Chinh phục Mê cung: Hướng đến tầng sâu nhất

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 1 (Đang tiến hành) - Chương 4: Tầng thứ hai mươi kiếm tìm ngươi, ta phải sớm biến mất vào bóng tối

Ở thế giới này, tôi khá mạnh. Không rõ vì sao, nhưng thế giới này đối xử với tôi rất nồng hậu về khía cạnh đó. Khi bàn đến tài năng, chỉ số và phép thuật thì tôi đúng là một thế lực. Đó là lý do mà tôi có thể khiến cho đội của gã Arken làm theo lời mình. Trong vài ngày qua, tôi đã hiểu rằng mình đủ mạnh để có thể làm được điều đó. Và cuối cùng tôi đã công khai trình diễn sức mạnh ấy.

Nói ngắn gọn thì tôi đã trở nên ngạo mạn.

Vì có đưuọc sức mạnh ngang tầm với những người lão luyện nhất trong thế giới này chỉ trong vòng vài ngày, tôi đã trở nên kiêu căng để hành động mà không nghĩ rằng sẽ có thứ gì có thể thật sự đe dọa mình ở Mê Cung này. Nhưng đó là sai lầm. Mê Cung chứa những thứ ngoại lai, và tôi đã được cho biết về điều đó hai hôm trước.

Và con quái vật ngoại lai có thể kết liễu đời tôi, thứ dịch đen dạng người tự xưng là “Tida” kia đang vui vẻ mà chuyện trò, nhiễu nhãi xuống mặt đất khi cất lên tiếng nói. “Ta cảm nhận được lũ Bóng Treo đang bị con người săn bắt với tốc độ nhanh kinh khiếp, thế nên ta đến để kiểm tra. Ta nghĩ đây là việc làm của tổ đội sáu người, nhưng có vẻ là ta lầm to rồi.”

Đứng trước khi ghê tởm của nó, bọn tôi cứng họng. Chuông báo động đang vang lên trong đầu tôi: Thứ này tệ thật. Nó trực diện quá mức. Đây là cách ăn nói của thứ đứng đầu chuỗi thức ăn. Rồi còn thứ năng lượng phép thuật rỉ ra đầy rùng rợn từ cơ thể nó nữa. Tất cả mọi thứ thuộc về sinh vật này đều báo hiệu cho nguy hiểm.

“Vậy mà ở đây chỉ có một cặp con nít… Không biết các ngươi có muốn hứng chịu thử thách của ta ngay bây giờ không nhỉ? Dù nhân loại đã đến được tầng thứ hai mươi ba, các ngươi vẫn sẽ né được thử thách tại tầng thứ hai mươi. Nếu hạ được ta, các ngươi sẽ được vinh danh đấy,” nó tiếp tục, giọng khinh khỉnh.

Lời mời đó có khác gì giao kèo với quỷ dữ đâu. Khi đứng đó vắt não ra để nghĩ xem mình cần phải làm gì với con quỷ trước mặt, Dia lên tiếng thay cho tôi.

“Ng-Ngươi là con trùm ở tầng thứ hai mươi hả? Kẻ chưa ai từng đánh bại hả?”

“Chính ta.”

“Ngươi trông giống hệt lời đồn. Ai cũng biết thậm chí Glenn, nhà thám hiểm mạnh nhất của nhân loại, cũng chẳng thể đối đầu được thử thách ở tầng thứ mười và hai mười. Ngươi là thứ huyền thoại đó á?”

“Hoài niệm thật. Ta có đấu với Glenn vài năm về trước. Hắn cũng đi đúng hướng đấy, nhưng còn thiếu sót một chút.”

Được rồi, đó là một huyền thoại. Con trùm mà thậm chí những nhà thám hiểm kỳ cựu cũng phải trốn chạy. Và với kiến thức đó, chỉ có một lựa chọn dành cho bọn tôi.

“Chạy đi, Dia!” tôi hét lên, chạy ngược về hướng đi lên mặt đất.

Không cần phải đối mặt với rủi ro. Nếu nó đúng là trùm của Tầng 20, thì đối mặt với nó sau khi tình trạng thể chất và NL ở mức hoàn hảo sau khi lên cấp mới là điều hợp lý. Đây là tầng thứ năm, và bọn tôi đang Cấp 6. Ít nhất, đây không phải là kẻ thù mà bọn tôi nên chiến đấu ngay vào lúc này.

“Ta chưa nói xong mà. Bọn ngươi sẽ không đi đâu hết. Alty, làm ơn.”

Tôi dừng chân khi nhìn thấy nó. Một con bé đứng ngay hướng tôi đang chạy. Con bé “Alty” này tỏa ra cái bầu không khí ghê rợn chẳng kém cạnh gì Tida. Nó mang dáng hình một bé gái có chiều cao thấp với mái tóc đỏ, và cơ thể được quấn quanh bằng băng gạc được chạm khắc cổ tự. Phần lạ nhất là chân, thứ không được làm từ máu từ thịt, mà được tạo nên từ lửa. Ánh lửa xanh lục mọc ra từ bên dưới lớp băng gạc, và con bé lơ lửng trong không trung.

“Đường đóng rồi,” con quỷ thứ hai này nói với giọng vô cùng đe dọa.

Tôi không cố băng qua. Thay vào đó, tôi thử dò la thông tin.

[HỘ VỆ TẦNG MƯỜI] Kẻ Đánh Cắp Tinh Hoa Lửa

Tôi cạn lời. Thông thường thì con bé sẽ là lính gác tầng thứ mười.

Trời ơi, đây mới chỉ là Tầng 5 mà! Lũ trùm của những tầng khác làm cái quái gì ở đây vậy?!

“Sieg, chúng ta phải chiến đấu thôi,” Dia lên tiếng từ phía sau. “Tôi tin là chúng ta làm được; hợp tác thì chúng ta sẽ có thể đánh bại được bất kỳ ai!” Đối mặt thế gọng kìm của hai con trùm, Dia thủ thế và rút kiếm ra.

Khoan, cậu đừng có đùa chứ! Khoan đã!

Thậm chí Dia có xông vào chúng thì tôi cũng không muốn làm thế. Tất cả thật sai trái. Nếu những thứ này thật sự là trùm của Tầng 10 và 20, thì đúng thật là lạ khi chúng xuất hiện ở Tầng 5. Quá quái dị.

“Chờ đã, Dia!” Tôi phải ngăn cậu ấy lại, quyết định rằng không còn lựa chọn nào khác ngoài chuyện nói chuyện với con quái vật mang tên Tida. Vì bọn tôi có thể nói chuyện với nó, tôi nghĩ phải có hướng đi khác ngoài giao chiến. “Ừm… Tida, nếu được… À, ừm, ta xin phép gọi ngươi là ông nhé?”

Tia lắc đầu, tỏ vẻ vui thú.

“Xin đừng gọi ta là ‘ông.’ Ngươi là con người, còn ta là quái vật. Chúng ta không thể làm tấm gương xấu thế được.”

“Xin lỗi vì chuyện đó, Tida. Bọn ta không tìm kiếm ‘thử thách.’ Thật ra, bọn ta muốn ra khỏi Mê Cung ngay bây giờ cơ.”

“Ta hiểu rồi. Không khát khao chiến đấu à? Cơ mà…chúng ta là con người và quái vật. Và khi chạm mặt nhau thì phải đánh! Đó là cái luật bất thành văn của thế giới này mà, đúng chứ?”

Con quái vật khốn nạn này!

Tida nói như thể đó là một lời mời, nhưng dường như nó chẳng để lại cho bọn tôi tiếng nói nào. Thứ bóng tối đen kịt co đập đầy sức sống, phô ra sự thèm khát giao tranh.

“Vậy dù thế nào thì ngươi cũng muốn chiến đấu. Thế thì ta thấy chẳng có lý do gì phải tranh cãi nữa rồi,” tôi nói khi tiến lại gần Dia. Tôi cần phải hợp tác với cậu ấy, dù là đánh hay chạy.

“Thử thách trong Mê Cung tồn tại cho những kẻ xứng đáng. Và hai ngươi xứng đáng. Ta có cảm giác như thế.”

Tida như con thú săn không thể kìm được thôi thúc vồ mồi. Nó ca ngợi và kêu rằng nó là kẻ sẽ nghiền nát bọn tôi.

“Sieg, cùng đối mặt thôi, dù cho bất cứ chuyện gì có xảy ra! Đây là Mê Cung mà! Những chuyện như thế này có thể diễn ra!”

Dia cũng hệt như Tida—cậu ấy cũng đang mỉm cười trước mối đe dọa hùng mạnh, không che dấu ý chí chiến đấu, như thể để nói cậu ấy là kẻ sẽ nghiền nát nó. Sự bốc đồng đó đang diễn ra theo chiều hướng xấu nhất.

“Ồ! Thứ trẻ tuổi ngọt ngào kia, ngươi hiểu rồi đó!” Tida nói, vui mừng trước tinh thần chiến đấu của Dia. “Ta biết mà! Hai ngươi đúng là tuyệt vời. Hai ngươi có tài năng, và hơn trọng hơn hết là có khuôn mặt. Trông hai ngươi rất giống với những người hùng thời xa xưa!”

“Ngươi nói đúng,” Alty thì thầm từ phía sau. “Đúng là có giống thật.”

“Giờ thì đánh thôi nhỉ?” Tida nói.

Tôi ngay lập tức đứng đối lưng với Dia và thủ thế chiến đấu với Alty.

“Khỉ thật,” Tida nói khi thấy cảnh tượng này. “Hai chọi hai không phải là điều ta muốn. Đây là trận đánh trùm mà, phải là một chọi tất cả.” Với vẻ liến thoắng của kẻ đang nói về xu thế thời trang mới nhất, nó tự cắt phân nửa lực chiến của phe nó xuống.

Như thể con quỷ đang bám theo thứ quy tắc nào đó, và tôi không biết liệu mình có thể tìm được lối thoát từ việc đó hay không.

“Ai trước đây hả, Alty? Theo đúng thứ tự tầng thì ngươi sẽ lên trước đó, vì ngươi quản lý từ Tầng 1 tới 10 mà.”

“Xin kiếu. Ta vẫn còn điều cần làm trên thế giới này. Hơn nữa, sẽ mất không lâu để xóa tan những mối nghi ngờ đâu.”

“Ta hiểu rồi. Vậy ta lên. Ngươi cứ niêm phong phòng lại đi. Ta dùng lửa của ngươi được chứ?”

“Chắc rồi, được thôi.”

Tôi run sợ khi nhìn thấy hai cái nhà máy điện kia nhàn nhã bàn bạc dàn xếp. Tôi cần phải bỏ chạy nếu cơ hội xuất hiện, nhưng chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Nhưng theo những gì chúng đang nói thì có vẻ như nếu bọn tôi chờ thì sẽ né được màn hai chọi hai.

Lửa ồ ra từ cơ thể Alty, tạo nên bức tường lửa đen chắn lại lối ra và vào.

“Đang nằm ngay trên kết giới thế nên không trụ được lâu đâu đấy. Gặp ngươi sau, Tida.”

“À, cảm ơn nhé.”

Và thế là Alty biến mất giữa màn lửa. Nếu bị kẹp vào thế gọng kìm giữa hai con trùm thì có lẽ tôi sẽ nôn mửa mất, thế này tốt hơn, nhưng món quà chia tay mà nó để lại đã ngăn chặn mối lối thoát.

“Tuyệt hảo; chiến trận sẵn sàng rồi. Bắt đầu từ bây giờ, nơi này, đúng, chính căn phòng này sẽ tầng thứ hai mươi. Tầng của Tida, Kẻ Đánh Cắp Tinh Hoa Bóng Đêm. Cơ mà thứ lỗi cho sự sắp xếp vội vã và chuyến công tác này, nhưng hãy cứ coi cái không gian được niêm phong bởi lửa này là tầng thứ hai mươi đi. Nào, hai ngươi—Tới lúc đối mặt với Thử Thách Tầng Hai Mươi rồi!”

Thứ không phải là khuôn mặt của nó vặn vẹo. Thế là xong; Tida đã vào việc. Thứ ma thuật bò trườn trong cơ thể dạng dịch đen của nó đập lên từng hồi, và không khí co giật. Những thứ nhân tính ít ỏi mà nó có trên người trôi đi mất. “Tay” của nó hóa thành lưỡi đao, “chân” nó đi trên đầu ngón như động vật. Hình dáng con người bị quẳng đi, nó khoác lên hình hài đúng với một con quái vật—hình hài của quái thú.

Tôi ngay lập tức phát động chiều không gian thuật. “Chiều không gian: Tính toán!”

Cùng lúc đó, thứ dịch đen của Tida nhấp nhô, phóng tới trước như một con báo. Trong chớp mắt, nó đã tiếp cận sát Dia và vung cánh-tay-lưỡi-đao.

“Dia!” Tôi xô cậu ấy ra, cứu cậu ấy khỏi lưỡi đao chết người kia.

“A! Ta biết ngay! Ngươi thấy được đòn của ta, đúng chứ?!”

Xin lỗi vì ta đã không sánh được với kỳ vọng cao thượng của ngươi, nhưng nhìn thấy không có nghĩa là cơ thể ta có thể phản ứng kịp đâu. Tôi rùng mình khi nhận ra tôi chỉ có thể suýt soát bắt kịp được chuyển động của nó, và đó là khi đang sử dụng Chiều không gian, cốt lõi của sức mạnh chiến đấu mà tôi có. Nếu như thế mà còn thất bại thì tôi sẽ chẳng còn cách nào khác cả. Một lần nữa, tôi lại nghĩ đến lựa chọn bỏ chạy, nhưng ngay lập tức vứt nó đi. Khi mà tốc độ của kẻ thù vượt mặt tốc độ bọn tôi thì chuyện đó chẳng hề thực tế tí nào, và ngọn lửa đen kia không thể nào là ngọn lửa thông thường được.

Hy vọng bằng cả tấm lòng, tôi vung thanh kiếm ngắn với toàn bộ sức lực mà mình có về hình hài đen như mực của Tida.

Choang. Cú chém sang ngang của tôi mắc kẹt trong lưỡi đao chân khớp của con quỷ. Rồi nó chém những lưỡi đao đó xuống mặt kiếm của tôi. Tôi buông vũ khí ra để né đòn từ Tida. Trong một tích tắc, thanh kiếm nằm lơ lửng giữa không trung. Tôi nắm lại nó và thúc vào đầu Tida, đòn mà nếu-chớp-mắt-là-sẽ-bỏ-lỡ-ngay, vừa tấn công, vừa phòng thủ. Chiến công tuyệt diệu nhờ Tính toán.

Vậy mà kẻ thù của tôi theo dõi được động tác đó và né được cú thúc kiếm. “He he he! Sự nhanh nhẹn và linh hoạt của ngươi thượng thừa đấy! Chúng dễ dàng đồng đẳng với Cấp 20 đó! Ta biết mà! Ngươi xứng đáng!”

“Tên Lửa!”

Tia laser xuyên qua mình nó, đục thủng một lỗ. Dia niệm được phép dù bị đẩy sang một bên. Tida cứng người. Nắm lấy cơ hội này, tôi sáp lại và chém kẻ thù từ vai thẳng xuống dưới.

“Ngon!” Dia hét lên, mừng rỡ vì bọn tôi đã tung dính mọi đòn tổ hợp.

Tida không chỉ bị thủng, mà giờ đây nó còn bị xẻ làm đôi. Không thể trách khi người ta hẳn sẽ coi đây là chiến thắng được, nhưng tôi vẫn không hạ thấp cảnh giác, mở rộng khoảng cách với nó. Mồ hôi lạnh vẫn chưa ngừng đổ, cơn rợn sống lưng vẫn chưa nguôi ngoai.

“Ôi không, chắc không được rồi. Ta là quái vật đó.” Khuôn-mặt-không-phải-là-khuôn-mặt của Tida méo mó như nước, hóa thành thứ trông như mặt người. Lỗ thủng trên người nó khép lại, tay-lưỡi-đao của nó biến hình thêm, hợp lại thành một chiếc búa lớn, vung đến tôi với sức mạnh khủng khiếp.

Tôi thấy mình sành sõi trong việc né các đòn đâm chém chỉ trong chớp mắt, nhưng đây là đòn tấn công bằng vũ khí cùn đầu tiên mà tôi đụng độ. Bất ngờ trước sự thay đổi vũ khí đầy đột ngột, đầu búa sượt qua tôi.

“Khự! A!”

Tác động của đòn đánh không thể nào tưởng tượng nổi dù nó chỉ sượt ngang tôi. Tôi tầm sáu mươi ký, thế mà vẫn bị đánh văng đi như thể mình chẳng đáng một ký lô nào. Tôi thậm chí còn không thể giảm chấn cho cú hạ cánh, và lăn lông lốc trên mặt sàn Mê Cung. Cũng lâu rồi tôi mới cảm nhận được cơn đau tê dại lan ra khắp cơ thể mình. Đó là lúc mà tôi nhận ra đây chính là lần đầu tiên tôi bị thương khi đang dùng Chiều không gian. Niềm tin trọn vẹn mà tôi đặt vào nó bắt đầu rạn nứt.

“He he, ta ấn tượng đấy. Ngươi, tên xinh đẹp kia, phép của ngươi đẩy ta đi khá xa đấy. Và ngươi, tên nhanh nhẹn kia, cú chém của ngươi lực đấy. Chắc là ta đã chết hai lần rồi,: Tida vui vẻ nói , hủy bỏ hình dạng của cặp búa và vung đôi tay dạng dịch lỏng.

Khi kiểm tra xem mình đã bị thương tổn gì, tôi xét đến đặc tính của địch. Ừ, phải xem nó là trùm trong trò chơi điện tử. Có lẽ cơ thể thật của nó nằm ở nơi nào khác. Có lẽ điểm yếu là cái “lõi” ở trong người nó. Có lẽ chỉ có vài loại đòn tấn công mới hoạt động. Hay có lẽ, dựa trên điều nó vừa nó, nó cần phải “bị giết” hết lần này tới lần khác. Có hằng hà sa số lựa chọn.

Ngu ngốc thật. Nếu đây là con trùm trong trò chơi điện tử được thiết kế ra để tôi đánh bại thì tôi sẽ dốc hết sức ra để đánh và chiến thắng. Nhưng rất đau lòng phải thú thật, không đời nào tôi tin được việc nó lại bị đánh bại theo cách như trong điện tử được. Có những lúc mà tôi không nắm trong tay con át chủ bài để hạ gục được địch thủ. Nếu tôi nghiêm túc đấu với Tida thì sẽ chẳng thể trụ được lâu.

“He he he! Ta đoán ngươi đang vắt não ra để nghĩ cách hạ ta đây. Thật lòng nhé, ta rất muốn nói cho ngươi nghe, nhưng thế thì còn gì là thử thách, nhỉ?”

Tên khốn này vượt trội trong mảng chọc tức người khác. Nếu ngươi muốn nói ta nghe thì cứ nói thẳng ra đi!

“Sieg, giờ làm gì đây?”

“Bám theo cách cũ! Thấy sơ hở thì cứ việc bắn nó!”

Tôi phóng tới Tida bằng hết sức mình. Cuối cùng thì bọn tôi vẫn còn thiếu hụt thông tin. Chỉ có một điều mà tôi có thể làm trong thời khắc này.

”Tung hết sức thôi! Chiều không gian: Tính toán!”

Bọn tôi sẽ xé nát cái nụ cười ngu ngốc kia ra!

“Giờ còn nhanh hơn nữa à?” nó nói với giọng ngưỡng mộ, ngăn chặn cú phóng trong vô vọng của tôi.

Nếu tôi tiến hành như thường lệ thì kiếm tôi sẽ chẳng bao giờ chạm được nó. Hơn nữa, với mức NL còn lại thì tôi muốn giữ cho trận chiến ngắn thôi. Hy vọng duy nhất tôi có là phải mạo hiểm.

Khi rút ngắn khoảng cách, tôi hạ mình xuống thế thấp. Rồi rút thanh kiếm nằm trong tay phải ra khỏi bao kiếm nằm bên trái. Thế thôi. Đó là kế hoạch. Nhưng tôi tập trung toàn bộ sức mạnh và tốc độ vào đòn duy nhất đó. Một tia sét thép vung hết tốc lực và sức lực không màng đến sức mạnh phép thuật hay sinh lực của tôi.

Tida thấy cú chém bay đến và định gạt nó đi nhờ cánh-tay-đao bên phải. Dùng Tính toán với mật độ cực kỳ dày đặt, tôi có thể nắm được tình hình trong một phần mười giây và nắm được chuyển động của vật thể trong không giang với sai số thấp hơn một milimet. Thời gian chậm dần, chậm dần. Cứ thể như phản ứng hóa học đã kết hợp với sức mạnh phép thuật chảy trong cơ thể và trở thành thứ ma túy cho não tôi. Trong khoảnh khắc ngắn nhưng dài này, tôi tính toán, dự tính và cân nhắc. Và tìm được đòn tối ưu nhất để nằm trên cơ kẻ thù từ cú giao tranh trong tích tắc này.

Tôi đám vào hông Tida bằng tay đeo găng mà không cầm kiếm. Nó sẽ không đời nào hoạt động nếu chệch đi chỉ một milimet, nhưng nó đã trúng, vừa đủ để làm chếch đi đầu mũi đao của Tida. Thế nên cú chém của tôi thắng thế, cắt qua thân con quái vật.

Nhưng tôi chưa thoải mái được; tôi chém từ dưới lên trên để tấn công vào mặt Tida. Dù có bị xẻ làm đôi, Hộ Vệ vẫn cố vung cánh-tay-lưỡi-đao của nó về phía tôi. Nhưng tình trạng tâm trí tập trung cao độ đã cho phép tôi né được trong chân tơ kẽ tóc.

Trật đòn, Tida mất thăng bằng. Tôi chém đầu nó từ đủ mọi góc độ.

“Chết điiiiiii!”

Tôi chém và chặt và xả và băm cho tới khi Tida ngã xuống đất, bấy nhầy và nát bét, thứ dịch đen văng tung tóe như gel. Nó không thể giữ vững dạng nguyên thủy.

Tida đã bị hạ. Tôi đã hạ gục nó. Nếu nó không chết thì cái quái gì trên đời này mới hạ được nó đây?

Vậy mà tôi vẫn chột dạ. Lớp băng bao quanh tim tôi vẫn chưa chịu tan đi.

Thứ dịch đen quằn quại và uốn éo, tạo thành hình chiếc miệng. Và nó nói: “Ka, Ha ha hA, ta KhônG địCh đượC ngưƠi rồI. NgưƠi đáNh bẠi tA về Tốc đỘ lẫn đỘ lInH hoạT. NhữNg lÚc thế Này thÌ tA sẽ dÙng P-PhéP thUật để ChiếN đấU.”

Tôi hét lên trước cảnh tượng ô uế đó. “Dia, lửa!”

“Ta sẽ cho ngươi biến thành cát bụi!” Dia gào lên. “Tên Lửa!”

Phép của Dia chứa nhiều sức mạnh hơn hẳn. Tên Lửa này khác với thường lệ. Nó không phải là tia laser bắn qua không gian trong tức khắc; tầm của nó rộng hơn, phát bắn kéo dìa hơn. Sức nóng áp đảo thiêu cháy xác con quái vật đang nằm tứ tung trên mặt đất, nhưng Tida không biết thành cát bụi như Dia đã nói. Vài mảnh vẫn còn nằm đó, bò trườn và uốn éo như giun, quây quần lại với nhau. Rồi phép chú của Tida hoàn thành.

“He. He he! Phát động phép: Nỗi U Sầu của Con Cừu Thống Khổ.

Ngay khi nó niệm xong phép, một màn đêm che phủ lấy mắt tôi.

“Cái qu—?! Cái khỉ gì đây?!”

Bóng tối dày đặt tình lình xuất hiện khiến tôi choáng váng và lúng túng. Chiều không gian bảo tôi biết ánh sáng trong phòng vẫn không thay đổi, đó là lý do mà tôi kinh ngạc đến thế. Thay đổi đó diễn ra ở tôi. Giác quan cảm thụ bóng tối giờ đây đã được khuếch đại. Cứ như thể thứ gì đó dùng để nhận biết ánh sáng và bóng tối của tôi đã bị tước đi Một màn đen mỏng cũng che lấy thông tin mà tôi nhặt nhạnh được nhờ Chiều không gian, nhưng không phải là bóng tối ở dạng vật lý. Đây là bóng tối tâm thần. Bóng tối cảm xúc và tinh thần.

“Ta đã cướp đi sự quen thuộc với bóng tối của bọn ngươi,” Tida nói từ màn đêm. “Ta còn một cái tên khác là Kẻ Đánh Cắp Tinh Hoa Bóng Đêm. Nhưng không phải vì ta kiểm soát nguyên tố bóng tối. Ta có tài năng kiểm soát tâm trí và cõi lòng của người khác. Ngươi có thể coi ta là loại quái vật chuyên tấn công tâm trí cũng được. Ta tạo ra hiệu ứng đảo nghịch cho những kẻ chạm vào bóng tối của ta, không có ngoại lệ.”

Nó tự hào nói về phép thuật của mình. Dù nó không đi xa tới mức đề cập tới điểm yếu, nhưng tôi vẫn biết ơn cái lưỡi nói nhiều của Tida. Có khả năng cao là tôi có thể tìm được chiến thắng qua sự hả hê của kẻ thù. “Nguyên tố bóng tối.” “Tấn công tâm trí.” “Hiệu ứng đảo nghịch.” Những thuật ngữ đánh thức tư duy game thủ trong tôi.

“Ngươi chạm vào ta quá nhiều lần,” Tida nói, chế giễu sự bất cẩn của tôi.

Tôi có thể cảm thấy thứ dịch đen bám lấy người mình đang uốn éo. Không phí phạm thời gian, tôi gạt đi những thứ mình có thể chạm được trong tầm tay. Có vẻ như trong thời gian đó, cơ thể Tida đã liền lại hoàn toàn. Tôi có thể nhìn thấy hình bóng từ sâu bên trong cái bóng tối giờ đây đã dày đặt hơn. Mắt tôi giờ đã vô dụng, nhưng tôi có thể lờ mờ cảm nhận qua Chiều không gian rằng cái bóng đó vẫn còn ở xa. Nghĩ theo góc nhìn của game thủ, tôi quyết định điều cần làm và không tập trung vào cái bóng kia, mà vào bản thân mình.

[CHỈ SỐ]

TÌNH TRẠNG: Bối rối 5.29, Ô uế tâm trí 1.00, Bóng tối 1.00

Tôi có thêm hai tình trạng mới.

“Giờ thì,” Tida nói, “qua Vòng Hai thôi!”

(Đang tiến hành và cập nhật, còn tiếp)

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage