Chinh phục Mê cung: Hướng đến tầng sâu nhất

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 178

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7549

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 35

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 270

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 192

Tập 1 - Chương 2: Liên minh Mê Cung

Tôi dành vài giờ để đọc đống sách và thu thập được kha khá thông tin. Những quyển sách lịch sử cho tôi biết về những điều cơ bản, và sau khi đọc thêm chút luận thuyết chuyên sâu và sách hiện đại, tôi đã có thể nắm được sơ bộ về ngành nghề và đời sống thường ngày của người dân nơi đây. Tuyệt hơn hết cả, thư viện này không ở xa Mê Cung, và lượng kiến thức dồi dào mà nó có về các nhà thám hiểm, nhà phiêu lưu, cũng như về chính Mê Cung là vô cùng hữu dụng.

Sau khi mặt trời lặn, tôi dừng đọc và lắng nghe nhân viên nói chuyện với nhau. Khi tôi đọc sách, thi thoảng người ta lại hỏi nhân viên về phương hướng, thế nên tôi sao chép họ và thu thập được thêm thông tin mà chẳng khiến ai nghi ngờ gì.

Ra khỏi thư viện, tôi đi về hướng được chỉ dẫn và tìm được đường tới một cơ sở được gọi là tiệm chuyển đổi tiền tệ. Tôi lén lút lấy túi da ra khỏi túi đồ, quấn nó quanh hông rồi mới tiến vào cửa hàng. Tôi không thể tìm được bất kỳ thông tin nào về bảng-thông-tin-nhãn hay túi đồ trong thư viện, thế nên khả năng cao là chỉ mình tôi mới có những khả năng đó, đó là lí do mà tôi nghĩ tốt nhất nên giấu kín sức mạnh của mình.

Nội quan của tiệm chuyển đổi tiền tệ trông giống với cửa hàng đồ cổ ở thế giới của tôi. Đồ cũ và linh tinh tràn ngập trong tiệm.

Tôi gọi người đàn ông mập mạp chỉ có thể là chủ tiệp. “Xin lỗi bác. Cháu không có nhiều đồ, nhưng bác có thể nào đổi chúng sang tiền cho cháu được không ạ?” tôi hỏi, bắt đầu lịch sự thương thảo giá. Ban đầu, tôi nghĩ mình cần phải đòi giá mạnh tay để không bị dắt mũi, nhưng tôi lại đổi ý, Dù kiếm tiền là một trong những mục tiêu, nhưng tôi cũng muốn có được nhiều thông tin nữa, nếu có thể kiếm được. Vậy nên tôi đi theo hướng ít rủi ro hơn.

“Ừ, đương nhiên rồi. Cho tôi xem cậu có gì nào,” ông ấy nói, sẵn sàng vào việc.

“Vâng ạ.”

[VẬT PHẨM]

Thịt khô, Túi nước, Đồ cầm máu, Dầu, Kim gây choáng, Giũa, Kiếm Oria, Găng da, Giày da, Áo vải, Cung gỗ, Dao thép, Tên không mũi, Bật lửa, Điện thoại thông minh, Sỏi, Cành cây, Ngọc phép Hạng 10, Ngọc phép Hạng 9

Tôi giả vờ lôi vật phẩm ra từ túi da thay vì từ giữa không trung, đặt hết đống ngọc phép Hạng 10 lên quầy.

“À, ngọc phép từ tầng trên à? Giá cố định là một xu đồng cho mỗi viên nhé.”

“Vâng ạ. Vậy cháu xin đổi ạ; cảm ơn bác,” tôi đáp lại ngay lập tức, một phần vì tôi thật sự không muốn trả giá và vì giá cố định nghe cũng không tệ.

“Đây nè. Mười hai xu đồng. Cậu có chứng chỉ chứ?”

Tôi dừng lại một nhịp. “Không ạ.”

“Vậy đặt tay lên đó rồi đóng dấu tay đi.”

Ông ấy đánh úp tôi với câu hỏi về chứng chỉ đó, nhưng có lẽ nó là thứ không cần thiết. Ở Trái Đất thì tới thời kỳ nào họ mới dùng vân tay nhỉ?

“Vô Mê Cung mà không có chứng chỉ ha? Cậu là người ngoại quốc à?” ông ấy hỏi với giọng điệu ngờ hoặc. Có lẽ ông ấy thấy dáng vẻ kỳ quặc của tôi đáng nghi.

Tôi trả lời tự tin nhất có thể. “Đúng ạ. Cháu nghe đồn về Mê Cung và du hành đến đây từ một quốc gia xa xôi.”

“Và cậu kiếm được nhiều như vầy trong lần đầu luôn à? Không tệ đâu nhóc. Cậu từ đâu đến đấy?”

Rõ ràng là tôi đã làm khá tốt so với “lần đầu tiên.” Không tự hào gì đâu—phần lớn đồ tôi kiếm được đều lấy từ xác chết cả. Nhưng thấy cuộc trò chuyện này đi theo chiều hướng tốt, tôi quyết đi nương theo dòng chảy. Tôi chọn ra lựa chọn an toàn từ một trong những quốc gia mà mình học được trong thư viện. Câu chuyện sẽ là tôi đến từ một xứ sở xa xôi, một nơi mờ mịt chẳng hề quan trọng. Nếu tôi nhớ đúng, có một quốc gia như thế tên là Fania.

“Xa lắm ạ. Bác có nghe thấy quốc gia tên Fania bao giờ chưa?”

“Fania à? Tôi không biết nhiều về Fania, nhưng biết nó ở đâu trên bản đồ. Cậu đi xa quá ha? Ở đó như thế nào thế?”

Tôi nghĩ ông ấy đang rảnh rỗi vì ông chẳng chịu buông tha cái vấn đề này. “Không có gì nhiều ở đó đâu ạ. Tiện thể thì bác có đề xuất nào cho nơi mà cháu có thể dùng để ở qua đêm không ạ?”

“Hừm, nơi ở à? Whoseyards có quán trọ công cộng, nhưng tốn tiền đó. Thật tình thì không nơi nào ở Whoseyards mà rẻ đâu.”

“Thế ạ?” Rõ ràng là Whoseyards là một quốc gia đắt đỏ. Tôi đại khái biết trước như thế từ những gì mà lính gác trực cổng Mê Cung nói rồi.

“Có vẻ như cậu lựa quốc gia ngẫu nhiên để mà đến ha,” ông nhận xét. “Whoseyards là nước đẹp nhất trong tất cả, nên những người không biết nhiều về Liên minh quốc gia thường đến đây đầu tiên. Đây là đất nước an toàn và phồn thịnh, nhưng do đó cái gì cũng đắt đỏ hết. Họ gọi đây là chế độ quý tộc hiệp sĩ là có lý do cả đó.”

“Cháu hiểu rồi…”

Việc tôi đến Whoseyards đều là do tình cờ. Có vẻ như quốc gia này có điểm lợi và hại rõ rệt. Chắc đây là đất nước cho người giàu, vì người giàu.

“Tôi nói thẳng nha: Nếu cậu mà không giàu thì thám hiểm Mê Cung với căn cứ là Whoseyards sẽ cực lắm đó. Mấy xu đồng cỏn con cậu kiếm được cũng chẳng đủ để nuôi cái miệng đâu. Nếu cậu không phải là nhà chinh phục Mê Cung lương cao và dày dặn kinh nghiệm thì cậu chẳng thể tìm được phòng hay trú tại đây đâu.”

“Nó đắt đến thế cơ ạ? Vậy phòng ở đây đắt hơn những quốc gia khác bao nhiêu phần trăm ạ?”

“Hơn bao nhiêu phần trăm á? Cậu nghĩ hẹp quá rồi. Đúng hơn là đắt hơn bao nhiêu lần cơ. Dù cậu có đi tới đâu ở Whoseyards thì cũng dễ dàng bốc hơi vài trăm xu đồng thôi.”

“Vài…vài trăm cơ ạ?”

“Ở đây người ta đi dạo ngoài đưuòng với xu vàng trong túi đó. Xin lỗi cậu, nhưng nếu không có tiền thì tốt nhất cậu nên cắm trại ở ngoài nơi nào đó không có kết giới đi. Cậu có thể dễ dàng tới được Vart ngay trong mai nếu muốn. Quốc gia đó có hơi không an toàn chút, nhưng nó hợp để thám hiểm Mê Cung lắm. Tôi chắc là họ có nơi để cậu ở chỉ với vài xu đồng đó.”

Tôi muốn ít nhất là không ngủ bờ ngủ bụi. Tôi mệt lắm rồi, và tôi không rõ mình có thể chịu được bao nhiêu áp lực nữa. Chắc chắn là nó sẽ thỏa mãn để kích hoạt kỹ năng “???” kia thêm lần nữa, và tôi có cảm giác xấu rằng đó là điều mà tôi không thể cứ để xảy ra mãi mà không phải hứng chịu hậu quả.

Còn một lý do quan trọng khác mà tôi không muốn ngủ ngoài đường: tôi vẫn chưa hiểu được kết giới là cái gì. Từ điều mà ông chủ tiệm này đang nói thì nếu ngủ ở ngoài đường, tôi buộc phải ở đủ xa chúng. Điều mà tôi có thể tìm về kết giới ở thư viện là “những đường làm từ vật liệu ngọc phép vận chuyển năng lượng ma thuật.”

Vậy tóm nói, tội không thể keo kiệt về khoảng vật phẩm được. Tôi cần phải kiếm thêm tiền trong hôm nay, thật nhiều. Tôi đánh cược và tin vào bản chất của người đàn ông đang mua vui cho một kẻ mới vào nghề như tôi.

“Ơ, ưm, nếu thế thì cháu có thể nhờ bác xem hết những món đồ cháu có được không ạ? Cháu muốn biết tất cả sẽ bán được bao nh…”

“Hừm, vậy ra là cậu còn nữa ha. Được chứ, cho tôi xem hết đi.”

“Cháu cảm ơn bác ạ.”

Tôi ra khỏi tiệm và lấy thứ như Kiếm Oria ra từ túi đồ trước khi bước vào. Tôi bảo ông là tôi để đồ cho người quen giữ, nhưng rõ ràng là ông thấy điều đó thật khó tin, nhưng vẫn bỏ qua. Có lẽ phép thuật hay vật phẩm có chức năng tương tự như khả năng của túi đồ cũng có tồn tại trong thế giới này, tôi nghĩ.

[VẬT PHẨM]

Xu bạc Levahn, Xu đồng Levahn, Dao thép, Thịt khô, Túi nước, Đồ cầm máu, Dầu, Bật lửa, Điện thoại thông minh, Sỏi, Cành cây

Tôi kiếm được mười xu bạc, mỗi xu ngang giá với một trăm xu đồng. Nội trang bị có tên và ngọc phép của con sói khổng lồ thôi cũng là chín xu rồi.

“Cảm ơn bác rất nhiều. Bác giúp đỡ cháu nhiều lắm ạ.”

“Ôi, đừng lo. Đồ của cậu tuyệt lắm, nên cậu cũng giúp được tôi nữa. Giờ thì cẩn thận ngoài đó nhé, lính mới.”

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage