Đó là vào xế tối khi mặt trời đã lấp ló biến mất, khi Mars cuối cùng cũng hạ gục được con sói bằng thanh kiếm gỗ. Cậu hít một hơi thật sâu và lau khuôn mặt đẫm mồ hôi bằng cánh tay của mình.
Khi lấy lại được chút nhịp thở, Mars nằm bẹp xuống sàn.
Cậu mệt chết đi được, cơ thể cậu đã phải liên tục di chuyển cả ngày nay rồi.
Cloud đến và ngồi xuống bên cạnh.
“Sao nào? Chú thấy ra sao khi vừa giết sói lần đầu hả?”
Cái quái gì vậy, anh lại hỏi thế với một người vừa tìm được chút khoảng nghỉ sau khi vừa làm việc đến chết sao?
‘Chả phải thông thường nên là “Chú đã vất vả rồi…” chứ.”
Mars nhìn Cloud với vẻ ngán ngẩm, sau đó thở dài và nới lỏng biểu cảm ra.
Nghĩ lại thì, anh ấy vẫn luôn vậy rồi, sự bất thường của người khác lại là thường thức của anh ấy.
“Thành thật mà nói, lúc đầu em đã rất sợ. Lúc đó em lo đến mức không thể chuyển động tử tế được.”
Tim cậu như ngừng đập trước con sói đang gầm gừ cùng nhe hàm răng sắc lém của mình.
“Tuy nhiên, em đã xoay sở để đánh trúng nó một lần, và một lần đấy thành hai, và hai lần trở thành ba lần, và đến một lúc nhất định, em không thấy sợ nữa.”
Thay vì sợ hãi, bản năng chiến đấu sôi sục khắp người cậu như muốn trào dâng ra. Giờ ánh mắt hoang dã và bộ nanh vuốt nhọn hoắt của loài sói không làm cậu chùn bước được nữa.
"Thế cơ à? Khá đấy."
Cloud mỉm cười và vỗ nhẹ vào lưng Mars. Thấy Cloud, người rất keo kiệt để khen ngợi người khác làm vậy, Mars cũng mỉm cười rạng rỡ.
“À đúng rồi đại ca, em đã băn khoăn điều này từ trước rồi, sao anh lại kì thị Isabella đến mức thế chứ?”
Tất nhiên cũng có những người sẽ không thể thích người khác ngay từ lần gặp đầu, sinh ra ấn tượng xấu với người kia. Nhưng thái độ mà anh Cloud lại quá cực đoan hà khắc đi.
Mars không thể không tự hỏi tại sao.
Cloud nói, nhìn thẳng vào mắt Mars.
“Cậu thích cô ấy, phải không?”
“C-Cái gì?!”
Mars ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột. Những gì tiếp theo là sự kết hợp của các lời bào chữa vụng về đến mức sẽ làm người ta thấy xấu hổ khi đã thốt ra chúng. Mãi một lúc sau, Mars mới có thể bình tâm lại.
Cậu chậm rãi gật đầu xác nhận.
"…Vâng đúng thế. Em thích Isabelle.”
“Vậy chẳng phải khi anh ghét cô ta thì mới là điều tốt cho chú chứ? Thành thật mà nói, anh có thể hơi xấc láo đấy. Nhưng, nếu anh để mắt đến cổ thì đó sẽ là dấu chấm hết cho chú đấy, nhóc. Chú thậm chí sẽ không có cơ hội, hahaha.
Cloud lấy tay cọ cọ lên cổ.
Lúc ấy anh nghĩ- không, Mars sẽ mất tinh thần sau câu này, nhưng, cậu không có gì để đôi co, bởi mọi thứ quá đúng.
So với Mars, người có nhan sắc tầm trung, Cloud lại có khuôn mặt khiến anh trông như một quý tộc cấp cao.
Thẳng thắn mà nói, Mars thực sự cảm thấy nhẹ nhõm từ bên trong khi Cloud có thái độ thù địch với Isabelle.
Khi Mars đang cảm nhận sự cay đắng của thực tại, Cloud mở lời trong khi thưởng thức ánh hoàng hôn cuối cùng.
“...Anh cũng có một người bạn thời thơ ấu như Isabelle.”
Mars nhận ra rằng những từ đó là câu trả lời thực sự cho câu hỏi của mình. Cậu lắng nghe Cloud với vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh từng là một đứa trẻ mồ côi. Anh mất cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, cho nên anh thậm chí không nhớ được họ trông thế nào.”
Mars mở to mắt.
Có lẽ vì anh không thể ngờ được rằng Cloud cũng là một đứa trẻ mồ côi như mình.
"Và chú biết không? Trẻ em là những sinh vật trong sáng và ngây thơ, nhưng đôi khi cũng thật tàn nhẫn. Anh bị lũ trẻ trong làng xúm lại bắt nạt vì không có cha mẹ”.
“Vào thời điểm đó, người bạn duy nhất chơi với anh là Neria. Cô ấy là cháu gái của trưởng làng, và luôn quan tâm và giúp đỡ anh.”
Bởi vì là cháu gái của trưởng làng, vì vậy, những tên bắt nạt không dám đụng đến anh ấy nữa. Nói rồi Cloud cười khúc khích với vẻ hoài niệm hiện rõ trên khuôn mặt.
“Tôi thích cô ấy như một đứa trẻ. Sao mà không được chứ? Cô ấy là đứa trẻ duy nhất ở bên anh khi anh bị cả thế giới quay lưng. Không thể không yêu cô ấy được, đúng không?”
Mars mỉm cười và gật đầu như thể anh ấy cũng biết cảm giác đó. Đó cũng là điều mà Isabella đối với anh.
"Rồi sao nữa? Ước mơ của Neria cũng giống nhóc—trở thành một hiệp sĩ. Đó là một giấc mơ quá lớn đối với cháu gái của trưởng làng trong một cái thôn bé nhỏ.”
“Nhưng cô ấy không bỏ cuộc. Cô chăm chỉ luyện tập kiếm thuật, thậm chí còn dành dụm tiền tiêu vặt để sắm cho mình một thanh kiếm. Tôi biết, cô ấy chỉ dành cho thứ này mà thôi. Thế là anh đã theo sát cô, anh muốn bản thân cũng yêu những thứ cô ấy yêu.”
Mars tiếp tục lắng nghe trong thinh lặng.
“Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng anh cũng có quyền được sánh vai bên cô ấy. Bọn ăn đã có rất nhiều chuyến hành trình. Săn bắt quái vật cùng gặp gỡ nhiều người bạn. Thế rồi, nhóm anh gặp một tên đàn ông.”
Mars nhận thấy.
Khi Cloud nhắc đến 'một người đàn ông', khuôn mặt anh ấy có chút nhăn lại.
Tuy nhiên, anh lại nhanh chóng trở lại vẻ mặt thoải mái thường thấy và tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Tên đó rất mạnh, có những kỹ năng rất tuyệt vời. Phải công nhận hắn ta vượt trội hơn anh về sức mạnh rất nhiều. Hắn nói mình muốn được gia nhập, thế nên bọn anh cũng vui vẻ đồng ý.”
Đó quả một sai lầm. Cloud lầm bầm trong khi lén liếc nhìn Mars.
“Cuộc phiêu lưu của chúng anh tiếp diễn, rồi từ một khoảnh khắc nào đó, khoảng cách giữa hai người kia bắt đầu xích gần lại hơn. Vào lúc nguy cấp, Neria lại dựa vào tên đấy nhiều hơn là anh, anh thấy lòng kiêu hãnh của bản thân như bị chà đạp. Nhưng anh có thể làm gì chứ? Anh quá, quá là yếu đi…”
Cloud hiện ra biểu cảm thua cuộc cay đắng trên khuôn mặt của mình.
Mars không còn cách nào khác ngoài nuốt nước bọt. Cloud mạnh hơn cậu ta rất nhiều, nhưng ngay cả một người như anh ấy cũng không thể làm được gì…
Một lần nữa, cậu lại thấy thế giới này có thể xa rộng biết nhường nào.
“Đến đây anh vẫn nghĩ nó sẽ ổn thôi. Không giống như hắn ta, mối quan hệ giữa anh và Neria lại rất bền chặt. Chú đã bao giờ cảm thấy như vậy với cô gái tên Isabelle đó chưa?"
“Ừ, em cũng nghĩ vậy.”
Sau này khi cậu kết hôn, vợ anh sẽ chỉ có thể là Isabelle.
—Mars tin vào điều đó.
“Nhưng, tất cả chỉ như một ảo mộng.”
"…Huh?"
Cảm giác như đột nhiên bị một nhát búa giáng vào đầu.
Trước khi Mars có thể định thần lại, Cloud tiếp tục.
“Đó là vào một đêm, đấy là một đêm đặc biệt khó ngủ. Anh muốn đi ra dạo đêm, thế là anh mới để ý là cô ấy lại không nằm trên chiếc giường bên cạnh mình. Đang lúc tự hỏi không biết cổ đã đi đâu thì mấy tiếng động lạ phát ra từ căn phòng kế bên. Giọng nói từ đó là của Neria. Một ý tưởng đáng quan ngại hình thành trong đầu anh. Nhưng anh đã mở hé cửa và tin rằng không có chuyện như vậy.”
Mars nuốt nước bọt.
“Nhưng, mấy dự cảm chết tiệt của anh luôn luôn đúng. Những gì tôi nhìn thấy qua khe cửa… là Neria, đang ngậm phần dưới của tên đàn ông kia.”
Có hỗn loạn các cảm xúc hiện ra trên nét mặt Cloud mà đã bị anh ta dồn nén suốt nãy giờ.
Sầu não, tức giận, phản bội, vô vọng, v.v.
Chúng hỗn tạp, tất cả những thứ cảm xúc tiêu cực mà con người có thể tưởng tượng ra đều được trộn lại thành một đống bầy nhầy.
Nhìn thấy vẻ mặt đó, Mars gần như không thể thở được trong giây lát.
“Điều đó thật, đại ca…”
“À... Anh xin lỗi nha, chắc là cảm xúc của anh có hơi xúc động. Chuyện đã lâu rồi, nhưng ngay cả lúc này, khi nhớ lại, cảm xúc lại ào đến, hmm.”
Cloud có một biểu hiện khó xử khi anh ta lắc đầu.
“Dù sao thì, con nhỏ tên Isabella lại không gây thiện cảm cho tôi là bởi thế. Bởi vì… nhóc ấy cũng thật xinh đẹp và trẻ trung như Neria hồi đó.”
“Haha, thả lỏng ra nào, gà nhỏ. Đây là câu chuyện của anh đúng chứ. Còn của chú sẽ khác, được không?
"…Vâng chắc chắn là thế."
“Ha, nhìn vào cái bầu không khí mà anh gây ra xem. Vốn dĩ anh định tâm sự mỏng tí thôi. Nhờ chú mà anh phải nói lời tạm biệt trong cái không khí nặng nề này đấy, biết chưa?”
Mars, người đang gồng mặt lại, mở to mắt.
"Tạm biệt?"
“Ừ, anh không phải chim mẹ đâu, cậu bé. Anh không thể ở đây mãi được.”
“Ừ, nh-nhưng… anh không thể nán lại lâu hơn một chút sao?”
"Không. Thành thật mà nói, anh đã trễ hơn chút so với dự kiến rồi.”
Vừa nói vừa cười toe toét, Cloud lấy trong tay ra một túi tiền và ném về phía Mars. Mars, người nhận cái túi nặng trịch, nghiêng đầu.
"Cái này..?"
“Tầm 2000 vàng. Với thứ này, hãy đến Hiệp hội kiếm thuật ở một thị trấn gần đó và học mấy kĩ năng ngầu lòi đi.
“2000 vàng?!”
Mars nhìn túi tiền trên tay, giật bắn lên như một chú cừu non.
Cả đời cậu ta chưa bao giờ cầm 100 vàng chứ đừng có nói là 20 lần số đó.
Tay cầm túi tiền của Mars run run.
Anh kiên quyết lắc đầu và trả túi tiền lại.
“Không, điều này không được, em sẽ không thể trả đủ cho anh.”
“Ây dà, không biết nên làm gì với cái thằng ước mơ thành Hiệp sĩ dũng cảm lại sợ hãi 2000 vàng đây nhỉ?”
"Nhưng…"
“Thì cứ thành công trong con đường chú chọn rồi bồi hoàn sau cho anh là được, thằng ngốc này. Đừng có lo lắng, anh không tính lãi đâu!”
Vẻ dữ tợn trên gương mặt Cloud đã biến mất từ lâu. Anh vỗ lưng Mars với nụ cười rạng rỡ như thường lệ.
Nghe vậy, Mars cũng cười bất lực.
“Vâng, em sẽ trả hết cho anh khi em đã trưởng thành.”
“Nhớ mà trả đấy. Đừng có chết trước khi làm điều đó nhé, nhóc cứng đầu.”
Sau khi cho cậu thêm vài lời khuyên, Cloud quay lưng bỏ đi. Mars vẫy tay tiễn anh.
Cuối cùng, khi anh ta biến mất khỏi tầm mắt, vẻ mặt của Mars tối sầm lại.
Vì câu chuyện Cloud đã kể với anh trước đó.
'Anh Cloud đẹp trai.'
Không chỉ đẹp trai mà còn rất đẹp trai.
Anh ấy cũng cao hơn một chút so với mức trung bình và thân hình đẹp. Anh còn là một nhà mạo hiểm chuyên nghiệp và không gặp khó khăn với tiền bạc.
Tính cách của anh ấy còn là một dấu chấm hỏi, nhưng vẫn có sức lôi cuốn theo cách riêng của nó.
Anh ta đã chăm sóc Mars theo một cách chưa ai từng làm, và cũng đồng thời rất tốt bụng.
'…Tuy nhiên, tình yêu của đại ca đã không thể thành hiện thực.'
Anh cống hiến hết mình cho người phụ nữ anh thích, nhưng tình cảm của anh không được đáp lại.
Cloud không thiếu thứ gì.
Cloud như vậy, nhưng còn Mars thì sao?
Cậu xấu hơn Cloud, không có tài năng gì đáng kể, nghèo túng và tính cách nhạt nhoà.
Đấy là con người cậu ta.
"Mars à! Đại ca đã đi chỗ khác chưa? Tớ có thể lên đó lúc này được không?”
Đúng lúc đó, mối tình đơn phương của cậu, Isabelle xuất hiện.
Cô ấy vẫn đáng yêu như ngày nào.
Tuy nhiên, ánh mắt của Mars nhìn cô lại khá phức tạp.
***
Tôi không ghé qua ngôi làng này để đem Mars theo.
Tất nhiên, nếu tôi mang cậu ta đi cùng và huấn luyện, cậu ta sẽ phát triển rất nhanh, nhưng…
‘Đây ngược lại cũng có thể là một liều độc dược.'
Mọi người định nghĩa nhân vật chính là gì?
Không phải đó là từ để chỉ một người đã vượt qua khó khăn trên con đường vận mệnh và vạch ra một lối đi riêng để tiến lên trước sao.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đưa Mars theo và thay đổi cậu ấy?
‘Cậu không thể là nhân vật chính nữa.'
Chỉ là một nhân vật phụ hay nhân vật chính phụ mà thôi.
Thế nên tôi đã không đưa cậu ấy theo với mình.
Bởi vì anh chàng đó phải tạo ra con đường của riêng mình với tư cách là nhân vật chính.
Tất cả những gì tôi có thể làm là đưa cho cậu ấy một số lời khuyên và hướng dẫn anh ấy đi trên con đường của mình trong lúc tránh khỏi Bad Ending.
'Chắc hẳn lời nói dối của tôi đã để lại một gợn sóng lăn tăn trong biển tâm thức của Mars.'
Hi vọng lần sau gặp lại, chút khuấy động ấy đã lớn lên và đủ sẵn sàng để trở thành cơn sóng chỉ đường dẫn lối cậu nhân vật chính này đạt đến hạnh phúc đích thực.
Diễn đỉnh vãi, trao Oscar cho Cloud nào.