[TRIỆU HỒI] : Chào mừng quay trở lại, Aikawa Kanami.
Một dòng chữ trắng trôi nổi trên khoảng không đen, chẳng khác gì mặt hồ về đêm. Nhưng thứ bóng tối đó lại nuốt chửng lấy thông điệp trước khi tôi kịp đọc xong. Tôi chẳng cảm thấy bất kỳ điều gì khi nhìn nó diễn ra, vẫn chìm trong mơ màng. Chưa đủ để khơi gợi giác quan tôi.
Không, thứ tôi thấy không làm tôi thức tỉnh. Mà là thứ ngửi thấy. Cái thứ mùi gần như đau đớn ấy xâm lấn hốc mũi, dẫu tôi có đang bị dồn dập bởi thứ cảm giác khó chịu do dịch nghẽn trong cổ.
Bị quấy rối đến mức không thể chịu nổi, mắt tôi mở phắt ra, chúng nhanh chóng bị tấn công bởi sắc trắng mờ nhòa quện trên nền tường đen. Không cần nhìn quanh cũng đủ để nhận ra “bức tường” đso chính là trần nhà.
Tôi ngồi dậy và ngó quanh. Tôi đang nằm trên sàn của một khu sảnh đá. Không đời nào ánh sáng lại có thể xuyên vào nơi đây được; nhờ vào bức tường đá sáng lờ mờ mà tôi có thể thu thập được thông tin mà mình cần.
Nằm trong góc hành lang là một cái bàn thờ nho nhỏ, tôi phải quan sát khá kỹ thì mới nhận ra, bởi lẽ nó gần như sắp sụp đổ bởi sự bào mòn của thời gian. Trên mặt bàn thờ đầy rêu phong là những gì còn sót lại của hai ngọn nến, và cạnh chúng là thứ trông như một tấm da thú được dâng lễ. Tấm da bị một mũi tên cũ kỹ đâm xuyên.
Những lời rỉ ra từ cổ họng nghe như thể ai đó đang hun khói mà lùa chúng ra khỏi miệng tôi. “C…Cái gì đây? Mình không hiểu… Rùng rợn quá…”
Tim tôi bắt đầu đập nhanh, suýt nổ tung cả lồng ngực. Vì khi tôi vừa thốt lên—tôi đã sững sờ. Tôi không hiểu được tình mình mà bản thân đang mắc phải một tí gì cả.
Khoan đã, tôi tự nghĩ, chẳng phải mình đã ngủ trên giường như mọi ngày sao?
Vậy mà chiếc giường ấm áp lại chẳng có mặt ở đây—không có chiếc đồng hồ cơ ồn ào, không có ánh nắng thấm xuyên qua màn cửa, không có bóng đèn để soi rọi mọi thứ. Trước mắt tôi chỉ là mặt sàn đá lạnh giá, ánh sáng mờ mịt phát ra từ đá và thứ mùi hôi thối đến nhăn mũi. Không gì thân quen, không gì dễ chịu.
Tôi rên rỉ, để tay lên miệng khi chờ đợi cơn buồn nôn dịu xuống, nhưng tiếng gầm đằng xa khiến cho tôi phải ngừng ngơi nghỉ.
“GÀOOOOOOOOO!!!”
Thứ gì đó mách bảo tôi rằng đây không phải là tiếng rống của một loài vật có lý trí. Cơn khát máu dữ dội kia khiến hồn tôi suýt lìa khỏi xác.
“Đó…đó là tiếng tru hả? Khoan, chờ đã nào! Đùa nhau à!”
Tôi chẳng biết chuyện gì đang xảy ra sất. Tôi thậm chí còn không thể hiểu được điều đang đổ ra từ miệng mình. Bàng hoàng và mất thăng bằng, tôi chạy về hướng ngược lại so với nơi cất lên tiếng gầm, tiếng tru kia, phóng xuống hành lang, con đường đá sáng lên dịu nhẹ, kinh dị, rùng rợn. Dù có cắt rẽ bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cảnh quang vẫn vậy, và dù cho điều đó có khiến cho tôi hoảng loạn và kinh sợ là thế, tôi vẫn cứ mãi chạy.
Nhanh chóng, tai nghe thấy tiếng rộp đầy gớm ghiếc, và tôi thấy rằng mình đã đạp lên thứ gì đó cứng cáp. Nhìn xuống giày, tôi thấy một con bọ to như nắm tay bị nghiền nát và đang kêu than khi đứng trên cửa tử. Tôi thét lên trước cảnh tượng hãi hùng ấy. Tôi không sợ côn trùng, nhưng trong cái khu rừng bê tông mà tôi sinh thành, tôi chưa từng gặp qua con côn trùng nào lớn đến cỡ đó. Kinh tởm đến quặn ruột.
Con bọ đang hấp hối rít lên; cứ như thể nó đang khóc lên để cầu cứu. Tôi đứng đó, hãi hùng, nhưng rồi khi nhìn lên, mắt tôi trông thấy ngã rẽ tiếp theo, và sau đó là một con côn trùng to như người đang lấp ló. Khuôn cơ thể khổng lồ của nó vượt xa mọi thường thức thông thường. Tiếng kêu rợn người của nó nghe thật chối tai, những khớp chân góc cạnh của nó liên tục cử động. Thoạt nhìn thì trông nó như một con bọ sừng hươu, ấy nhưng cặp sừng nhô ra của nó khiến sự tỉnh táo của tôi dần thui chột đi.
Tại thời điểm này, tôi là một mớ hỗn độn được tạo nên bởi dấu chấm than và chấm hỏi. Tôi thậm chí còn không thể ngó nhìn, nghĩ rằng như thế sẽ chọc giận con quái vật và chấm dứt cuộc đời tôi. Nên tôi quay gót và chạy về hướng ngược lại. Tôi chạy và chạy, chưa từng nhìn lại phía sau. Tôi không chọn con đường mình sẽ đi; tôi cứ để bản năng nắm giữ dây cương—rời xa khỏi con quái vật đó là động lực duy nhất nằm trong tôi.
Tôi chạy cho đến khi sức lực cạn kiệt, và tôi dần chậm lại. Tôi cố lấy hơi, và như thế giúp cho tôi lấy lại chút bình tĩnh.
“Gàoooo!” Tiếng gầm giận dữ của con thú kia vang lên. Lần này nghe gần hơn. Ngu ngốc thay, tôi đã chạy ngược về nơi mình xuất phát. Máu rút khỏi mặt, tôi cứng người. Nhưng nhờ đến gần tiếng tru hơn mà tôi cũng có thể nghe thấy những âm thanh khác—cụ thể là tiếng nói chuyện giữa người với người.
Tôi không thể nghe được họ nói gì, nhưng như thể bị dẫn dắt bởi thứ ánh sáng vô hình, tôi bắt đầu bước đi về hướng tiếng nói phát ra. Những bánh răng chậm chạp trong đầu tôi khao khát sự đồng hành. Sự đồng hành của bằng hữu loài người. Tôi cũng tiến gần hơn đến tiếng gào thét của con quái vật, nhưng ít ra tôi có thể bắt đầu nghe thấy những giọng nói kia đang hét lên về điều gì.
“Lùi lại!” một người đàn ông hét lên với đồng đội gần đó. “Lùi lại, và câu giờ đi!”
Họ như bước ra từ cổ tích. Trước hết, trang phục họ khác xa với trang phục thông thường. Một người cầm cung gỗ và mặc loại giáp da mà bạn sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy ngoài ngưỡng cửa bảo tàng. Người còn lại đang vẫy thanh đại kiếm trông thật tầm thường hết sức mình. Và người thứ ba đang bắn lửa ra từ cây đũa gỗ hoàn toàn không có cơ chế máy móc. Không ai trong số họ bước ra từ cái thực tại mà tôi nhận ra cả.
Hơn nữa, họ còn đang vờn với một con sói cao hơn ba mét giữa hành lang. Tôi không đủ dũng cảm để nhảy vào tham gia. Điều mà tôi có thể làm chỉ là đứng nhìn ở đằng xa.
Người đàn ông có xung khí của vị thủ lĩnh chỉ tay về phía vị chiến binh đang vung vẩy thanh đại kiếm. “Nếu chúng ta câu đủ thời giờ thì sẽ được! Kiên cường lên!”
Vị kiếm sĩ giơ thanh đại kiếm lên cao và định chém con sói, nhưng nó phản ứng lại và vồ lấy anh ta với tốc độ đáng sợ, hất anh ta vào đầu bên kia của hành lang như một quả bóng cao su. Con thú dán mắt vào người phụ nữ đang cầm đũa. Những người còn lại xếp thành đội hình để bảo vệ cô.
“Tập hợp! Đánh khi nó sơ hở!”
Nghe theo hiệu lệnh đó, họ lùi khỏi con sói, để tôi, con người gần với nó nhất, ở lại trên chiến trận. Đây vừa là cơ hội tối và vừa là mối nguy hiểm rõ ràng và trực diện. Tôi hoảng lên và bối rối. Nếu tôi có thể điềm tĩnh phân tích tình hình thì tôi đã có thể nấp vào đâu đó. Nhưng điều mà tôi có thể làm chỉ là đứng đó như trời trồng. Rồi mắt tôi gặp được mắt vị thủ lĩnh, người đang cầm một thanh rapier. (1) (1) Kiếm mảnh với hai cạnh sắc, phổ biến ở Tây Âu vào thế kỷ XVI-XVII.
“Cái… Mày là ai?!” anh ta quát, sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt.
Tôi lấy lại lí trí và ngay lập tức cầu cứu, “Em, ơ, em đi lạc. L-làm ơn, giúp em với!”
Chân tôi dần đưa tôi đến gần bên anh ta. Lời tôi lấp vấp, nhưng tôi tin là anh ta vẫn sẽ hiểu.
“Giúp mày á? Mày bị điên à?” Những lời ấy tựa như một lưỡi dao bằng băng đâm vào ruột niềm tin kia.
“Hở?”
Người đã ông thậm chí còn không từ chối. Sự khinh miệt công khai cho tôi biết anh ta chỉ xem lời cầu cứu của tôi là vớ vẩn và hoàn toàn không chấp nhận được. Đương nhiên, nếu tôi mà thông minhg thì tôi đã nhận ra những người này lo việc của mình còn chưa xong. Họ không rảnh rỗi để quan tâm đến tôi, mà họ cũng chẳng phải là loại người đó. Tôi lẽ ra phải xét đến trang bị và vũ khí của họ, đến con quái vật hung tợn kia, và đến cái việc tình huống họ đang mắc phải là nguy hiểm tột cùng.
Nhưng lúc bấy giờ, tôi chẳng sở hữu được cái sự sáng suốt ấy. Và đó là điều quyết định cho kết quả.
“Đây là Mê cung. Chưa kể đến chúng ta đang ở ngoài Khu vực Quản trị nữa. Mày không chuẩn bị trước khi đi vào à, thằng nhãi ngu đần này?”
Lời lẽ của anh ta đâm vào tôi như một con dao. Và rồi thanh kiếm không-phải-ẩn-dụ của anh ta đến với tôi. Cơn nóng rực lửa cháy lên ở đùi tôi.
“Aaaaaaa!” Thấy rằng mình đã bị đâm, tôi ngã ngửa ra.
“Có thằng đi đánh lẻ này!” Gã thủ lĩnh la lớn. “Tất cả lùi về! Nó sẽ làm mồi nhử cho chúng ta!”
Tôi không hiểu như thế có nghĩa là gì. Không—tôi không muốn hiểu nó có nghĩa là gì.
Ả phụ nữ nhìn tôi và đi mà chẳng nói một lời. Gã chiến binh bị hất đi ban nãy lạnh lẽo nhìn tôi, cả nhóm đều như thế. Không ai nói gì khi họ chạy ra sau tôi, thế có nghĩa là, hiển nhiên rồi, con sói khổng lồ kia sẽ phóng thẳng đến chỗ tôi.
Tôi gào thét, kinh hãi, và cố nhảy đi, nhưng con đau buốt lan khắp chân khiến tôi cà nhắc một cách vụng về. Giờ đây khi kẻ thù đã lui, con sói tiếp cận con mồi mới và gần nó nhất. Tôi có thể nhìn thấy cái kết tàn bạo trong đôi mắt hoang dại và hàm răng sắc như dao cạo của nó.
Đầu tôi mơ màng, một vòng xoáy của những suy nghĩ cảm xúc tiêu cực. Cuộc đời và những gì tôi từng trải lóe lên trước mắt tôi.
Kỹ năng sau đã được kích hoạt: ???
Đánh đổi chút cảm xúc để ổn định tình trạng tâm lý.
+1.00 cho Bối rối.
Một bảng chữ bí ẩn hiện lên ở khóe mắt. Nhưng đó là điều mà tôi ít cần quan ngại nhất. Không đời nào tôi có thể hiểu được đó là gì, ấy nhưng não tôi, bất chấp cơn bão cảm xúc đang cuộn lên trong lòng, lại bắt đầu cảm thấy bớt choáng váng. Vòng xoáy tàn diệt và tuyệt vọng trong đầu tôi ngoai nguôi, sự căm phẫn dịu đi, và tôi có thể tập trung để tìm lối thoát trong tình thế hiểm nghèo này.
Tâm trí tỉnh táo của tôi lựa ra hướng đi tốt nhất. Tránh sử dụng chân trái bị thương, tôi đứng dậy chỉ bằng chân phải. Và ngay khoảnh khắc ấy, con sói tấn công. Tôi nhảy sang một bên và chạy, nhưng không đủ nhanh để tẩu thoát. Khi con sói chạy ngan, vuốt nó xé toang nửa trên cánh tay phải của tôi. Một cơn đau nhói cùng cực bám lấy tay, nhưng tôi không có thời gian để mà liếm láp vết thương.
Ngay khi ấy, tôi nghe thấy tiếng của một trong những người đã di chuyển đến điểm an toàn.
“Tốt, ngay đó! Giờ bắn đi! Chặn đường lại!”
Ớn lạnh. Khi ấy tôi mới nhớ ra rằng con sói không phải là kẻ thù thật sự. Lũ khốn nạn! Chúng lấy mình làm quân thế mạng, cụp đuôi rồi giờ dám làm cái này hả?
Tôi nhìn ra sau, sợ hãi điều xấu nhất sẽ xảy ra, và thấy một tràn lửa đang hướng về phía mình. Con sói cũng nhận ra, nhưng quá muộn. Nó đó phóng tới trước để cắn tôi chết, do đó, nó chẳng thể nào tránh được bức tường lửa. Chẳng cần nói cũng biết, tôi cũng không có cách nào để thoát. Quả cầu lửa nổ tung với con sói và tôi ở trung tâm vụ nổ, thiêu rụi mọi thứ nằm trong bán kính. Tôi đưa tay lên để bảo vệ đầu và nằm thụp xuống đất trong khi nhảy đi xa nhất có thể.
Một xung chấn dữ dội đập vào lưng, thổi bay tôi đi. Toàn cơ thể tôi ngập trong lửa khi bị dồn dập bởi cảm giác đau đớn khốn xiết vì bị lột da khi còn sống. Nhưng tôi dùng nỗi đau đó như tiếng gọi thức tỉnh và giữa vững cái đầu lạnh. Nỗi căm hờn và tức giận của tôi vẫn bập bùng và cháy bỏng.
Tôi đã bị vụ nổ hất văng xuống đất, nhưng tôi nhanh chóng chậm rãi mở mắt và quan sát xung quanh. Ngọn lửa đã nuốt chửa toàn khu vực đã biến mất, hệt như phép thuật. Ấy nhưng một bức tường lửa khác đã chắn lại lối mà những gã kia đã dùng để tẩu thoát.
“Vậy…vậy ra…”
Những từ “vậy ra đó là điều mà bọn chúng âm mưu” lịm đi trước khi chúng kịp chào đời; cổ họng bị cháy của tôi không hoạt động bình thường. Nhưng mắt thì vẫn hoạt động như cũ. Với con đường đi ra khỏi hành lang thật sự bị chặn lại, thứ duy nhất còn sót lại ở đây là con sói và tôi.
Tôi và nó đứng lên, cả hai. Con sói rõ ràng là yếu hơn trước, hẳn là do nó đã bị quả cầu lửa đập trúng khi đang phóng tới nửa đường, vô tình che chắn cho tôi. Nó cũng có nhiều diện tích bề mặt để cháy hơn, thế nên thương tích của nó cũng trầm trọng hơn. Nó loạng choạng, thở dốc, nhưng lửa vẫn còn trong ánh mắt. Ý chí chiến đấu của nó vẫn chưa tan biến. Nó vừa tru vừa bước đến chỗ tôi, như để nói, “Mày phải nhìn thấy được sói đáng sợ đến cỡ nào khi bị thương.”
Con sói quyết chí, tôi cũng thế. May thay là tôi đã giành được vị trí thuận lợi. Có lẽ con sói không thể thấy, nhưng một thanh đại kiếm đang nằm bên cạnh tôi. Hẳn đây là thanh kiếm của gã kiếm sĩ trước đó đã dùng. Nếu tôi có thể lén lút và sử dụng nó, tôi sẽ mở ra được cơ hội chiến thắng, dẫu có nhỏ nhoi.
Tôi quay lưng lại với con sói và chạy hết sức bình sinh. Khoảnh khắc mà tôi quay mặt đi, tôi thấy con sói nhảy tới từ khóe mắt. Con đau cháy rát lan ra đùi trái, chuông báo động reo lên trong đầu, nhưng tôi vẫn ép buộc đôi bàn chân giờ đây đã tê dại cất bước.
Tôi không thể xác định được thời điểm chính xác để phản đòn, cũng không thể chính xác dự đoán được con sói sẽ tấn công ra sao. Nhưng tôi vẫn dùng hết sức lực mà mình có thể dốc ra để cầm thanh đại kiếm lên và vung đến con sói khi quay mặt lại để đối đầu với nó. Thanh kiếm nặng đến mức tôi chẳng thể cầm nó lên với cả hai tay, nhưng tôi đổ dồn hết sức lực vào cú chém. Tất cả đều phụ thuộc vào giây phút này.
Với tiếng đâm đầy thịt thà và bị đè nén, thanh đại kiếm cắm vào da con sói.
“TUYỆT! A, ư!”
Tôi mừng quá sớm. Thanh kiếm vẫn kẹt trong cổ, cơ thể khổng lồ của con sói nhào xuống tôi. Tôi suýt soát thoát được nanh nó, nhưng không thể nào né được cái thân hình cao ba mét. Sức nặng không mường tượng nổi của nó đè lấy tôi, và ruột lòng tôi trào ra khỏi miệng.
Dù cổ họng bị rách toạc, con sói vẫn cố dập tắt sinh mạng tôi bằng hàm nó. Nó mở to miệng và táp nhằm nuốt lấy đầu tôi, nhưng tôi giật người về sau và né bằng cách vặn người đến tận cùng giới hạn. Rồi tôi lợi dụng lựa nảy để cắm thanh kiếm sâu hơn nữa vào con thú hung tợn.
“Cái con ngu đần khốn—”
Tôi vung vẩy tay như thể mong rằng có thể quẳng cơ thể ba mét của nó sang một bên. Điều đó chỉ đem lại một khoảng hở nhỏ giữa tôi và nó, nhưng với tôi trong thời khắc đó, thì đó chính là kết quả tốt nhất mà tôi có thể mong đợi, cho phép tôi tẩu thoát từ bên dưới. Tôi thả thanh kiếm ra và giãn cách khoảng cách trước khi quay lại nhìn nó. Nó không còn có ý định truy đuổi tôi nữa. Tôi có thể cảm thấy rằng nó đang muốn ép bản thân tiến tới, nhưng cơ thể tả tơi của nó lại không chịu hợp tác. Máu con thú tuôn ra dữ dội, ruột nó bị thiêu thành tro.
Nhưng tôi vẫn không thề hạ thấp cảnh giác. Tôi tiếp theo dõi con sói từ phía xa, và đó là lúc tôi nhận ra—mắt phải của nó đã bị phá hủy bởi lửa, và tên cắm sâu vào chân sau của nó. Thanh kiếm hẳn đã đâm qua ống khí quản, vì tiếng thở của nó đã trở thành tiếng sáo dồn dập.
Một từ cất ra từ miệng tôi: “Mày…”
Con sói lết cái cơ thể bị biến dạng của nó về phía tôi. Để chắc ăn, tôi bám sát vào điểm mù ở con mắt bị cháy của nó. Không lâu sau, nó gục ngã. Máu nó đổ thành nhiều vũng, và nó chỉ thở nổi từng hơi. Ngay khi ngừng thở, nó bắt đầu phát ra ánh sáng màu lục bảo và tan biến đi. Thanh kiếm và đống tên cắm vào con sói giờ đây chẳng còn tồn tại rơi loảng xoảng xuống đất.
“Hở?”
Phải rồi.
Nó chỉ biến mất, xác chẳng còn ở lại. Nó đã biến mất như thể nó chỉ là một sản phẩm từ trí tưởng tượng của tôi. Thứ duy nhất còn sót lại từ nó là một viên ngọc sáng ngời màu xanh lá nằm trên sàn.
Rồi một hộp chữ khác âm thầm đập vào võng mạc tôi:
Đạt được danh hiệu: Khởi đầu của Xanh Thẫm
+0.10 cho Str.
—o0o—
(còn tiếp)
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage