Không giống như ‘tổ đội của anh hùng’, nơi có nhiều nữ chính, lại chỉ có một trong ‘Câu chuyện bị phản bội của một hiệp sĩ’.
Isabelle.
Người bạn thời thơ ấu của Mars và cũng là người phụ nữ mà cậu ấy phải lòng.
Cốt truyện của ‘Câu chuyện bị phản bội của một hiệp sĩ’ rất đơn giản, thậm chí sáo rỗng.
Mars, với ước mơ trở thành hiệp sĩ của mình, cậu lên đường khởi hành đi tích lũy kinh nghiệm ngay khi đạt đến tuổi trưởng thành. Trong chuyến đi đó, Isabelle và con trai của nam tước, tình cờ gặp được trên đường, cũng tham gia cuộc hành trình này.
Khi họ đi du lịch, họ gặp thêm hai đồng đội nữa, một tên côn đồ tóc vàng đầu khấc cọc cằn và một ông chú gớm ghiếc với mái tóc tròn che mắt và cái bụng phệ.
Thế là năm người họ tiếp tục cuộc hành trình.
Bây giờ, nghe tới đây thì câu chuyện chỉ như mấy cái NTR nhạt thếch mà thôi.
Nhưng, làm thế nào mà chỉ bấy nhiêu đó lại thực sự có thể khiến tôi phát điên lên như vậy?
Có hai lý do.
Trước hết, tôi thậm chí còn không biết rằng mình đã bị NTR úp sọt ở màn một.
Thế nghĩa là gì cơ?
Trong màn chơi đầu tiên, câu chuyện diễn ra mượt mà, giống như bao game RPG thông thường. Những chuyến phiêu lưu, gắn kết tình bạn và tán tỉnh Isabelle. Sau đó, tai ương ập đến vào cuối trò chơi.
Những con quỷ độc ác đổ bộ lên thành phố.
Cả nhóm kiên trì chạy trốn khỏi lũ quỷ. Trong lúc đó, đột nhiên một tòa nhà đang cháy sụp xuống, và Mars ném cơ thể của mình ra để đỡ công trình vốn định đổ lên Isabella.
Những con quỷ vẫn đang đuổi theo, nhưng Mars hiện giờ đang ở trong tình thế ngặt nghèo, bị đè bẹp dưới đống đổ nát của tòa nhà.
Tất nhiên, tôi nghĩ Isabelle sẽ tới giúp cậu.
Nhưng, thực tế thì sao? Gái Hồng nhìn nhân vật chính với vẻ mặc cảm, chỉ để lại câu “Em xin lỗi…” rồi quay đi.
Trong khi tim tôi đang đập sắp bay khỏi ngực, không ngừng tự hỏi cái tình huống chó chết gì đang diễn ra ở đây, thì các đồng đội khác lần lượt ném ra những nhận xét không mấy tốt đẹp cho nhân vật chính.
“Chú cứ yên tâm mà ngủ đi nha, Isabella sẽ thoả mãn chúng tao với cơ thể của cổ.”
“Người mà đến người mình yêu cũng chả bảo vệ được, thế nên chẳng phải đúng là ngu khi mỡ dâng tới miệng rồi mà không đút sao.”
“Úi chà úi chà, mông, cặp mông đoé căng voãi xoài, kekekeeke,...”
Và thế là, những người được cậu gọi là đồng đội của và Isabelle quay lưng chạy đi, và nhân vật chính bị lũ quỷ giết chết mà không biết phải thốt lên lời nào vào lúc đó, và cứ như vậy, chương một kết thúc.
‘Lúc đó, tôi đã ném màn hình.'
Không thể kìm được cơn giận đang dâng trào, tôi hú hét kêu gào khắp tứ phương. Mặc dù biết sẽ sớm bị Leah áp chế mà thôi.
Dù sao, sau khi chương đầu tiên kết thúc một cách nhảm nhí như vậy, chương hai đã tiết lộ sự thật bị che giấu.
Đầu tiên, con trai của Nam tước và Isabelle đã hẹn hò khá lâu trước khi họ lên đường. Tất nhiên, giống như quy tắc của một câu chuyện hư cấu, đó một phần do hắn dùng địa vị ép buộc cô, nhưng dù sao cối cũng vào guồng rồi.
Và trong khi đi du hành, cô ấy thực sự đã nhờ tên côn đồ tóc vàng dâm đãng mà mình vừa gặp trở thành giáo viên 'phụ đạo' cô ấy về các mối quan hệ yêu đương và học 'kinh nghiệm sống thực tế', để rồi bị hãm hiếp bởi một lão già bụng phệ với mái tóc cụp tròn, rơi vào đúng kế hoạch của trò chơi.
Nhưng điều điên rồ ở đây là cách bọn chúng diễn tả tâm lí trong trò chơi. Đ*t con xem mà m* mất não vãi l*n.
Thế là từng chút từng chút một, cô cho bọn họ sử dụng cơ thể mình khi họ muốn, cứ nghĩ rằng “Tất cả là vì Mars thôi.”, “nếu cậu ấy biết thì chắc sẽ buồn lắm…”
…Con ph* thần kinh này.
Dù thế nào đi nữa, mặc dù hăng say nông nhiệt với đủ thứ tư thế đằng sau Mars, nhưng cô lại giả vờ làm một quý cô thanh lịch và đức hạnh trước mặt anh. Cô ngây thơ e thẹn khi nắm tay cậu, và đỏ mặt khi được hôn lên má.
Và, sau đó lại có những buổi thác loạn ướt át với mấy tên kia dưới trời sao.
Cái thứ vãi c*t gì đang xảy ra thế?!!
Nếu mày làm điều này, vì ‘lợi ích’ của Mars, thế sao mày lại tiếp tục làm mấy thứ kia với bọn đó hả, dùng não của mình thời buổi nay có khó thế sao!?
Vâng, tôi hiểu cảm giác của cô.
Cô không muốn tiết lộ bí mật về quá khứ bẩn thỉu của mình cho người mình thích, hay mấy cái éo gì giống vậy.
Nhưng, mày có biết không?
Tốt hơn là mày nên đâm kiếm vào tim Mars cho cậu chết mẹ đi cho rồi.
Trở thành Sashimi người là một kết cục tốt hơn cho cậu ta đấy.
Hắn yêu, yêu mày lắm đấy, mày biết không hả con đ* đáng chết kia?
***
“…chuyện là thế đấy. À đại ca, đây là bạn em, Isabelle.”
Trong lúc tôi hồi tưởng về quá khứ, Mars đã giải thích xong những chuyện đã xảy ra.
"Chào anh. Xin lỗi vì đã hét lên trước đó. Em đã giật mình một cách không cần thiết… ừm… Hân hạnh được chiếu cố?”
Isabelle chìa tay ra.
Tôi cố nén cơn giận sục sôi trong bụng.
Bình tĩnh cái đã, nó bây giờ vẫn chưa thành đ*.
Cô ta bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ.
Tôi mỉm cười và đáp lại lời chào của cô ấy.
“Biến đi, con nhóc hồng.”
Chó chết, lòng người méo thể đổi nhanh vậy được.
'…anh chàng đó bị làm sao vậy?'
Isabelle nhớ lại Cloud mà cô đã gặp ngày hôm qua. Cô ấy định cảm ơn anh ấy vì đã huấn luyện Mars, nhưng anh ta đã liếc xéo cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên và bảo cô ấy thu dọn đồ đạc của mình rồi biến đi.
Khi cô hỏi về “nhóc hồng”, anh chỉ nói rằng đó là một từ chuẩn xác để diễn tả mấy người phụ nữ như cô.
'Không đúng, mà bên cạnh đó, có ai lại bảo một người phắn đi ngay khi vừa gặp mặt lần đầu?'
Isabelle càu nhàu và leo lên đồi. Bởi trong lòng cô ấy tự hỏi Mars đang học gì.
Hôm qua cô bị đuổi nên chỉ còn cách bỏ về, nhưng hôm nay cô định trốn và lén theo dõi họ.
'Ở đâu ta, ugh, mọi người đang làm gì t... uh...?'
Đôi mắt của Isabelle banh ra.
Cô dụi dụi mắt mình hết lần này đến lần khác. Dù vậy, khung cảnh hiện ra trước mắt vẫn không hề thay đổi.
Nó nói cho cô biết—thứ mà cô đang nhìn thấy lúc này là thật trăm phần trăm. Cô vội vã chạy nhanh về phía trước.
"Cậu đang làm gì thế?! Dừng lại! Dừng lại ngay!"
“Isabella?”
Nghe giọng nói của Isabelle, Mars quay đầu lại. Con sói ngoạm hàm lại không để chút khoảng trống nào.
“Á áaaaaaaaaaaa!”
Isabelle nhắm tịt mắt.
Cô không đủ tự tin để mở to mắt và chứng kiến tình huống khủng khiếp sắp xảy ra.
Nhưng kỳ lạ thay, tiếng hét của Mars không xuất hiện.
Cô từ từ mở mắt ra.
Cloud đang giữ chặt đầu con sói và ngăn nó cử động dù chỉ một chút.
Mars đang đứng trước mặt anh và đang nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc.
Isabelle lặng thinh một lúc, rồi cô lại nhìn anh.
Không đời nào. Làm sao một người có thể áp chế được một con sói hoang? Và làm chuyện đó chỉ bằng một tay?
Cô chợt bừng tỉnh, vội vàng chạy tới.
"Hai người đang làm gì vậy?! Để Mars một mình chiến đấu với sói hoang. Nguy hiểm lắm đấy!"
“Tôi không đôi co với mấy đứa nhóc hồng.”
“Em cầu xin van lạy anh đấy!”
“Mars, giải thích đi.”
Lúc đó, Mars lúng túng gãi má và bắt đầu giải thích cho Isabelle.
“À, chuyện là thế này… đại ca nói thể này. Ngay cả khi tớ có học được một kỹ năng, cơ thể tớ cũng sẽ không di chuyển thích ứng được khi tình huống nguy hiểm ập đến. Đó là lý do tại sao tớ đang thực hành các loại tình huống thực tế lúc này đây.”
“Nhưng điều đó quá sức nguy hiểm…!”
“Không sao đâu, tớ đoán vậy? Cậu không thấy đại ca trấn áp đó sao con sói đó sao? Thế nên ngược lại, sẽ an toàn hơn nếu thực hiện một số khóa huấn luyện thực chiến khi anh Cloud vẫn còn ở đây.”
Trước lời giải thích của Mars, Isabelle cắn môi.
Cô không thích điều đó, nhưng cậu nói không sai. Chừng nào Mars còn mơ ước trở thành hiệp sĩ, thì sẽ có lúc cậu ấy phải chiến đấu trước quái vật.
Nhưng nếu khi đó, nếu cơ thể của cậu không kịp thích nghi và không thể thể hiện kỹ năng của mình, sự an nguy của Mars sẽ rơi vào nguy hiểm.
Vì vậy, tốt hơn hết là nên luyện tập trước trong lúc khi nó vẫn còn an toàn như bây giờ.
“Ha… tớ hiểu rồi. Ok, tôi hiểu rồi… Chờ đã, nhưng, tại sao cậu cầm kiếm gỗ chứ?”
"Vâng? Ah, đại ca bảo tôi phải giết một con sói bằng thanh kiếm gỗ này.”
“C, C-Cái gì?!”
Isabelle vô cùng sợ hãi.
Cô ấy hiểu rằng ai ai cũng cần phải có kinh nghiệm thực chiến.
Nhưng dùng gỗ giết sói sao sao?
Vốn dĩ, sói đã là một con thú đáng sợ mà thậm chí còn không thể nắm chắc chiến thắng cho dù là với một thợ săn kỳ cựu của làng vung dao.
Thứ này còn không phải là kiếm thật, cậu định sẽ đập nó đến chết bằng một thanh kiếm gỗ sao?
“Không, không có hài đâu!?”
“Uh… Lúc đầu tớ cũng nghĩ đây cũng là một trò đùa lố bịch, nhưng hóa ra hiệu quả lại khá hơn tớ nghĩ. Chiến đấu với một con sói hết lần này đến lần khác giúp tớ bớt căng cơ và đồng thời rèn luyện các kỹ năng của bản thân.”
Khi Mars cười ngượng nghịu, Isabelle không nói nên lời.
Một kẻ đứng ngoài còn có thể nói gì khi người trong cuộc đã xác nhận cách này hiệu quả chứ?
Lúc này, Cloud tặc lưỡi bất mãn.
“Nhóc hồng, xéo nhanh lên. Nếu không, tôi sẽ không dạy Mars nữa.”
“Ờm, đại ca Cloud?! Thế có hơi… ”
Mars bồn chồn và thay phiên nhau nhìn Cloud và Isabelle.
Thấy vậy, Isabelle thở dài.
Cô biết rằng mình không thể khiến Mars bối rối để chọn lựa.
“Được rồi, em sẽ đi. Thay vào đó, hãy hứa với em một điều. Xin đừng làm tổn thương Mars dù có thế nào đi chăng nữa. Thế thôi, em sẽ không để tâm đến những điều hai người làm trong tương lai nữa.”
Isabelle đã nghĩ ra một thỏa hiệp của riêng mình.
Nhưng Cloud kiên quyết lắc đầu.
“Tôi không hứa hẹn với mấy đứa màu hồng.”
“Aaaaa! Thật đấy, sao anh lại đối xử với tôi thế chứ?!
Cuối cùng, Isabelle ném ra giọng nói bất mãn.
"Mars. Con nhóc này ồn ào quá. Khiến cô ấy im lặng đi.”
“Cái đó… Isabelle? Tớ xin lỗi, nhưng cậu có thể làm ơn im lặng chút được không…”
Isabelle muốn khóc.
Nếu có thể…
Cô ấy không còn nước mắt để mà rơi nữa rồi.
Con choáaaaaaa