Alitia.
Một trong ba vương quốc nằm trên lục địa và được biết đến với mặt tối cũng như các loại hình “giải trí” đặc sắc của mình.
Như mấy người thấy đó, giờ tên chủ quán lại thông đồng cùng đám dân địa phương- để lừa gạt vị khách của họ.
Đáng sợ quá đi, đúng chứ?
Tại sao từ một vương quốc lại biến thành một ổ du côn thế này?
Để hiểu rõ về chuyện này, chúng ta cần quay ngược dòng lịch sử Alita. Không cần đi xa lắm làm gì. Mọi chuyện đều do tên vua tiền nhiệm gây nên.
Nói về tên đã từng trị vì Alita ấy, hắn ta cũng chả kém cỏi hay vượt trội. Một tên vua nên biết hài lòng dù cho lịch sử vương quốc chỉ đề cập đến ông ta trong năm dòng. Duy chỉ có một thứ cần chú ý, đó là tình yêu ông ta dành cho người vợ, vị nữ hoàng của đời mình.
Dù là vua của một vương quốc nhưng không có lấy một thê thiếp nào, nên không khó để thấy tình cảm của ông ta sâu đậm đến cỡ nào.
Bỗng dưng một ngày, người con gái mà ông ta trân quý đã bị ám sát…
Nhà vua vô cùng tức giận và hạ lệnh truy lùng khắp vương quốc để tìm ra thủ phạm. Tên sát thủ bị bắt chỉ sau hai ngày sau khi mệnh lệnh được ban bố, để rồi bị xử tử bởi phương pháp tra tấn dã man tàn bạo nhất từ khi lập quốc đến nay.
Dù hung thủ đã trả giá cho hành vi của mình nhưng người chết rồi đâu thể sống lại được.
Chán chường, nhà vua cứ thế mà bỏ bê vương quốc.
Sau đó, như chỉ chờ có thế, bọn tội phạm bắt đầu lộng hành ở nhiều nơi khác nhau trong vương quốc dưới danh nghĩa của một tổ chức có tên là Hội Zarakh.
Thế là cuối cùng, tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát, đến mức tên vua đương nhiệm khó có thể tạo nên chút tác động gì có giá trị. Đó là lý do tại sao vị vua hiện tại, cũng như người tiền nhiệm của mình chỉ có thể bất lực đứng bên lề quan sát hỗn loạn xảy ra.
Chỉ đến gần đây mới có một tin đồn rằng cái chết của nữ hoàng cũng là một phần trong âm mưu của bọn Zarakh.
Nhưng điều đó không quan trọng lúc này.
Mà thứ cần để tâm bây giờ là…
“Ý tôi là, sẽ chẳng có vấn đề khi khi gây ra mấy vụ lùm xùm này, đúng chứ?”
Tôi nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh. Đây là người phụ nữ lúc nãy vừa hồ hởi chạy đi khóa cửa nhà trọ ít phút trước. Thay vì trả lời, cô ấy chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà với khuôn mặt cắt không còn giọt máu.
Chà, có mấy thứ ở dưới đấy thật, nên chắc khá là bình thường để dán mắt xuống đó nhỉ?
Không biết cổ thấy gì nhưng tôi chỉ thấy thế này thì sẽ ăn mất ngon thôi.
“T-Thưa thực khách, tôi mang lên súp cà chua ngài gọi đây…”
Lão chủ quán đặt món súp cà chua nóng hổi vừa mới nấu lên bàn.
Ờ, trước tiên, mùi ngửi đã như c*t rồi.
Tuy nhiên, biết đâu, lỡ có cơ may nào đó nó sẽ ngon…
Tôi múc một thìa lớn súp cà chua và đưa lên miệng. Vài giây trôi qua, sau mấy tiếng ọc ọc, tôi nhổ nó xuống sàn, làm đống máu chưa kịp đông dưới đó bắn lên tung toé.
“A, A..!”
Người phụ nữ giật mình hét lên khi bị máu bắn lên người. Tôi uể oải khoác tay lên vai cô ta.
"Annie, để tôi hỏi cô một điều nha."
Annie là tên của người phụ nữ này.
“Vâng, vâng thưa ngài?”
“Cô đã giới thiệu cho tôi món súp này đúng không… Tôi đang tự hỏi đây có phải là thứ rác nhất- à không, món ăn ngon nhất mà nhà hàng cô phục vụ không nhỉ?”
"Huh..?"
“Chẳng biết nếu cứ bán mấy món ế ẩm cho các thực khách ngây thơ chẳng biết gì về đồ ăn thế này- liệu nó có gây ra thảm hoạ gì không ta!”
“C-Cái đó..! Tôi xin lỗi…!”
Annie đập đầu xuống sàn và run rẩy. Cô nhìn chủ quán trọ, và ông ngay lập tức phản ứng y hệt như Annie.
Dù thế nào đi nữa, mấy chuyện trớ trêu xảy ra với du khách đâu phải chỉ là ngày một ngày hai.
Tôi thở dài và nói.
“Cúp vô địch Đấu Trường Ngầm.”
"…Vâng?"
“Nói hết tất tần tật những gì các ngươi biết về nó cho tôi. Như nó sẽ diễn ra ở đâu và khi nào? Người cung cấp thông tin hữu ích nhất sẽ bảo vệ được sinh mệnh quý giá của mình.”
Chủ quán và cô hầu bàn nhìn nhau chằm chằm…
Cho đến khi tôi “lỡ” đặt tay lên chuôi kiếm, tên chủ quán mới bắt đầu mở họng ra.
Hắn tuôn thông tin lia lịa ra như nước.
Người phụ nữ, co mặt lại vì thấy bản thân bị phản bội, cũng bắt đầu nói.
Tôi khoanh tay và lắng nghe.
Một lúc sau, cả hai người đều im thin thít như thể họ đã khai tất cả những gì mình được lệnh nói.
Thời khắc chọn lựa đã đến.
Khi thanh kiếm được rút ra, sự căng thẳng hiện lên trên khuôn mặt của chủ quán trọ và người phụ nữ. Họ không quỳ gối cầu xin sự tha thứ hay la hét cầu cứu, có vẻ như cả hai đều không ngu. Họ biết rằng thay vì trưng ra một khung cảnh thảm hại, tốt hơn hết là nên đứng yên, thế thì sẽ vớt vát thêm chút tỉ lệ sống sống sót.
Quả không hổ danh là.
Mấy tên trong cái nhà trọ ất ơ này cũng biết về nghệ thuật sinh tồn.
Tôi cười khẩy và vung kiếm.
–Xoẹt!
Một cái đầu bay đi, và dòng máu đáng lẽ sẽ dẫn đi nuôi não lại tuôn đổ ra như suối.
Thân hình của gã đàn ông trung niên sụp đổ.
Có một cảm giác nhẹ nhõm lớn trên khuôn mặt của Annie khi cô nhìn cảnh tượng đó.
"Annie, từ giờ cô là chủ quán."
“V-Vâng ..?”
“Tôi sẽ lên lầu và ngủ, thế nên cố mà dọn hết đống này trước sáng mai.”
Tôi trỏ vào hàng chục xác chết vất vưởng trên sàn nhà. Đôi mắt của Annie mở to.
“Đống này, tất cả, trước ngày mai? Chỉ mình tôi ư?"
"Đúng. Cô không thể ư?
“Tất nhiên không rồi! Anh không thấy tôi là một phụ nữ mảnh mai yếu ớt ư! Làm sao tôi có thể tự mình xử lý tất cả những xác chết này cơ…”
“Thế thì chắc tôi phải đổi chủ quán thành một gã đàn ông béo tốt rồi.”
“…Đợi chút đã, hơ hơ, tôi nghĩ lại rồi, chắc là tôi có thể làm được. À không, sai rồi, ba cái đồ quỷ này, tôi vơ tay phát là xong thôi..!”
Annie siết chặt tay và nói với giọng nói lắp bắp đầy quyết tâm.
Cô gái run rẩy yếu ớt trước đây…
Thấy quan tài trước mắt đã biến cô ấy thành con người mạnh mẽ thế này đây.
‘Đúng quả là Alita.'
Hôm nay tôi còn được thấy thêm bao nhiêu bất ngờ nữa đây ta?
“Dù sao thì, hãy dọn sạch tất cả vào ngày mai. Và trong khi tôi còn ở đây, toàn bộ nhà trọ này sẽ bị bao tất. Miễn tiếp khách. Khoảnh khắc một vị khách khác bước vào quán trọ, đó là ngày quán trọ có chủ mới.”
"...Rõ."
Tôi lấy chìa khóa và đi lên cầu thang.
Có mấy tiếng khạc nhổ phát ra bên dưới, nhưng tôi cũng lờ hết đi.
***
Cúp vô địch Đấu Trường Ngầm.
Cứ mỗi bốn năm một lần, đây là một giải đấu được tổ chức tại thủ đô của Vương quốc Alitia, nơi đây tụ hội rất nhiều đấng nam nhi dũng cảm tự tin vào kỹ năng của mình.
Họ tham gia có thể vì muốn phô trương thanh thế bản thân, hoặc cũng có thể vì phần thưởng hậu hĩnh treo trước mặt.
'Cũng nhiều người đấy.'
Lúc trước Đấu trường La Mã cũng từng trông vậy à?
Khu vực bên ngoài đấu trường nườm nượp người là người . Tuy nhiên hầu hết người ở đây đều là các khán giả, số lượng tuyển thủ chỉ là một con số không đáng kể nếu so với họ.
Ở vòng loại, 16 đấu thủ sẽ được lọc ra từ 100 thí sinh.
'Nhân tiện, thế ra còn có một cái vòng loại nữa cơ đấy...'
Lúc tôi chơi trò chơi thì chẳng thấy gì giống thế cả.
Có lẽ bởi lần này tôi đã không để lộ danh tính anh hùng của bản thân.
Trong lúc đang xếp hàng với mớ suy nghĩ trên trong đầu, cuối cùng tôi cũng được vào…
“Chào mừng ngài đã đến với đấu trường của lòng gan dạ và nhiệt huyết. Không biết quý ngài đây tới đây với tư cách là thí sinh hay khán giả vậy ạ?”
“Là thí sinh.”
Tôi đưa tên nhân viên xem thẻ Mạo Hiểm giả của mình cùng bảng chứng nhận thành tích mới làm gần đây.
Anh ta nhìn hai tấm giấy một lúc, xác nhận đó là hàng thật rồi gật đầu.
“Vâng, thưa đấu sĩ Cloud. Ngài có muốn đặt cược chút trước khi đi không? Hay ngài chọn vào luôn?”
“Cá cược?”
"Uhm, chắc ngài chưa biết về nó à?"
“Không… tôi có nghe loáng thoáng qua rồi.”
Annie đã nói với tôi vào mấy ngày trước, nhưng tôi quên béng đi mất. Đó là một tính năng mới không tồn tại trong trò chơi gốc.
'Nếu là cá cược thì...'
Tôi lấy túi tiền ra.
7000 vàng.
Tất cả những gì tôi có.
'Cá cược là con dao hai lưỡi.'
Nhưng nếu biết cách chúng ta có thể gập hai đầu lại còn một lưỡi nữa thôi.
***
Các hàng ghế chật ních khán giả đang bùng nổ tiếng reo hò.
Bởi đây là một sự kiện lớn được tổ chức mỗi 4 năm một lần.
Cho dù đây là đấu trường gắn liền với máu tươi và chết chóc, tuy nhiên, đây là thủ đô Vương quốc Alita.
Chả ai để tâm đến sinh mạng của đám thí sinh dưới kia cả.
À—
Cũng có đấy—
—Bạn có thể nhận ra bọn họ với mảnh giấy ti tí họ giữ trên tay.
Trên đó là tên và tỉ lệ đặt cược của các thí sinh.
Những con bạc này cũng được chia thành hai loại.
—Loại khán giả chỉ cược một ít tiền nhằm cho giải đấu thêm hấp dẫn.
—Và loại người chọn chơi tất tay lên một tên lạ hoắc nào đó nhằm ăn được khoản tiền khổng lồ từ tỉ lệ đặt thấp.
Họ mơ ước đổi đời bằng cách đặt cược một số tiền khổng lồ vào những đấu thủ không nổi tiếng lắm.
Và Annie, người gần đây được thăng chức lên làm chủ quán từ một cô hầu bàn bình thường, là loại thứ hai.
Không như những tên chơi an toàn, cô run rẩy dán mắt lên sàn đấu.
“Ah… làm ơn… làm ơn… làm ơn đi mà…”
Cô túm chặt mảnh giấy và cầu nguyện với Chúa. ‘Con từ trước đến giờ sống chưa đủ khó khăn sao thưa Chúa? Ngài chỉ cần cho con may mắn mỗi lần này thôi, lạy ngài, xin lạy ngài ban ân...’
Gần như chắc chắn đây là đoạn độc thoại nội tâm mà cô gái này đang niệm trong đầu.
“Quý cô này đã cá bao nhiêu mà lại kích động như vậy, haha?”
Giọng nói của một ông bác vang lên bên cạnh cô.
Annie giật mình và quay đầu sang bên cạnh. Một người đàn ông lớn tuổi ngồi xuống cạnh cô và nhìn cô.
“Ôi, trời ơi! Lão già ba hoa nào thế…”
Giọng cô nhỏ dần và nhỏ dần. Đó là bởi vì đám vệ sĩ của ông già đang ngồi phía sau cô, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt hình viên đạn.
Chà…đụng phải một tên tai to mặt lớn rồi.
Dĩ nhiên, thái độ của Annie trở nên lịch sự ra mặt.
“Uhm uhm, chào ngài. Tôi là Annie."
“Ho ho, không như cô gái trẻ này, tôi chỉ là một ông bác. Vậy cứ gọi tôi là ông bác. Tiện luôn, cô đổ vào đây bao nhiêu mà đứng ngồi không yên thế kia?”
Lúc đó, biểu hiện của Annie xìu xuống.
".…mọi thứ."
“Hừ... Tôi không ngờ đấy, cô là người có máu cờ bạc bẩm sinh à?”
“Tôi không phải loại người đó. Trước giờ tôi chỉ sống một cuộc sống bình lặng mà thôi.”
“Thế sao một người phụ nữ có một cuộc sống yên bình trước giờ lại bỗng dưng tất tay hết tài sản của mình?”
“...Tôi thấy cơ hội đã đến. Thời cơ chỉ tới một lần trong đời thôi.”
Annie siết chặt mảnh đó.
“Ồ… Ai trên thế giới này lại truyền cho cô động to lớn thế chứ. Ta có hơi tò mò đấy, cô có thể bật mí chút cho ông bác này không?
"Chẳng vấn đề gì. Bởi tôi chỉ đặt cược trong vòng loại thôi. Đó kìa. Cái mái tóc đỏ rực đằng kia.”
“Hừm… ở đâu cơ… ồ?”
Ông lão nhìn theo hướng Annie chỉ, trên mặt lộ ra vẻ hơi giật mình. Ông nhanh chóng bắt đầu cười khúc khích như thể ông ta đang bắt đầu hưng phấn.
Ông già này điên à? Annie nghĩ trong lòng và mở miệng.
“Có gì đó không phải à, ông bác?”
“Không, haha, chỉ là chuyện thật quá tình cờ. Tình cờ là lão già này cũng đang đặt cược lên chàng người thanh niên đó ”.
"Thật ư?"
"Tất nhiên rồi. Tại sao ta lại cần nói dối cô về mấy chuyện này chứ?”
Trước lời nói của ông bác, vẻ mặt của Annie bừng lên hy vọng.
Thật yên tâm khi biết rằng một người có địa vị cao đang đặt cược vào cùng một người với bạn.
‘Mình biết thật sáng suốt khi mang hết tài sản đi cược mà!'
Lần cá cược này thậm chí cô còn cầm cố nhà trọ nữa, thế nên nếu thua thì cô sẽ thành con sâu nợ phải chui lủi khỏi bị đám giựt nợ cả đời…
Thật mừng khi biết mình đã chọn đúng!
Giờ thì tạm yên tâm được rồi.
Thế là vòng loại bắt đầu.
Annie mỉm cười nhìn Cloud. Anh ta rất đáng sợ, tuy nhiên cũng là một tên tuyệt vời. Hãy bước lên sàn đấu, phô diễn cho tôi thấy kĩ năng của anh và tắm tôi bằng núi tiền đi!
…nhưng nụ cười của cô ấy sớm vỡ tan như chiếc cốc thuỷ tinh bị tuột .
“Này, không, không thể nào!!!”
Ngay khi trận hỗn chiến bắt đầu, Cloud lập tức bị đánh trúng và ngã lăn quay ra sàn.
Cơ mặt cứng đờ của Annie run lên.
“Này, này, anh với tên hôm qua có phải là cùng một người không đấyyyy!”
Mặt khác, ông già ngồi cạnh cô cười khúc khích với Cloud. Vừa nói ông vừa gạt giọt nước mắt bên khoé mi.
“Quả nhiên, cậu đúng thật là một tên điên mà.”