――Điều quan trọng nhất đối với một Pháp Sư, trước hết là xuất thân.
Kế đến là tài năng.
Và cuối cùng mới là sự nỗ lực.
――Tổ sư ngành ma thuật, William Bordeaux.
Đó là câu nói mở đầu trong bài phát biểu của hiệu trưởng trong buổi lễ nhập học tại Học viện Ma Thuật.
Ông ta còn nói thêm rằng:
Đối với một Pháp Sư, điều tiên quyết là gia thế và huyết thống.
Kế đến là tài năng.
Còn sự nỗ lực?
Gần như chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chuyện này cũng dễ hiểu.
Những gia tộc lâu đời, danh giá sẽ thừa kế không chỉ tiền tài đồ sộ, mà còn sở hữu vô số ma thư quý hiếm.
Dòng máu của họ cũng được bồi đắp qua nhiều thế hệ để ngày càng tinh thuần, càng phù hợp hơn cho việc thi triển ma thuật.
Tài năng cũng rất quan trọng.
Cảm quan về ma thuật, năng lực đọc hiểu, tái hiện, phân tích, khả năng vận động cơ thể…
Những kẻ thiên phú xuất chúng đôi khi còn vượt mặt cả giới quý tộc danh giá.
Và rồi mới đến “nỗ lực”.
Nhưng không phải nói thế để phủ nhận sự cố gắng.
Với người đã chọn con đường Pháp Sư, rèn luyện cả thể chất lẫn tinh thần, tu luyện hằng ngày, đọc kỹ ma thư... là điều hiển nhiên ai cũng làm.
――Vậy nên, các em hãy chăm chỉ tu luyện mỗi ngày.
Lời phát biểu khép lại như thế.
Mà, thật ra mấy chuyện đó chẳng quan trọng gì với tôi cả.
Tôi vốn chỉ là dân thường, không có chút tiếng tăm, cũng chẳng phải hạng thiên tài.
Nhưng tôi yêu ma thuật.
Sự huyền bí khi từ khoảng không sinh ra lửa, băng hay sấm sét.
Những điều kỳ diệu mà mỗi ma thuật thức mang lại.
Và cả niềm vui sướng tột cùng khi chính tay mình thi triển được chúng.
Tôi bị cuốn vào thế giới đó lúc nào chẳng hay, và cảm thấy cuộc sống trong học viện ma thuật thật sự tuyệt vời.
Thế nhưng, những ngày tháng đó đã kết thúc.
Tất cả bắt đầu từ một vụ việc, cuốn ma thư của một công tước thiếu gia bị đánh cắp.
“Quý tộc chân chính thì không bao giờ làm chuyện đê tiện như ăn trộm.”
Và người đầu tiên mà hắn ta nghi ngờ, chính là tôi, kẻ duy nhất xuất thân từ dân thường trong học viện.
Không sai, nhà tôi nghèo, chẳng thể so với các gia tộc quý tộc.
Học phí cũng do tôi tự đi làm thuê để tích góp từng đồng mà đóng.
Giáo trình thì chỉ đủ tiền mua một cuốn ma thư sơ cấp.
Nhưng chỉ một cuốn đó thôi cũng đã đủ để làm nên bao điều.
Chỉ riêng việc kết hợp các thuật thức cơ bản, phối hợp chất xúc tác thôi cũng đã có thể tạo ra hàng loạt hiện tượng khác nhau.
Ma thuật là một thế giới sâu thẳm, càng đào càng thấy mê.
Tôi bận tối mắt với các thí nghiệm, nghiên cứu, tìm nguyên liệu… đến mức chẳng còn đầu óc mà dính vào chuyện thiên hạ.
Ấy vậy mà khi tôi giải thích như vậy, tên công tước thiếu gia kia lại nổi giận đùng đùng rồi thách đấu tay đôi với tôi.
Tôi vốn không thích đánh nhau nên định từ chối ngay, nhưng rồi bỗng nhiên tôi dừng lại.
――Tôi muốn biết.
Muốn biết ma thuật mà giới quý tộc kia sử dụng là loại ma thuật như thế nào.
Giữa tôi, một kẻ dân thường, và hắn, một quý tộc chính gốc, là cả một trời chênh lệch về tiền tài, điều kiện, và cả tài năng.
Liệu hắn sẽ cho tôi thấy thứ ma thuật mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ chăng?
Nghĩ đến đó, tôi không thể cưỡng lại sự tò mò.
Cuối cùng, tôi đồng ý nhận lời thách đấu.
Tôi nghĩ, cùng lắm thì đau một chút thôi, thua thì cũng chẳng đến mức mất mạng…
Tôi đã chủ quan như thế.
――Và, kết luận là:
Ma thuật của hắn thật sự tuyệt vời.
Lửa bốc lên thành vòi rồng rực cháy, băng giá cuốn thành cơn bão lốc hẳn là thứ gọi là “thượng cấp ma thuật”.
Tôi đã ngẩn ngơ chiêm ngưỡng chúng.
Và rồi, trong cơn mê đắm đó, tôi không hề phòng thủ, bị trúng đòn và… chết.
――Tôi thường bị người khác nhắc rằng: “Mày cứ hễ đắm chìm là quên sạch xung quanh”, ai ngờ cuối cùng lại chết vì cái tính đó.
Thật sự quá ngốc, đến mức chính tôi cũng thấy buồn thay cho mình.
Nhưng khoảnh khắc cuối cùng, thứ tôi nghĩ đến không phải là nỗi hối hận vì sự ngu ngốc của bản thân.
Cũng chẳng phải là oán hận tên quý tộc đã ra tay với tôi.
Càng không phải là lòng biết ơn với cha mẹ đã nuôi tôi khôn lớn và cho tôi cơ hội vào học viện.
Điều duy nhất tôi nghĩ tới là phân tích ma thuật đã giết tôi.
Nó vận hành bằng thuật thức nào?
Lý thuyết đằng sau là gì?
Một người thì làm sao tạo ra lượng ma thuật mạnh đến thế?
Lượng ma lực cần thiết là bao nhiêu?
Cách triển khai thuật thức thì sao?
Hay là có điều kiện phát động đặc biệt nào đó?
Có sử dụng xúc tác không?
Hay là thi triển ma thuật tổ đội?
Càng nghĩ tôi càng thấy hưng phấn, tim cứ đập mạnh không ngừng dù rõ ràng nó sắp ngừng đập.
Aah…
Thật là tiếc.
Trên đời này còn biết bao loại ma thuật mà tôi chưa từng được thấy, thế mà tôi lại phải ra đi mà chẳng biết gì thêm.
Tôi muốn biết hết.
Muốn hiểu, muốn học, muốn tinh thông tất cả.
Muốn đắm mình sâu hơn nữa trong vực thẳm huyền bí của ma thuật.
Nghĩ đến đó, ý thức tôi chìm dần vào bóng tối…
■■■
Tầm nhìn mờ nhòe.
Cơ thể không nghe theo điều khiển.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cảm giác như tôi không còn là “tôi” nữa.
"――,――"
Một giọng nói vang lên, là của một người phụ nữ.
Cố gắng căng mắt ra nhìn, tôi thấy được gương mặt cô ấy.
Xinh đẹp.
Và… đang để hở ngực.
Mà sao ngực cô ấy to thế nhỉ?
"――,――"
Người phụ nữ vừa nói gì đó, vừa tiến lại gần tôi.
Bản năng mách bảo tôi rằng có nguy hiểm, tôi liền dồn ý niệm vào tay, niệm “Hỏa Cầu”.
Ma thuật tấn công duy nhất tôi từng dùng được, tạo ra một quả cầu lửa nhỏ.
Nó chẳng hại được ai, nhưng để hù dọa thì vẫn đủ… đúng ra là vậy.
Nhưng lần này, có gì đó lạ lắm.
Cảm thấy có gì không ổn, tôi lập tức đổi hướng bắn tránh người phụ nữ kia.
Và ngay sau đó――
ĐOÀNGGGG!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Nhìn lại, một lỗ thủng khổng lồ đã xuất hiện trên bức tường.
Người phụ nữ kia hoảng hốt nhìn tôi.
Nhưng tôi cũng chẳng kém phần sững sờ.
Không thể nào!
Cái “Hỏa Cầu” của tôi làm gì có uy lực khủng khiếp như vậy!
Rốt cuộc chuyện gì đang…
Lúc đó, tôi tình cờ thấy bóng mình trong chiếc gương đứng gần đó.
Một cơ thể bé xíu, tay chân ngắn ngủn, đôi mắt to tròn…
Một đứa bé sơ sinh.
Tôi đã biến thành một đứa trẻ sơ sinh.
Nhắc mới nhớ, tôi từng nghe nói, người chết đôi khi sẽ tái sinh cùng ký ức kiếp trước.
Thứ người ta gọi là “chuyển sinh”.
Nếu thật vậy thì cũng hợp lý khi giải thích được sức mạnh ma thuật vừa rồi.
Xuất thân và tài năng chính là yếu tố quyết định gần như toàn bộ tương lai của một Pháp Sư.
Ở những gia đình có truyền thống ma thuật, trẻ con có thể sử dụng ma thuật từ rất sớm.
Nếu tôi sinh ra với tài năng vượt trội, việc tạo ra ma thuật mạnh đến thế cũng không phải là điều lạ.
…Nhưng khoan đã?
Dù thế nào đi nữa thì từ lúc mới sinh đã có thể tạo ra quả cầu lửa nổ tung cả bức tường, chuyện như vậy tôi chưa từng nghe thấy.
Những người xung quanh cũng không có vẻ gì là nghĩ tôi đã làm chuyện đó.
Mà giờ nhìn kỹ lại, căn phòng này rộng đến bất thường.
Đồ đạc bài trí đều là hàng thượng hạng, cứ như đang trong một bảo tàng nghệ thuật.
Và có tới vài người phụ nữ ăn mặc như hầu gái đang túc trực.
Một căn phòng xa hoa thế này… bình thường quý tộc cũng khó mà có được.
Phải chăng đây là dinh thự của hoàng tộc, hoặc công tước, hay bá tước vùng biên cương gì đó?
Trong lúc tôi còn đang hoang mang suy đoán, ánh mắt bỗng dừng lại ở một biểu tượng trang trí lộng lẫy gắn trên tường.
Tôi nhận ra biểu tượng đó.
Là huy hiệu của hoàng tộc Vương quốc Saloum, quê hương tôi kiếp trước.
…Khoan đã, chẳng lẽ… tôi đã chuyển sinh vào một nơi khủng khiếp cỡ đó rồi sao!?