Sau khi Dia và tôi hoàn thành chuyến đi vào Mê Cung, kinh nghiệm của tôi đã tăng thêm khoảng 100 điểm. Tôi cần thêm tầm 600 điểm nữa để lên cấp. Dành ra vài giờ để lấy vỏn vẹn 100 điểm kinh nghiệm quả là tốc độ chậm đến phát ngáp. Nhưng khi xét đến việc những nhà chinh phục ở độ tuổi ba mươi thường nằm ở Cấp 10, thì tốc độ lên cấp của tôi có thể được gọi là khá nhanh. Dù gì thì nếu tôi cứ tiếp tục như vậy trong sáu ngày nữa thì tôi sẽ lên được Cấp 5. Theo ước tính thì tôi sẽ mất chưa tới một năm để bắt kịp những người đã chiến đấu hơn cả thập kỷ. Nghĩ theo cách đó thì đúng là tôi lên kinh nghiệm nhanh đến lạ thường thật. Nhưng đó là nhìn nhận theo giá trị tương đối thôi, và tôi không thỏa mãn tí nào. Mục tiêu của tôi là chinh phục Mê Cung đến tận tầng thứ một trăm. Cái ý tưởng này sẽ không thể nào xảy ra được nếu tôi không vượt qua giới hạn của con người, đó là ít nhất. Tôi cho bộ não tư duy theo lối của game thủ chạy hết công suất, và từng chút, từng chút, tôi hình thành được kế hoạch để mang mình tới đó.
Đầu tiên, tôi cần phải thu thập tất cả những gì mình cần để khiến cho những chuyến đi vào Mê Cung đáng công đáng sức hơn. Theo kinh nghiệm thì có rất nhiều thứ tôi không biết hay hiểu, nhưng thứ mà tôi cảm thấy ở chuyến đi đầu tiên với Dia là tầm quan trọng của sự bền bỉ. Tôi kết thúc chuyến đi mà không mất tí máu nào, nhưng NL thì lại cạn kiệt. Như thế có nghĩa là nếu tôi có cách phục hồi hay lưu trữ NL thì tôi có thể chiến đấu được lâu hơn. Như thế sẽ giúp cho việc kiếm điểm kinh nghiệm trở nên hiệu quả hơn.
Thứ hai, phương thức mà tôi dùng để săn quái vật có cấp phù hợp với sức mạnh của tổ đội mình cũng sẽ là điều quan trọng. Vì hỏa lực của Dia hiện đang quá mạnh, chúng tôi cần phải thử thách với quái vật mạnh hơn để tăng kinh nghiệm cũng như tài chính. Vẫn là câu chuyện cũ thôi—mánh ở đây là phải ưu tiên việc phục hồi nguồn lực và cẩn thận chọn khu vực đi săn để cày cuốc.
Đó là thứ căn bản hơn cả căn bản khi bàn đến việc lên cấp trong những trò chơi trực tuyến.
“Mình biết mình cần phải tìm hiểu điều gì rồi,” tôi lẩm bẩm với bản thân.
“Sao thế, cưng?” chị Lyeen hỏi. “Em cần tìm hiểu điều gì thế?”
“Ồ, em vừa đi vào Mê Cung lại, thế thôi ạ. Em đang tự nghĩ về tầm quan trọng của việc tìm kiếm được quái vật nào sẽ nằm ở đâu.”
Nhân viên quán nhậu có dồi dào kiến thức về Mê Cung mà tôi có thể khai thác. Tôi mong họ cho mình lời khuyên gì đó, thế nên tôi cảm thấy không cần phải giấu giếm suy nghĩ của bản thân làm gì.
“Òa, em lại đi vào đó lại rồi á hả? Không phải em bảo là em hết đi tiếp nổi rồi sao?”
“Sáng em rảnh, nên khi có thời gian em lại thấy mình quay trở lại Mê Cung ạ.”
“Chà, chắc đúng là em đã đi đến tận Vart này để chinh phục Mê Cung ha. Mà cũng có gì khác để làm đâu.”
“Em sẽ đảm bảo mình không bị thương đâu, chị ạ. Em không muốn ảnh hưởng đến công việc đâu.”
“Ồ, không sao,” chị ấy đáp lại đầy ấm áp. “Em có thể đặt giấc mơ ra trước công việc mà! Quán sẽ hoạt động bằng cách này hay cách khác thôi, đừng có lo. Bỏ chuyện đó qua một bên đi, nãy em có nói gì đó về lũ quái vật, cơ mà—”
“Chuyện đó cứ để ta nói cho mà nghe, Sieg!” Đó là bác Krowe, nhà chinh phục mà tôi có chút quen biết.
“Bác biết nhiều về quái vật ạ?” tôi hỏi.
“Ừ. Trông ta không giống thôi, chứ ta đã từng đi chinh phục trong một thời gian dài đó. Nếu cháu muốn biết gì thì cứ hỏi ta này.”
Tôi quay sang chị Lyeen. Chị ấy âm thầm gật đầu. Rõ là chị ấy đã muốn giới thiệu tôi cho bác Krowe ngay từ đầu rồi.
“Vâng, cháu xin phép nhận lời ạ. Cháu muốn hỏi về những con quái vật mạnh.”
“Mạnh hơn sao? Ý cháu là đám trùm đó hả?”
Nghe thấy từ “trùm,” cái tinh thần game thủ trông thâm tâm tôi muốn nhảy bổ ra ngoài. Nhưng tôi kìm nén sự tò mò lại và tiếp tục điềm đạm trò chuyện.
“Vâng, bọn chúng đó ạ. Cháu muốn biết nhiều hơn về lũ quái vật mạnh xuất hiện ở những tầng thấp, bao gồm cả bọn trùm.”
“Được rồi, để ta! Dù gì thì biết về lũ quái vật cần dè chừng ngay từ đầu cũng là điều quan trọng mà! Chết tiệt, cháu có tố chất lắm đó, biết không hả?”
Tôi đáp lại với cái cười e dè. Tôi không thể nói thẳng với ông là tôi hỏi không phải để dè chừng mà là để xử lý chúng được.
“Nghe đây, Sieg. Không có nhiều con trùm xuất hiện ở tầng đầu tiên đâu. Nếu ta nhớ đúng thì có khoảng mười loại. Ta khá chắc là con gần với cổng Vart nhất được gọi là Lâm Vương Hậu. Nhớ cẩn thận nếu cháu bước vào khu vực mà cỏ cây mọc khắp nơi. Đó là nơi thứ đó sống đó. Có rất nhiều con trùm côn trùng khác ngoài nó nữa. Có những lũ phiền nhiễu như thủ lĩnh của đám nhện khổng lồ, Nhện Song, và cây ăn thịt Hố Mê Cung Mũ nữa.”
Ông Krowe tình nguyện đưa ra hết những thông tin này dù Mê Cung là nơi mà ông kiếm sống. Nghĩ lại thì tôi nợ ông ấy nhiều thật. Giờ tôi đã hiểu vì sao mà khách trong quán thích ông rồi. Ông là loại anh cả chăm lo cho đàn em.
Ông kể tôi hàng tấn thứ về lũ trùm của những tầng thấp khi có thứ xuất hiện trong tâm trí ông. “…và cuối cùng, khi nói đến lũ quái vật mạnh hơn thì chúng ta có lũ Lính Hộ Vệ.”
“Lính Hộ Vệ ạ?” đó là lần đầu tôi nghe đến thuật ngữ này.
“Ừ. Bọn nó là lũ trùm siêu cấp xuất hiện ở tầng mười và hai mươi.”
“Tầng mười ạ? Vậy là cháu chưa phải đối đầu với chúng ạ?”
“Chà, không hẳn là thế. Lũ Lính Hộ Vệ có trí khôn bậc cao, và bọn chúng đi tự do quanh Mê Cung nữa. Nên có khi cháu sẽ đụng phải chúng ở những tầng thấp đó.”
“Trùm đi tự do sao ạ?”
“Ừ. Ta cảnh báo này, nếu cháu đụng phải một con thì chạy ngay nhé. Không ai hạ được chúng đâu. Chúng là lũ quái thú mà những nhà chinh phục mạnh nhất của Liên minh cũng chẳng thể hạ gục được đó.”
“Cháu nhớ rồi ạ.” Không hẳn là tôi cần được căn dặn. Nếu đụng trúng một con thì chắc chắn là tôi sẽ cụp đuôi mà tháo chạy rồi.
“Xin lỗi nhé, ta không cố ý làm cháu sợ đâu. Chúng có thể đi vòng quanh, nhưng có khi cháu sẽ chẳng bao giờ gặp đâu. Ta không nhớ nổi lần cuối mình nghe rằng ai đó gặp được chúng là khi nào nữa. Chúng là huyền thoại với những nhà chinh phục đó.”
“Không sao ạ, cháu cảm ơn bác rất nhiều. Rất thú vị ạ.”
“Nếu cháu nghĩ như thế là thú vị thì cứ đợi tới khi cháu trải qua chúng đi hén! Để ta kể cho mà nghe về hồi nhà chinh phục mạnh nhất của Liên minh, Glenn, đối mặt với một con Lính Hộ Vệ. Nó là dân gian đối với những nhà chinh phục luôn đ—”
“KROWE! Đừng có quấy rầy thằng nhóc lâu vậy chứ!” Tiếng rống giận dữ của sếp tôi lại cất lên từ bếp như thường lệ. “Không là tôi quẳng đít ông ra cửa vì cản trở hoạt động của quán đó!”
“Khoan đã sếp! Tôi chỉ dùng lòng tốt từ tận đáy lòng để nói cho thằng nhóc nghe những thông tin nó cần biết thôi mà!” Ông Krowe cãi lại, rõ ràng là đang tận hưởng chuyện này. “Lúc khác ta kể cho mà nghe,” ông nói với tôi cùng một cái nháy mắt.
Tôi cười và cúi đầu cảm ơn. Ông Krowe đúng là một người anh tốt để dựa dẫm. Sau đó, tôi quay lại làm việc, xử lý thông tin mình vừa kiếm được trong đầu. Và dù có nhanh chóng bị ngập trong lượng khách hàng lớn, tôi vẫn thu thập được những thông tin mà mình cần.
◆◆◆◆◆
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage