Để trả thù cho món nợ ba triệu won của mình, tôi đã định giới thiệu thằng bạn một con game NTR.
Và tất nhiên, muốn giới thiệu thì phải chơi qua cái đã.
Thế là, “Câu chuyện bị phản bội của một hiệp sĩ” là con game NTR đầu tiên tôi chơi.
Như một thông lệ với mấy cái “lần đầu”, con game này đã để lại một dấu ấn khó phai trong tim tôi.
Bắt đầu với một khởi đầu rất bình thường:
Mars mất cha mẹ bởi một con quái vật và trở thành trẻ mồ côi.
Chứng kiến sự can trường của vị hiệp sĩ đã cứu ngôi làng, cậu ta mơ ước được làm hiệp sĩ và không đã bỏ bê bản thân bằng ý chí sắt đá.
Bên cạnh cậu luôn có người bạn thơ ấu Isabella, người luôn ân cần chăm sóc cậu.
Nói thật thì, mấy giờ chơi đầu tiên cảm giác thật lành mạnh, rất rất lành mạnh.
Truyện tình trong sáng của Mars và Isabella rất tuyệt, làm tôi quên mất đây là game NTR mà bị cuốn vào tận hưởng câu chuyện.
Đúng. Tôi HOÀN TOÀN quên mất mình đang chơi một con game NTR.
Khi NTR bắt đầu, như thể cái cốt truyện ngọt ngào đoạn đầu ấy chỉ như một công cụ làm nền cho màn xuất hiện hào nhoáng của tiết mục NTR, và rồi cơn bão NTR bắt đầu đổ xuống bất tận.
Nhờ vậy, tôi bị bơ vơ lạc lõng giữa bão táp phong ba, là người bị đấm móc, đấm thẳng, bị thọc bởi những sự kiện không thể ngờ ập đến!
Khi tôi kịp định thần thì dòng credit đã chạy trên màn hình rồi.
Sau đó, tôi cố gắng thử mọi cách để tìm ra kết thúc có hậu chỉ có tình yêu thuần khiết. Đấy là do trái tim tôi mách bảo tôi phải đưa cậu Mars tội nghiệp này tới một tương lai viên mãn. Dù chỉ là một nhân vật trong game nhưng cậu ta là người đồng chí đã cùng tôi khóc đến cạn lệ, đã cùng tôi nở những cười mãn nguyện!
Nhưng không có—
—Không hề tồn tại một cái kết tình yêu thuần khiết nào cả.
True ending duy nhất là khi cậu cứu được thành phố, rồi hy sinh vì đại nghĩa, nhưng trước khi cậu được tuyên xưng là anh hùng của thành phố thì… công trạng đã bị mấy thằng chó NTR cướp hết.
Bị người yêu NTR…
Bị đồng đội phản bội…
Ngẫm lại lại quá khứ PTSD của mình, tôi nhớ mình đã suýt đi cho công ty sản xuất sáng nhất đêm nay rồi. Nếu Leah không ở đó để ngăn tôi lại, tôi đã đến thăm họ thật.
Lúc đó, cuối cùng tôi đã chấp nhận bỏ cuộc trong nước mắt.
Nhưng giờ, chuyện đã khác rồi, chúng tôi đang cùng sống trong một lục địa.
'Mars, hãy để tôi chỉ cho cậu biết hạnh phúc thật sự là gì nhé.'
Cậu phải sống thật hạnh phúc.
Bởi cậu đáng được như thế, người đồng chí à!
Bây giờ tôi cũng đang đứng xem Mars chăm chỉ vung kiếm gỗ.
Thật tốt khi đã tìm được cậu ta, nhưng tiếp cận sao đây?
Câu trả lời rất đơn giản.
“Thật hỗn độn, chỉ là một đống bầy hầy đúng nghĩa.”
Phải khiêu khích cậu ta.
Nghe lời tôi nói, Mars ngừng vung thanh kiếm gỗ và quay lại. Tất nhiên, gương mặt cậu đưa ra trông không tốt cho lắm.
"Anh là ai? Tôi không nghĩ rằng tôi đã từng thấy anh trong thị trấn trước đây.”
“Chỉ là một nhà mạo hiểm giả đẹp trai tình cờ ghé ngang thôi. Tôi đang tạm trú tại đây một thời gian, nhưng tôi thấy tội nghiệp thay cho cậu, cố gắng rất nhiều mà đều công cốc đổ sông đổ bể, vì vậy tôi nghĩ tôi nên lại nói chuyện với tên nhóc này chút.”
"Ý anh là gì?"
"Cậu muốn trở thành một hiệp sĩ à?"
“…anh nghe tin đó từ ai vậy?”
“Chỉ cần hỏi thôi, mấy người trong làng đã kể cho tôi đấy. Tại sao cậu hỏi thế? Chẳng lẽ cậu đang muốn giấu giếm bí mật gì sao?
“Không phải như vậy…”
“Dù sao đi nữa, không đời nào cậu có thể trở thành một hiệp sĩ nếu cậu làm thế đâu.”
Mars cau mày vì những lời đó khá là đả động đến cậu.
“Nếu anh tới đây chỉ để gây chiến thì thà biến đi mà làm việc khác còn hơn.”
“Không, tôi không ở đây để gây ra bất kỳ chuyện gì, tôi chỉ đang nói sự thật. Thế thì sao nào? Muốn xem bằng chứng không?
“…cứ thử đi, nếu anh làm được, thế thôi.”
Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt của Mars, những ánh sáng bắn ra từ đó, hừng hực tinh thần chiến đấu.
Mấy NPC ca ngợi cậu vì sĩ khí chiến đấu đỉnh của chóp, giờ tôi mới được tận mắt chứng kiến nó.
"Tốt. Cậu còn thanh kiếm gỗ nào không?”
Mars đi vào căn nhà tồi tàn, lấy ra một trong mấy thanh kiếm của cậu và ném vào tôi.
Đó là một thanh kiếm gỗ thô sơ mà Mars tự làm, chắc bởi không đủ tiền mua.
“Giờ thì thể hiện đi.”
“Lên đi. Tôi sẽ cho cậu biết lý do tại sao cậu không thể trở thành một hiệp sĩ được.”
Ngay khi tôi vừa dứt lời, Mars lao tới chỗ tôi và vung thanh kiếm gỗ theo đường chéo. Thấy toàn lực sức mạnh dồn trong đó, có lẽ trò khiêu khích này đã phát huy tác dụng khá hiệu quả.
Tôi nhếch mép và nghiêng thanh kiếm của mình.
Hiện tại, tâm trạng Mars đang rất tệ.
Kể từ khi lúc mơ ước trở thành hiệp sĩ, cậu ta chưa bao giờ lơ là một ngày nào trong việc tăng cường nỗ lực của mình.
Thức dậy vào buổi sáng và luyện tập với thanh kiếm gỗ.
Sau đó, giúp đỡ các già làng một số việc vặt, dùng bữa chiều và dành thời gian còn lại để luyện tập với kiếm gỗ.
Sau khi buổi chiều trôi qua, kiểm tra nếu các già làng cần giúp đỡ gì nữa không, rồi ăn tối, rồi thêm lần nữa—luyện kiếm gỗ trước khi đi ngủ.
—Đó là cách cậu ta sống.
Vết chai của cậu liên tục bong ra và máu không bao giờ ngừng chảy.
Đó là để miêu tả trái tim cậu mong mỏi trở thành hiệp sĩ thế nào. Tuy nhiên, tuy nhiên, một tên con trai éo biết từ đâu chui ra lại phủ nhận tất cả những nỗ lực ấy.
Hắn bảo nếu cứ tiếp tục sống thế này cậu sẽ chẳng bao giờ có cơ hội làm hiệp sĩ trong cả đời này.
Tức giận, cậu thấy thế.
Cho nên cậu đã rơi vào bẫy khiêu khích lộ liễu của hắn ta và bắt đầu một cuộc đấu.
‘Hắn ta giỏi nhất thì cũng chỉ là một tên mạo hiểm giả thôi… ước mơ của mình còn cao và xa hơn thế nhiều!'
Cậu phi vào và chém kiếm vào cái gương mặt xấc xược kia. Đáp lại, tên mạo hiểm đưa thanh kiếm gỗ của mình ra trước thanh kiếm gỗ của Mars.
Sau đó, một thứ rất kì lạ xảy ra.
Rõ ràng, thanh kiếm của Mars đang nhắm vào đầu của anh ta giờ lại chĩa xuống đất lúc nào không hay.
Bằng cách nào chứ!
Không có đủ thời gian để hoảng hốt, cậu cảm thấy một cơn đau dữ dội giáng từ phía sau đầu.
“Vừa rồi cậu đã chết một lần rồi đấy. Muốn thử lại không?
“…Tôi vừa rồi có hơi bất cẩn.”
Mars siết chặt thanh kiếm gỗ trong tay và tấn công tên mạo hiểm giả lần nữa. Nhưng dù có thử bao nhiêu lần, kết quả vẫn như vậy.
Các đường kiếm của Mars đều bị bẻ cong và xoay tròn. Chúng thậm chí còn không sượt được da đối thủ.
Thấy thế, Mars quyết định thay đổi chiến thuật.
'Không có hiệu quả khi cứ đâm đầu vào cạm bẫy hắn đạt. Giờ cứ phòng thủ còn hơn.'
Mars thủ thế trước tên mạo hiểm giả.
“Đó là những gì cậu định thử hả?”
Như biết Mars đang nghĩ gì, nhà thám hiểm mỉm cười tiến lại gần cậu.
Không giống như Mars, người chỉ mất não cắm đầu vào, hắn ta lại bước đi chậm rãi. Bước đi rất thoải mái. Tuy nhiên, Mars vẫn không bỏ sự cảnh giác của mình.
Cuối cùng, cậu đã rơi vào tầm chém hắn. Tên mạo hiểm giả di chuyển thanh kiếm.
'Là trên cùng bên phải!'
Đỡ này!
Những thanh kiếm gỗ va vào nhau phát ra âm thanh trầm đục.
Ngon, mình chặn được rồi. Giờ nếu mình tấn công thì…
'Huh..?'
Mars mở to mắt.
Không thể tránh được—thanh kiếm vừa đến từ bên phải đã chạm vào cằm trái của trước khi cậu nhận ra điều đó.
"Làm thế nào mà..?”
“Không đáng ngạc nhiên vậy đâu. Đây là kỹ thuật xoay cổ tay để tấn công được hai lần liên tục. Đây là cái kĩ năng có thể học chỉ với việc trả 300 vàng cho Hiệp hội Kiếm thuật địa phương: Đòn kiếm đôi.”
Bất cứ ai cũng có thể học nó với giá 300 vàng…?
'Có phải mình vừa thua loại kỹ năng đó không ..?'
Mars nhìn xuống sàn nhà với vẻ mặt ảm đạm.
Đấy không phải một con số nhỏ, Mars chưa từng sở hữu 100 vàng chứ nói gì đến 300.
Tuy nhiên, thật sốc khi biết tất cả nỗ lực từ trước đến nay của cậu còn chưa đáng giá nổi 300 vàng.
“Này, này! Cậu chưng cái bộ mặt gì thế kia? Đàn ông đích không làm mấy khuôn mặt như vậy, đúng chứ? Anh bạn à, cậu không thể sinh tồn trong thế giới khắc nghiệt này nếu cứ thế được.”
“Rồi, này nhóc, vào tư thế đi.”
"Vâng..?"
“Tư thế cầm kiếm ấy. Tôi sẽ xem qua chút."
Tại sao anh ta tự nhiên lại muốn xem tư thế của mình chứ?
Mars cảm thấy bối rối, nhưng cậu cũng tiến vào tư thế khi cậu thường cầm kiếm.
Anh ta chỉnh sửa tư thế của cậu bằng cách đập thanh kiếm gỗ lên chân và vai cậu.
Mars vung thanh kiếm gỗ của mình như được chỉ bảo. Và, một điều tuyệt vời đã xảy ra. Sức vung của thanh kiếm đã cải thiện hơn nhiều so với bình thường.
Nhìn vào nhà thám hiểm với nụ cười toe toét, cậu tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Làm sao mà?"
"Thật tuyệt vời, tôi chỉ thay đổi cách đứng một chút, nhưng lại cảm thấy bản thân mạnh hơn gấp bội.”
“Đó là bởi cậu đã sử dụng phần sức dư ra thay vì lãng phí nó. Cậu có thấy tư thế này có ổn định hơn không?
"Dạ!"
“Tốt, giờ cho tôi xem một tư thế khác đi.”
"Vâng!"
Mars chuyển sang tư thế chém ngang. Nhà thám hiểm chỉnh sửa vào tư thế của anh ta bằng cách đập vào nó bằng thanh kiếm trong tay như lần trước.
***
Ba ngày cứ như vậy trôi qua.
Vào buổi sớm, Cloud rời quán trọ và đến nhà Mars như đã hẹn.
Sau một vài bài tập giãn và tập cơ nhẹ, buổi huấn luyện của Cloud bắt đầu.
“Sai rồi. Bẻ cổ tay thêm chút nữa.”
“Lỡ nó gãy vì bị vặn quá mức sao?”
“Đừng lo lắng nhóc, nếu có chuyện đó anh sẽ chặt nó xuống hộ chú, thế còn đỡ hơn bị liệt hai tay sau này đấy. Còn giờ, đừng có ba láp ba xàm nữa, bẻ thêm đi.
Buổi huấn luyện tư thế cầm kiếm đã kết thúc, và bây giờ Mars đang được dạy 'Đòn kiếm đôi'. Không như Cloud, người làm được ngay lập tức, Mars mất khá nhiều thời gian.
Sau vài giờ luyện tập, hai người ra ngoài ăn trưa. Cơm nắm đơn giản không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, với một ít dưa chua làm món ăn kèm, Mars bốc cơm nắm ăn một cách vồ vập.
Cloud nhìn cậu thương hại.
“Ai ăn cướp của chú thế? Ăn chậm thôi."
“Bởi vì đại ca huấn luyện em không nghỉ đấy. Cùng là người mà, ít nhất anh phải cho em tí thời gian uống nước chứ?
“Tất cả là vì chất lượng đào tạo, nhóc ạ. Nếu đang chiến đấu mà kéo dài hơn thường và chú khát nước. Chẳng lẽ chú định bắt kẻ thù của mình đợi, để đi ra lấy chai nước rồi thong thả uống ừng ực à?”
“Ây dà, lại thế nữa rồi. Em không có ngu đến mức để uống nước trong mấy lúc ấy đâu, ok?”
“Này, nhìn cái thằng vô ơn này đi. Mới để nó lêu lỏng mấy ngày, giờ đầu nó to hơn rồi đấy, thế nên nó lại đi bật lại đại ca của mình này hả?”
“Đúng vậy, bởi vì anh cứ luôn cằn nhằn mỗi khi em ăn… Oái! Sao lại đánh em chứ?!”
“Có vẻ như có ai đó đang có một sự thiếu tôn trọng căn bản với đại ca của mình rồi. Nếu là anh thì anh sẽ khắc bài học này lên cơ thể cho chú nhớ.”
"Ah! Đau quá! Ây, dừng lại! Sao anh lại trẻ con vậy chứ!”
"Gì cơ? Giờ chú thậm chí còn chửi rủa đại ca của mình cơ à?”
“À à! Anh! Anh! Xin lỗi mà! Em sai rồiiiiiiiii…!”
Khác với lần đầu gặp mặt chua loét ấy, hiện tại quan hệ của cả hai đã trở nên khá thân thiết.
Đó là nhờ Cloud đã dạy cậu kiếm thuật, nhưng yếu tố quyết định là thái độ của anh đối với Mars.
Mars là một đứa trẻ mồ côi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, cậu phải trưởng thành về tâm hồn nhanh để kiếm sống.
Ở đây, cậu làm việc chăm chỉ để thực hiện ước mơ trở thành hiệp sĩ của mình và chỉ biết vung thanh kiếm gỗ của mình trừ thời gian ăn uống.
Tất nhiên, Mars không có ai mà cậu có thể coi là một người bạn thực sự từ sâu thẳm trái tim mình.
Vì vậy, đó là điều tự nhiên để coi Cloud, người luôn chọc cậu nhẹ nhàng, như một người bạn đồng trang lứa và cũng như một người anh trai đáng tin cậy.
“Ây! Xương em! Ouch! Ouch! Những khúc xương đáng thương! Những khúc xương sắp gãy của em!!”
Tất nhiên là vậy rồi. Việc rèn luyện sức bền luôn rất đau đớn.
Đó là khi Mars đang bị đánh một chiều mà không có biện pháp phản công hiệu quả.
"Mars à! W, Whoa?! Cái gì cơ, tại sao cậu lại bị đánh thế?! Tên khốn nạn! Anh là ai mà dám đánh Mars hả!!”
Một cô gái xinh xắn với mái tóc dài màu hồng trèo lên đồi và giật mình khi thấy Mars và Cloud.
Cô ấy là người bạn thời thơ ấu duy nhất của Mars, Isabelle.
Mars vẫy tay thích thú, và chợt dừng lại trước một ý nghĩ.
'Điều gì sẽ xảy ra nếu Isabelle phải lòng anh Cloud chứ?'
Cũng như ngược lại, nếu Cloud hyung phải lòng Isabelle thì sao?
Mars nhìn vào khuôn mặt của Cloud, và trong lòng run lên vì lo lắng.
Và trong khi đó, người đàn ông trong câu hỏi đang rất ngạc nhiên.
Cloud đang nhìn Isabelle với vẻ mặt như thể anh ta đang nhìn xuống thứ rác rưởi bẩn thỉu.
“Con nhóc hồng…”
—Trong lúc lầm bầm mấy từ cậu không rõ nghĩa.
Cloud: Anh là thứ được gọi là Anh Hùng đấy nhóc. Gái hồng là ngôn ngữ mạng để chỉ mấy đứa gái tóc hồng thường rất nghịch ngợm, với người Hàn thì gái tóc hồng là một từ khác để gọi gái mại dâm.