
Không đủ lực để hạ nó, nên không được tính điểm.
――Nhưng như thế là vừa đủ.
Nếu bắn trúng vào chính giữa mà gây chú ý thì phiền lắm, nên tôi cố tình chọn góc bắn khó, không đổ được bia.
Tốc độ quay, góc bắn, lực đẩy, mọi thứ đều tính toán sẵn.
Nhưng lý thuyết là một chuyện, thực tế thi triển lại là chuyện khác.
Thế nên thử nghiệm là vô cùng cần thiết.
“Suýt nữa thì trúng rồi đó, Lloyd. Giờ tới lượt anh nhé.”
Albert bước lên thay tôi, tập trung rồi phóng ra một quả “Hỏa Cầu” to hơn của tôi cỡ 2 lần.
Quả cầu bay thẳng tắp, đánh trúng vào chính giữa bia số 9 mà tôi vừa bắn hụt.
“Đẹp mắt quá, anh Albert.”
“Cảm ơn em. Nào, tới lượt em đấy.”
Tôi lại bước lên, lần này thêm lực xoáy theo hướng từ dưới lên, quả cầu bay theo đường cong đẹp mắt, sượt qua phần trên của bia.
Những lần sau cũng vậy, quả cầu luôn bay theo đúng quỹ đạo như mình dự đoán, trúng vào đúng vị trí mình nhắm tới.
Hmm, đúng như tôi nghĩ, việc thêm lực quay cho ma lực cầu thực sự có hiệu quả.
Không chỉ tiết kiệm được ma lực hơn hẳn so với điều khiển bằng ý niệm, mà còn có thể tăng tốc độ bay rõ rệt.
Có thể coi là một bước thành công trong thử nghiệm lần này.
Mải suy nghĩ, tôi chợt nghe thấy tiếng xì xào từ phía xa.
“Albert-sama đúng là tài giỏi. Bắn trúng hết luôn kìa.”
“Còn Lloyd-sama thì vẫn là trẻ con thôi. Cứ nhắm toàn vào mấy bia điểm cao rồi bắn trượt không à. Biết tự lượng sức một chút có phải tốt hơn không.”
Là mấy pháp sư đứng ngoài theo dõi chúng tôi đang thì thầm với nhau.
Tốt lắm, có vẻ tôi đã che giấu được rồi.
“…Thật là, mấy người đó không nhìn ra được sao?”
Bất ngờ, Albert cất tiếng gọi mấy pháp sư đứng gần đó.
…Khoan đã, đừng nói là anh nhận ra chuyện tôi đang làm nhé…?
Tôi nín thở căng tai nghe, tim đập thình thịch.
“Dù chỉ sượt qua thôi, nhưng tất cả ma thuật Lloyd bắn ra đều trúng đích. Mà lại còn nhắm trúng cái bia nhỏ nhất, số 9 nữa chứ. Với lại, ta thấy mấy quả Hỏa Cầu có hơi chuyển động về phía mục tiêu. Có vẻ em ấy có năng khiếu với dòng ma thuật điều khiển đấy.”
“Ồ! Th- thật vậy sao!?”
“Chuyện đó… tôi không hề nhận ra luôn…”
“Thật là, mấy người đúng là mù tịt mà.”
…Phù, nghe chừng là chưa bị phát hiện hoàn toàn.
Mà cũng phải thôi, tôi đã tinh thông ma thuật điều khiển từ hồi 7 tuổi rồi.
Có lẽ do tôi hay đọc sách liên quan nên họ lầm tưởng tôi chỉ mới bắt đầu tìm hiểu.
“Lloyd có tài năng về ma thuật. Nếu được bồi dưỡng từ nhỏ, sau này thành Đại pháp sư hay Hiền giả cũng không phải chuyện viển vông. Nếu giờ mình tạo mối quan hệ tốt, đến khi lên ngôi, em ấy sẽ là chỗ dựa cực kỳ vững chắc cho mình.”
Albert vừa mỉm cười, vừa lẩm bẩm gì đó nhỏ như tiếng muỗi.
Tôi không nghe rõ lắm… mà thôi, chắc chẳng liên quan gì đến tôi đâu.