Chuyển sinh thành cha của nữ phản diện, tôi quyết định sẽ yêu thương vợ con

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

(Đang ra)

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

Khoan đã… ai mới là yandere ở đây? Là tôi hay là cậu?! Tránh xa tôi raaaa!!!

9 19

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

38 113

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

37 187

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

427 33155

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

252 4736

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

29 187

Đọc tại đây - Chương 14: Cả công chúa nữa sao...?

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện của mình với cậu bé tại khu vườn nhỏ trong Hoàng cung, tôi cất bước tiến về phía phần sân nơi Laurier đang tham dự buổi tiệc trà. Hôm nay là một ngày nắng đẹp, trong sân, Công chúa Serena đang ngồi uống trà cùng những tiểu thư khác được mời tới.

Trong số đó có một cô bé với mái tóc bạch kim nổi bật... Tôi nhìn phát là nhận ra ngay con gái Laurier của tôi, vẫn còn nhỏ tuổi như vậy mà con bé đã ra dáng một mỹ nhân rồi. Laurier có vẻ như đang trò chuyện vui vẻ với các bạn, nhưng... khi con bé nhận rất sự xuất hiện của tôi, Laurier lập tức đứng dậy và chạy ào về phía tôi.

"Chaaaa!"

"Ồ, từ từ đã nào..."

Tôi nhẹ ôm lấy Laurier vừa chày ào tới vòng tay tôi, ghé vào tai con nói thật nhẹ nhàng, một tay đưa lên xoa đầu.

"Buổi tiệc trà đã xong chưa?"

"Rồi ạ! Còn công việc của cha thì sao?"

"Ta hoàn thành nó xong khá sớm. Nhưng quan trọng hơn... con chơi có vui không?"

"Có ạ!"

Laurier trả lời câu hỏi của tôi bằng một giọng rất hào hứng... ah, vậy thì may quá. Có vẻ như con bé đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ. Trong lúc chúng tôi đang có thời gian bố bố con con với nhau thì đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó. Khi quay đầu lại xem là ai, tôi phải vội vã cúi đầu xuống.

"Serena-sama. Cảm ơn người đã gửi lời mời dự tiệc trà tới con gái Laurier nhà thần."

 Đó là Serena, Nhị Công chúa và là người đã mời Laurier tới Hoàng cung. Serena có vẻ khá tò mò khi thấy tôi ôm Laurier như vậy.

"Rất vui được gặp ngài, Công tước Fall... Cả ta cũng vậy, ta đã có khoảng thời gian vui vẻ với tiểu thư Laurier hôm nay."

Khi nghe thấy cô bé nói vậy, tôi thấy trong người khá nhẹ nhõm, nhưng cũng có phần không thoải mái thấy rõ. Lời nó và lễ nghi của cô công chúa này quá hoản hảo, khiến tôi tự hỏi Công chúa Serena có thực sự là một cô bé năm tuổi không?

"Vậy sao... nghe được như vậy thần rất mừng."

"À, với cả... bánh ngọt do Công tước Fall làm rất ngon. Ngài đã làm nó thật sao, ngài Công tước?"

"Đúng là như vậy, nhưng mà... người thực sự thích chúng sao?"

Nghe thấy vậy, công chúa Serena gật đầu, nở một nụ cười thật tươi.

"Ta không nói quá đâu, chúng thật sự rất ngon... nếu như ngài không phiền, chúng ta có thể gặp lại nhau vào lần khác được không?"

"Tất nhiên rồi, bất cứ khi nào công chúa muốn."

"Vậy thì, tuần sau ta xin phép mong đợi lòng hiếu khách của ngài, Công tước Fall. Ta mong rằng ta lại được ăn một thứ gì đó thật ngon giống như những chiếc bánh ngày hôm nay."

...Không biết còn cách nào có thể giúp tôi thoát khỏi tình huống này không? Khi nhận ra mình bị mắc bẫy của cô công chúa này, tôi đành ngậm ngùi đồng ý.

"Vâng, vậy chúng thần sẽ chờ đợi lần viếng thăm sắp tới của công chúa."

"Được rồi, vậy thì... tiểu thư Laurier, ta có thể gặp lại tiểu thư vào tuần sau không?"

"Vâng! Thần cũng cảm ơn vì ngày hôm nay, Serena-sama."

Trong khi tôi đang mải cười khi thấy con gái mình nói chuyện với công chúa bằng lễ nghi đàng hoàng như vậy, công chúa Serene đột nhiên bước lên một bước và thì thầm điều gì đó vào tai tôi.

"Tuần sau, ta muốn bàn bạc một số chuyện với ngài, vì vậy mong ngài có thể dành chút thời gian cho ta, Công tước Fall... Hay là... ta nên gọi ngài là quý ngài xuyên không có ký ức kiếp trước nhỉ?"

Nói xong, công chúa Serena quay gót rời đi.... chuyện gì vửa xảy ra vậy? Không lẽ tôi đã bị cô công chúa đó nhìn thấu?

"Cha ơi, cha thấy không khỏe à?"

Hướng ánh nhìn về phía cô công chúa, da mặt tôi tái nhợt hẳn. Thấy vậy, Laurier lo lắng nhìn tôi. Không, không được... Nếu như tôi để con gái phải lo lắng cho mình thì đúng là thất bại của một người cha. Chấn chỉnh lại nào!

"Ta không sao. À mà, Laurier, con có thân với Serena-sama không?"

"Có ạ! Bọn con đã nói chuyện rất nhiều!"

"Vậy sao... vậy thì ta mừng cho con."

Tâm trí tôi vẫn còn hỗn loạn với câu nói mình vừa nghe được vài phút trước... nhưng, vào thời điểm hiện tại, hạnh phúc của Laurier quan trọng hơn nhiều, vì thế nên tôi đã đẩy những ý nghĩ hoài nghi sang một bên.

"Công chúa có vẻ rất háo hức muốn tới nhà chúng ta vào tuần sau... rốt cuộc hai đứa đã nói chuyện gì vậy?"

"Huh? Um... bọn con đã nói về việc cha dịu dàng với mẹ như thế nào, đúng không nhỉ? À với cả mấy cái bánh ngọt nữa."

...Thì ra là vậy. Thật ra tôi cũng muốn biết trong mắt Laurier quan hệ giữa tôi và Sasha trông như thế nào, nhưng lại ngại hỏi... Dù sao thì, Laurier và Serena-sama có vẻ như đã trở nên thân thiết với nhau.

"Vậy sao... nếu đã như vậy, ta sẽ phải đảm bảo rằng bánh ngọt lần tới làm phải ngon hơn nữa."

"Thật sao ạ?! Yay!"

Laurier nhìn tôi cười thật tươi... Phải rồi, tôi vẫn còn lo lắng về những gì Serena-sama vừa nói, nhưng nụ cười của cô con gái đúng là một liều thuốc bổ cho tôi mà.

Nghĩ như vậy, tôi cùng Laurier lên đường về nhà.