Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

42 11

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

(Đang ra)

Genocide Online ~Gokuaku Reijō no Purei Nikki~

Takenoko

Vì tiêu trừ sinh hoạt hàng ngày áp lực, nàng hướng như thực tế giống như chân thực lại nắm giữ độ tự do cao kiểu mới nhất VRMMORPG xuất thủ, mà nàng nhân vật phản diện chơi đùa hành vi tại mở đầu chi

42 8486

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

402 1905

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

265 4774

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

378 1530

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

104 1170

Vol 1 - Chương 2: Cô hầu gái này chắc chắn đang mưu tính chuyện gì đó

Tôi, một người bình thường sống cuộc đời bình thường đã chết trong một trận quyết đấu. 

Vậy mà chẳng hiểu thế nào, tôi lại được tái sinh… làm một hoàng tử.

Tên mới của tôi là Lloyd De Saloum, đệ thất hoàng tử của Vương quốc Saloum.

Giờ tôi đã 10 tuổi, cũng khá quen với cuộc sống trong cung điện này rồi.

So sánh ký ức với phong cảnh, văn hóa và bầu không khí nơi đây, tôi đoán có lẽ mình đã chuyển sinh ngay sau khi chết.

Lúc còn học ở học viện, tôi từng nghe đồn rằng sắp có một hoàng tử mới chào đời…

Hóa ra đó chính là tôi.

Tuy thấy hơi áy náy, nhưng sự đã rồi, than thở cũng vô ích.

Các anh trai của tôi đều đã trưởng thành, tuổi tác cách biệt nên tôi hầu như chẳng liên quan gì đến cuộc tranh giành ngôi vị.

Thân hình nhỏ bé, dung mạo tầm thường, lại chẳng mảy may quan tâm đến chính trị, nên không ai đặt kỳ vọng gì vào tôi cả.

Mà như thế lại tốt.

Các anh mỗi ngày đều phải học đủ thứ từ lễ nghi, học vấn đến võ nghệ.

Nhìn mà thấy mệt thay.

Nhờ vậy, tôi được toàn tâm toàn ý theo đuổi ma thuật mình yêu thích.

Ngày nào cũng vậy, vừa mở mắt ra là tôi lại chui ngay vào thư viện, say mê đọc ma thư.

Số lượng ma thư ở đây thật khủng khiếp, lên đến hàng trăm cuốn, từ căn bản đến chuyên sâu.

May mắn thay, nhờ nền tảng từ kiếp trước, tôi tiếp thu khá nhanh, cả những cuốn phức tạp cũng đọc hiểu được.

Không chỉ dừng lại ở việc học lý thuyết, tôi còn đang tự nghiên cứu và phát triển các thuật thức ứng dụng mới.

Tiện thể nói thêm, loại ma thuật đã giết chết tôi ở kiếp trước giờ nhìn lại cũng chẳng có gì ghê gớm mà chỉ là ép hiệu quả bằng nguyên liệu đắt đỏ thôi.

Thật đáng thất vọng.

Tôi không hề giấu giếm chuyện mình thích ma thuật, nhưng sức mạnh thật sự thì lại khác, nhất quyết không để lộ.

Nếu người khác biết tôi sở hữu năng lực có thể tạo ra những ma thuật hủy diệt như vậy, chắc chắn sẽ kéo đến đủ chuyện phiền phức.

Khi đó làm gì còn thời gian mà nghiên cứu hay luyện tập nữa.

Cứ giữ hình tượng một hoàng tử có chút lập dị, mê ma thuật là đủ rồi.

“Llooyyyd-samaaa! Người ở đâu rồi ạ? Lloooyd-samaaaa!”

Sự yên tĩnh trong thư viện bị phá vỡ bởi tiếng gọi của một thiếu nữ.

Dù cuộc sống hiện tại khá thoải mái, vẫn có một vài điều khiến tôi thấy rắc rối.

Mà một trong số đó chính là Sylpha, cô hầu gái kiêm gia sư của tôi.

Thấy tôi trong thư viện, Sylpha lập tức chạy đến, ngồi xổm xuống cạnh tôi và nở một nụ cười dịu dàng.

Mái tóc bạc dài khẽ đổ xuống theo chuyển động, cô nhẹ nhàng vén nó sang bên bằng đầu ngón tay.

“Ra người lại trốn trong thư viện nữa rồi. Thật là, suốt ngày chỉ biết đọc sách như vậy không tốt cho sức khỏe đâu ạ. Người có muốn ra ngoài chơi với tôi không?”

Nụ cười ấy... có gì đó không cho phép tôi từ chối.

Với Sylpha, trẻ con phải chạy nhảy nô đùa ngoài trời mới đúng chuẩn.

Nhìn tôi suốt ngày chôn chân trong thư viện, cô thường xuyên tìm cách kéo tôi ra ngoài.

Phiền thật… nhưng tôi biết cô làm vậy vì lo cho tôi nên cũng chẳng nỡ nói lời từ chối thẳng thừng.

Tôi thở dài, đành gấp sách lại.

“…Biết rồi, Sylpha.”

“Đừng làm mặt buồn thế chứ, sách thì lúc nào đọc chẳng được. Hôm nay trời đẹp thế kia mà, ra ngoài hít thở không khí đi nào~”

Và thế là tôi bị Sylpha kéo tay dắt ra vườn.

“Hôm nay ta chơi đấu kiếm nhé, Lloyd-sama!”

“Lại nữa à…?”

“Là con trai thì ít nhiều cũng phải biết cầm kiếm chứ ạ! Đây, mời người cầm lấy thanh này!”

Cô đưa cho tôi một thanh kiếm gỗ rồi cũng tự trang bị cho mình một thanh tương tự.

“Nào! Người cứ tấn công từ hướng nào cũng được, tôi sẽ đón đỡ!”

Sylpha nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng vào thế thủ, thoạt nhìn có vẻ thư giãn, nhưng không hề sơ hở.

Dễ hiểu thôi.

Cha của Sylpha là đoàn trưởng kỵ sĩ, cũng là kiếm sư truyền đời của hoàng thất.

Sylpha kế thừa kỹ năng ấy, không phải hạng xoàng.

Tôi từng tận mắt thấy cô bị lính quấy rối, chỉ trong chớp mắt đã đoạt kiếm của hắn và dí vào cổ mà không ai kịp phản ứng.

Sylpha là một người nghiêm túc, xinh đẹp, nhưng cực kỳ cứng đầu, nói đúng hơn là hơi đáng sợ.

Nên nếu tôi lười biếng hay làm cho có, chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay.

Thế nên, muốn không bị mắng, phải chiến đấu nghiêm túc.

Tôi cầm lại thanh kiếm gỗ, vào thế chính diện.

“…Tôi tấn công đây.”

Ngay sau lời nói, Sylpha lao đến, vung kiếm xuống một cách dứt khoát.

Tôi né nhẹ cú chém, rồi phản đòn bằng mũi kiếm hướng về cô.

Sylpha đỡ gọn rồi lùi lại giữ khoảng cách.

“Hay lắm, Lloyd-sama!”

Cô mỉm cười, tiếp tục vung kiếm về phía tôi.

Tốt, thế này là đánh lạc hướng thành công rồi.

Hồi lần đầu tiên Sylpha rủ tôi “đấu kiếm”, tôi yếu đến mức… đã khóc.

Phải, thật đấy.

Tôi đã khóc vì quá yếu.

Lúc ấy tôi mới khoảng 7 tuổi thôi mà!

Nhưng cô lại bảo, trình độ của tôi chẳng khác nào đang… chế nhạo môn kiếm thuật.

Tôi nghiêm túc đấy chứ, nhưng khổ cái… từ kiếp trước đến giờ tôi vẫn cực kỳ kém môn thể thao.

Và rồi bắt đầu chuỗi ngày huấn luyện địa ngục dưới trướng Sylpha.

Ngày nào cũng bị bắt cầm kiếm gỗ luyện với bù nhìn gỗ đến rã cả tay.

Với một kẻ ghét vận động như tôi, đúng là địa ngục.

Nên… tôi quyết định gian lận một chút.

Trong ma thuật có một nhánh gọi là điều khiển, dùng để điều khiển vật thể hoặc chính cơ thể theo lập trình định sẵn.

Nhờ đó, tôi có thể để cơ thể tự động chiến đấu theo chuyển động mà tôi lập trình sẵn.

Cụ thể hơn:

Tôi sao chép chính động tác của Sylpha và tái hiện lại bằng cơ thể mình.

Canh!

Canh!

Gakin!

Tiếng kiếm gỗ va vào nhau vang lên đều đặn.

“Ahah! Tuyệt vời quá, Lloyd-sama!”

Vì đang mô phỏng chuyển động của Sylpha nên tôi có thể đấu ngang cơ với cô.

Chỉ cần giữ thế phòng thủ và tránh né là đủ giảm tải áp lực lên cơ thể.

“…Hôm nay đến đây thôi nhé.”

Sau một hồi vung kiếm, Sylpha lau mồ hôi trán, có vẻ hài lòng.

Phù… cuối cùng cũng xong.

Dù không trực tiếp điều khiển, nhưng dùng ma thuật như vậy vẫn khiến cơ thể khá mệt.

Tôi ngồi phịch xuống đất, nghỉ lấy hơi, thì Sylpha tiến lại với ánh mắt sáng rực.

“Kiếm thuật của Lloyd-sama đang tiến bộ từng ngày đấy ạ! Có khi chẳng bao lâu nữa là có thể đấu ngang ngửa với tôi rồi!”

“Ahaha… t-thật sao…”

(Tất nhiên rồi, vì là kiếm pháp của cô mà…)

Tất nhiên cô vẫn còn giấu thực lực, nhưng tốc độ và sức mạnh của cô so với lần đầu đã nhanh hơn rõ rệt.

Vậy mà tôi vẫn đối phó trơn tru, thế nên trong mắt cô, tôi hẳn đang tiến bộ nhanh khủng khiếp.

Thực tế, ma thuật điều khiển của tôi chỉ đơn thuần phản ứng theo chuyển động của đối phương, chứ chẳng có gì sáng tạo cả.

…Mà chắc Sylpha cũng sẽ không bất ngờ tấn công thật đâu, nên cứ yên tâm “gian lận” một thời gian nữa.

Còn nếu bị phát hiện… thì tính sau.

Dù sao thì tôi cũng đang đọc dở cuốn sách, tốt nhất là quay lại thư viện cho sớm.

“Vậy nhé, tôi về lại thư viện đây.”

“Vâng, người vất vả rồi. …Ừm ừm, tiến bộ tuyệt vời thật đấy. Biết đâu sau này lại trở thành Đoàn trưởng Kỵ sĩ hoặc thậm chí là Kiếm Thánh… fufuh, tương lai đáng mong chờ ghê~”

Sylpha vừa cười tủm tỉm vừa lẩm bẩm mấy câu nghe hơi rợn người, nhưng chắc là tôi tưởng tượng thôi.

Thế là tôi quay bước trở lại thư viện, để lại sau lưng nụ cười tươi rói của Sylpha đang tiễn mình đi.