“Áaaa! Đục nát thằng chó đó đi, mấy thằng ngu kia!
Đã phạm sai lầm rồi thì chẳng tên nào dám lặp lại nữa cả. Khi mệnh lệnh của tên chỉ huy nhanh chóng lan ra khắp nơi, đám cung thủ lập tức giương cung nã tên vào Cloud mà không do dự.
Cloud ném thanh gươm của cậu lên trời, bật lên và đổ người theo phương ngang.
Piu-! Piu-! Piu-!
Đám tên lướt qua cơ thể cậu.
Nhưng không phải tất cả chúng, một số ít cũng găm được vào người Cloud.
Cloud đáp xuống sàn, nhanh chóng nhổ những mũi tên găm trên người mình ra. Sau khi nốc hết phần còn lại của lọ Potion cao cấp, cậu quẳng cái lọ rỗng ra đường.
Lúc cái lọ chạm đất cũng là lúc thanh kiếm rơi trở lại.
Cloud đưa tay ra bắt lấy thanh kiếm đang rơi.
Ngay khi lấy được kiếm Cloud lao đi và lấy đà nơi tảng đá nhắm về hướng của đám cung thủ ở cánh trái.
Ba giây. Chừng đó là không đủ để nạp lại tên và bắn tiếp lần hai..
Bất đắc dĩ, nhóm sát thủ buộc phải vứt cung tên và rút kiếm đối mặt Cloud.
“Bọn mày chỉ đang đấu với một thằng nít ranh thôi! Sợ cái éo gì hả, cứ lao lên xiên, xiên chết mẹ nó cho tao!”
Khi những lời đó vừa được thốt ra thì phần thân trên của những tên sát tủ đứng gần Cloud nhất rớt xuống, và những tên kế tiếp lao vào cũng bị cắt chân, rồi bị kiếm xuyên qua cổ.
50 tên cướp đụng độ với thương đoàn được chia ra hai cánh phải trái, thế nên Cloud cần đấu với 25 tên một lúc.
Hai mươi lăm tên cướp này có lúc giảm đi một người, có lúc giảm hai người một lượt.
“Cái… cái quái gì, tên khốn này…!”
Tên trùm sò cũng bị sốc nặng.
‘Mấy thằng chó quần rộng đó nói nhiều nhất chỉ có mấy tên vệ binh cùng mấy tên mạo hiểm giả gà mờ được thuê theo thôi! Thằng đầu khấc nào dám lừa tao, đ*t con mẹ mày!'
“Mẹ kiếp!”
Hắn quay lưng lại xem.
Cái chết của mấy tên cấp dưới sẽ câu được ít thời gian, nếu mình bỏ chạy trong lúc ấy sẽ có thể toàn mạ…
Toạch!
Hắn đổ người về trước khi nhận được một lực mạnh nhắm vào từ phía sau, quay cổ lại nhìn, một mũi tên đang cắm đằng sau lưng hắn.
Dù đứng giữa trận hỗn chiến, Cloud vẫn ném mũi tên đi chuẩn xác.
“Điên thật rồi… con quái vật khốn kiếp này…”
Tên thủ lĩnh nhắm mắt lại sau khi cái đầu cuối cùng của cánh trái bay lên.
Piu-! Piu-! Piu-! Piu-!
Những tiếng rít xé nát không khí kéo đến.
Nhưng Cloud đã kịp lấy các xác không đầu vừa kiếm được chắn trước người.
Pặc-! Pặc-! Pặc-!
Các mũi tên lần lượt bị chặn lại bởi tấm khiên thịt miễn phí.
Cloud ném cái cơ thể cắm đầy tên như gái nhím sang một bên và phi các con dao găm đang kẹp giữa các ngón tay của cậu ta.
“Ughhh!”
Đám xạ thủ chật vật né các con dao găm từng tên ngã xuống với cây cung trong tay.
Thấy vậy, mấy tên còn lại quay lưng lại và bắt đầu cong đuôi bỏ chạy, thay nhau xô đẩy mấy tên đồng đội bị trúng dao găm.
“Còn chả đến hạng hai nữa à, chắc chỉ vừa đủ hạng ba. Tiêu chuẩn thời nay giảm thê thảm thế sao, poặch!”
Cloud nhổ nước bọt lẫn bùn cát lên mặt đất.
Cậu chạy như bay về phía đám sát thủ đang cuống quýt chạy trốn.
Hôm nay cậu sẽ chẳng sót tên nào đâu.
***
“Cảm ơn cậu, thật đấy. Nếu không có cậu thì tất cả mọi người ở đây đã phải bỏ mạng nơi này rồi.”
Trước khi đến Oulheim và kết thúc hợp đồng hộ tống của mình, ông bác già tên Stanley đã nắm lấy tay tôi và cảm ơn.
“Tôi chỉ làm những gì hợp đồng yêu cầu tôi làm.”
“Không, không, cậu đã làm tốt hơn nhiều so với những gì có trong hợp đồng. Nếu không có cậu, không chỉ tôi sẽ chết mà cả thương hội mà tôi đã dành cả đời để gây dựng nó cho đến giờ cũng sẽ đổ sông đổ bể. Mấy đứa của tôi vẫn chưa đủ giỏi để gánh vác cơ đồ này ”.
“Haha, ông cũng có chút gọi là của cải đấy, ông già, nhưng đáng buồn thay, không phải ai cũng được hưởng của cải của con cháu đâu.”
"...Đúng ý ta muốn nói rồi. Ha ha, chết tiệt… Trong trường hợp của ta thì, mấy đứa ngốc ở nhà vẫn chỉ biết suốt ngày đấu đá lẫn nhau, chỉ cần đám trẻ ngu ngốc đó biết kề vai sát cánh, đồng lòng hợp sức thì…”
Tsk.
Tặc lưỡi khó chịu, Stanley triệu tập đội trưởng đoàn hộ tống của mình.
“Đưa ta thanh kiếm đó.”
“Chủ nhân, ý ngài là thanh kiếm “ấy” sao?”
“Thế anh nghĩ ta còn muốn nói đến cái nào khác nữa hả?”
“…Nhưng, Chủ nhân. Thế là không có được hay lắm đâu, nếu ngài tự ý làm điều này, các thiếu chủ sẽ chất vấn—”
“Ta sẽ truất quyền thừa kế từng tên dám đặt câu hỏi về quyết định của ta, được chưa hả, còn lo lắng gì nữa không? Không thì lẹ lên, đem ra cho ta thanh kiếm chết tiệt đó đi!”
Nghe mệnh lệnh thẳng thừng của ông bác Stanley, đội trưởng đội hộ tống cúi đầu anh buộc phải làm thế và bước vào xe ngựa.
Một lúc sau, anh mang theo một chiếc hộp dài.
"Nhận lấy đi. Đây là phần thưởng cậu đáng được nhận vị đã cứu ta cũng như cơ nghiệp của ta ”.
"Đây là gì?"
“Hoho, mở nó ra.”
Theo hiệu lệnh của ông già, một vệ binh khác đến và mở chiếc hộp.
Bên trong hộp là một thanh kiếm sáng bóng.
Thoạt nhìn nó có vẻ đắt tiền vì được mạ vàng với những đường hoa văn trang nhã được khác từ lưỡi kiếm cho đến hết tay cầm.
“Đây là một trong những thanh gia bảo của gia đình cũ của ta, ta đã đem nó theo trong lúc chạy trốn. Ban đầu nó sẽ được trao cho mấy đứa con của ta, nhưng từ giờ, nó sẽ là của cậu.”
“Có ổn không khi tôi lấy nó? Chẳng phải những đứa báo đời bất mãn nhà ông sẽ thuê sát thủ nhằm lấy lại thanh kiếm này sau này sao?”
“Ha ha ha ha! Có thể là thế. Nhưng nhìn khi nhìn vào buổi trình diễn ngoạn mục của cậu hôm nay, tôi tin chắc sẽ chẳng ai ám sát được cậu dù có thế nào đi chăng nữa. Vì vậy, tôi có thể đưa nó cho cậu mà không cần đắn đo.”
“Hmm… Vậy thì tôi rất cảm kích vì món quà tuyệt vời này.”
'Thật ra, ông cứ đưa cho tôi một túi vàng là được mà.'
Với một trái tim hối hận, tôi nhận thanh kiếm và đeo nó vào thắt lưng của mình.
"Tốt lắm, tốt lắm. Ta rất vui vì cậu đã chấp nhận thành ý của ta. Dù không biết tại sao một người như cậu lại chỉ nằm ở cái hạng này, nhưng chắc chắn cậu phải có lý do nào đó đằng sau chuyện này. Nhưng ta cũng chẳng lạ nếu ngày nào đó danh tiếng của cậu được lan ra khắp lục địa đâu. Chắc chắn ta sẽ tự hào khi thấy hình ảnh cậu vung thanh kiếm mình tặng lên trời vào khoảnh khắc ấy .”
“Tôi sẽ cố gắng để điều đó xảy ra.”
“Ừm.”
Ông lão gật đầu mãn nguyện.
Vì một số lý do, tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, lát nữa ổng sẽ kéo tôi nán lại nhà mình mất. Tôi quyết định cắt ngang chuyện và sủi lẹ.
“Vậy thì… tôi đã nhận được phần còn lại của uỷ thác rồi, thế nên tôi đi nha.”
"Ồ dĩ nhiên rồi. Chắc ta đã làm mất quá nhiều thời gian của cậu. Nào, chúc may mắn nhá. Chiến đấu thì cũng phải nhớ nghỉ ngơi thật nhiều đấy nha.
“Ừm, tôi hiểu rồi.”
Tôi khẽ cúi đầu một cái và quay lưng bỏ đi.
Sau bức tường, tôi có thể nghe thấy ông già Stanley nói chuyện gì đó với vệ binh nhưng tôi bỏ lơ chuyện đó ra tầm mắt và lang thang trên phố tìm kiếm quán trọ.
“Chắc đây tốt nè.”
Trên một con phố tồi tàn, tôi vào một khu nhà trọ có kiến trúc tươm tất. Không gian ồn ào bên trong quán trọ lập tức im bặt. Mọi ánh mắt của họ đều đổ dồn vào tôi.
Tôi không muốn chú ý đến nó mấy chuyện này cũng đã xảy ra mấy lần rồi, nhưng ánh mắt của họ nán lại lâu hơn tôi nghĩ.
Nhưng không hướng đến tôi, mà là vào thanh kiếm trông đắt tiền tôi đang đeo trên thắt lưng.
Tôi ngồi đại xuống chỗ nào đó và hỏi cô hầu bàn về thực đơn.
“Ở đây món gì là ngon nhất?”
“Mọi thứ ở đây đều rất ngon, nhưng cà chua hôm nay lại đặc biệt tươi. Thế nên, tôi muốn gợi ý món súp cà chua.”
“Cứ thế đi.”
Người hầu bàn nhận yêu cầu và quay trở lại nhà bếp.
Ngay sau khi cô ấy rời đi, có bốn năm tên mặt thộn tiếp cận bàn tôi. Tất nhiên, đi kèm là mấy thanh gươm to như dao phay được chúng giắt trên thắt lưng.
“Này em trai, đây là lần đầu tiên chú đến Oulhelm đúng chứ?”
Một tên đặt tay lên bàn hỏi.
"Làm sao anh biết?"
“Ai cũng đoán được khi nhìn lên người chú thôi. Làm gì có ai xung quanh đây lại vác theo mấy món đắt tiền như vậy đâu?”
Đắt tiền hả?
Đúng hơn là quá đắt cho lũ rách tụi mày cầm.
Thứ đắt tiền duy nhất mà tôi mang theo là thanh kiếm mà tôi vừa có được ngày hôm nay.
“Vậy anh muốn nói gì đây?”
“Chả là, tại Oulheim này ấy, có một phong tục cổ xưa.”
"Phong tục?"
"Đúng vậy, đây, cứ coi như một luật ngầm bắt buộc phải tuân theo đi. Khi bạn lần đầu đến Oulhem thì phải tặng người đầu tiên mà bạn nói chuyện một món quà, không kể nó có là gì.”
Tôi có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích và chế nhạo từ khắp nơi trong quán. Trong lúc đó, anh chàng trước mặt nghiêm túc nhìn tôi và nói:
“Thì…anh đang muốn nhận một món quà từ anh bạn đây nhằm hoàn tất cái phong tục vừa nói đó.”
“Thì ra có một phong tục như vậy cơ à. Vậy, giờ anh muốn nhận gì đây nào?”
Người đàn ông mỉm cười và đưa tay ra.
“Haha, chú thật là một người tốt! Anh chỉ muốn làm bạn với mấy tên hiểu ý mình thôi! Anh cũng chả muốn gì nhiều cả đâu, chỉ là… Chú có thanh gươm đẹp thậ…”
Xoẹt-!
Bàn tay đang vươn tới eo tôi của gã rớt xuống. Hắn ngây người nhìn chằm chằm vào mặt cắt ngang của cánh tay bị chém của mình.
Chắc đến khi thấy máu cả mình phun ra như suối hắn mới nhận thức được chuyện.
“Ahhhhhhhhhhhh!!!”
—và hét lên.
'Chà, cũng bén hơn mình nghĩ đấy chứ nhỉ?'
Tôi đã định bán nó ngay lập tức, nhưng giờ thì đổi ý rồi.
Cứ dùng cái đã rồi bán nó sau vậy.
Với suy nghĩ đó, tôi nhặt bàn tay của tên đang khuỵu xuống lên.
“Chả là em vừa nhặt được cái này đây, nhưng trông có vẻ nó khá quan trọng với anh trai đây nhỉ? Thôi thì em cũng để lại cho anh như một món quà vậy. À đúng rồi, giời ơi, không cần cảm ơn đâu anh trai. Nhập gia tùy tục thôi mà.”
Với vẻ mặt khiêm tốn, tôi ném bàn tay về phía tên đàn ông đang la hét.
Bốn người còn lại, đều đần mặt ra, biểu cảm của chúng trở nên méo mó.
"Đồ khốn kiếp, mày điên rồi à?"
“Mày muốn chết à, thằng chó! !”
Rồi chúng lôi kiếm ra.
Tôi đã mệt mỏi vì đi suốt quãng đường từ Vương quốc Prona đến Vương quốc Alitia, thế nên làm cho nhanh mà nghỉ nào…
Cạch-!
Cô hầu bàn xuất hiện thêm lần nữa nhưng là để khoá nhà trọ lại.
Cùng lúc, các thực khách khác cũng đồng loạt đứng lên rồi lôi vũ khí ra.
Ngay cả tôi cũng hơi ngạc nhiên trước cảnh tượng này.
'Đây là Alitia, Vương quốc của tội phạm và mặt tối ư?'
Đã đón tiếp chu đáo thế này mà không nghiêm túc chút thì mất mặt lắm đây.
Mẹ kiếp!
…Thật quá tuyệt vời đi!
Đùa không vui, main đã hề :))