『Ngay bây giờ?』
Yung Pung gật đầu sau khi nghe câu hỏi của tôi, trong khi tôi khẽ nhíu mày.
Tôi có thể hiểu được sự thất vọng của cậu ta khi trận đấu giữa chúng tôi bị cắt ngang trước đó, nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, ý định của cậu ta dường như không còn trong sáng như lúc ban đầu.
Cậu ta thật sự không giỏi nói dối nhỉ.
Vì tính thẳng thắn và thành thật với cảm xúc của mình, tôi nghĩ rằng đáng ra cậu ấy nên được gọi là ngây thơ mới phải.
[Không, chỉ là cậu ta chưa trưởng thành thôi.]
Tôi khẽ ho một tiếng khi nghe lời nhận xét của lão Shin.
Thật bất ngờ khi chính lão lại thốt ra câu đó.
Một người từng là Chưởng môn của Hoa Sơn lại nói xấu chính đệ tử trong môn phái của mình sao?
[Bây giờ ngươi coi ta là Thần Kiếm Hoa Sơn hàng thật rồi à?]
Lão Shin cười khẩy trước câu nói của tôi.
[Để cảm xúc chi phối quá nhiều không giúp được ai trong thế giới này cả. Dù ngươi còn trẻ, nhưng ta tin chắc rằng ngươi cũng hiểu ít nhiều điều ta muốn nói.]
Ít nhiều thôi sao?
Tôi hiểu hơn bất kỳ ai về điều mà lão đang nói.
Và một người đã trải qua bao năm trong giới võ lâm hẳn cũng dễ dàng nhận ra điều đó.
Cũng chính vì thế, tôi biết rằng Yung Pung có lẽ đã được nuông chiều từ khi còn nhỏ.
[Không phải lúc nào cũng đúng khi giấu giếm trẻ nhỏ những chuyện như vậy. Thêm nữa, với những đứa trẻ tài năng như cậu ta, đáng lẽ họ phải nghiêm khắc hơn.]
Ngạc nhiên thật, lão Shin lại có vẻ thất vọng.
Tôi đã nghĩ rằng một người từng trải qua chiến tranh như lão phải có quan điểm khắc nghiệt hơn trong việc nuôi dạy lứa trẻ so với thế hệ hiện tại.
[Nhưng cũng không thể trách được. Với nhan sắc như thế kia, ai mà không bị mê hoặc cơ chứ, dù có tu luyện khắc khổ đến cỡ nào.]
Tôi liếc nhìn Namgung Bi-ah khi nghe lão Shin nói.
Mái tóc trắng điểm sắc xanh của cô ấy càng thêm lung linh dưới ánh trăng huyền ảo.
Ánh lửa trại trước mặt nhẹ nhàng chiếu rọi, khiến gương mặt cô hiện lên đầy quyến rũ.
Cô ấy thực sự đẹp đến mức nao lòng.
Khác với Wi Seol-ah, người vẫn còn nét ngây thơ với đôi má bầu bĩnh, Namgung Bi-ah đã hoàn toàn trưởng thành. Vẻ đẹp của cô khiến tôi tự hỏi, liệu con người có thể đạt đến mức hoàn mỹ như thế này sao?
Như tôi đã từng nghĩ trong kiếp trước, chỉ riêng nhan sắc này thôi cũng đủ khiến cô nổi danh không chỉ khắp Anhui mà còn vang xa khắp bốn phương.
Vậy mà thực tế lại hoàn toàn trái ngược, dù cả tài năng kiếm thuật phi phàm của cô cũng không thay đổi được điều đó.
Có phải là do gia tộc Namgung đã che giấu cô ấy sao?
Dù thế nào, tôi cũng hiểu được phần nào hành động của Yung Pung.
[Ta thật sự kinh ngạc vì ngươi lại chẳng cảm thấy gì trước việc cô ấy là hôn thê của mình đấy.]
Tôi cười khẩy trước lời nói của lão Shin. Dù sao thì…
Tôi cũng không khác gì.
Namgung Bi-ah đúng là rất đẹp ngay lúc này, nhưng nhan sắc của cô chẳng thể nào so sánh với hình ảnh “Ma Kiếm Hậu” trong ký ức của tôi.
Khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ Ma Kiếm giống như một màn sương mờ ảo, đầy mộng mị.
Thậm chí, ngay cả những ma nhân điên loạn nhất khi nhìn thấy Ma Kiếm cũng phải ngừng lại.
Nhưng dẫu vậy… vẫn có lý do khác khiến tôi cảm thấy không thoải mái với cô ấy.
Ma Kiếm vốn nổi tiếng vì tính bạo lực hơn hẳn so với các ma nhân khác.
Ngay cả Quỷ Kiếm, một kẻ thích tắm máu và luôn ham mê bạo lực, cũng phải tránh xa “Ma Kiếm Hậu”.
Khi cô ấy chiến đấu với chính gia tộc mình,
Khi cô ấy tham gia vào những trận chiến lớn như trận với phái Kunlun,
Và khi cô ấy đối đầu với cả các ma nhân khác.
Ma Kiếm trong ký ức của tôi dường như luôn chất chứa một lòng hận thù mãnh liệt với nhân loại.
Cách cô ấy chiến đấu cực kỳ tàn nhẫn.
Cô không chỉ nhắm đến việc giết chết kẻ thù mà còn cố gắng mang đến cho chúng cái chết đau đớn nhất có thể.
Để đưa ra một ví dụ, tôi đã từng thấy cô cắt đứt cả bộ phận sinh dục của kẻ địch giữa trận chiến.
Và điều đó không chỉ xảy ra một lần.
Đến mức mà chính Thiên Ma cũng phải nhắc nhở cô hạ thấp mức độ bạo lực xuống.
Dĩ nhiên, cô chẳng bao giờ nghe lời.
Thử nghĩ xem, loại ma nhân nào lại dám phớt lờ lời răn dạy từ chính Thiên Ma?
Cái con điên đó…
Điều đáng sợ nhất là, dù làm gì đi chăng nữa, cô cũng không bao giờ để lộ sát khí, cứ như thể cô giết người chỉ đơn giản là vì cô phải làm vậy.
Còn điều gì khác kinh hoàng hơn thế không?
Tôi nhớ lại những lúc cô ta gây rắc rối khắp nơi, và tôi toàn phải đi dọn dẹp hậu quả. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi nhức đầu.
[...Ngươi đang nghĩ gì mà lại khiến ta cảm thấy khó chịu thế?]
Không có gì đâu.
Nhưng nếu phải chỉ ra một điều, thì đó là Namgung Bi-ah ở kiếp này hoàn toàn khác biệt so với Ma Kiếm trong ký ức của tôi.
Ít nhất thì, đó là điều tôi đang cố tự nhủ.
Namgung Bi-ah ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt tôi khi cô nhận ra ánh nhìn của tôi hướng về phía mình.
Cô ấy trông rất giống Ma Kiếm, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Cứ như thể họ là hai con người khác nhau vậy.
Namgung Bi-ah trước mặt tôi trông rất… trống rỗng và mờ nhạt, giống như một bông tuyết sẽ tan biến ngay khi tôi chạm tay vào.
Tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra khiến cô trở nên liều lĩnh như vậy ở kiếp trước.
Và rồi, như bị cuốn theo dòng suy nghĩ, tôi không thể cưỡng lại sự tò mò về quá khứ của Namgung Bi-ah mà tôi luôn cố né tránh.
『Thiếu gia.』
Tiếng gọi của Yung Pung kéo tôi ra khỏi suy nghĩ miên man.
『Sao vậy?』
Sao cậu ta lại gọi–Ồ, phải rồi… là trận đấu.
Tôi nhìn Yung Pung và hỏi:
『Có vẻ cậu bị thương ở lưng từ lúc nãy, cậu có chắc là ổn không?』
『Một vết thương nhỏ như này chẳng ảnh hưởng gì đâu.』
Tôi hiểu rằng cậu ta có ý chí kiên cường, nhưng có vẻ như cậu đã để cho cảm xúc của mình chi phối nhiều rồi.
Những người của Hoa Sơn đứng từ xa quan sát cũng bắt đầu bẻ khớp tay và tiến lại gần khi thấy hành vi rắc rối của Yung Pung.
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta một lúc rồi nói.
『Được thôi.』
[Hả?]
Không chỉ lão Shin mà tất cả những người xung quanh đều tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi.
Nó thật sự bất ngờ đến vậy sao?
[Ngươi đã nghĩ đến việc từ chối trận đấu cho đến tận bây giờ, điều gì đã khiến ngươi thay đổi ý định?]
...Cũng chẳng có gì đâu.
Thực ra, không có điều gì quá to tát khiến tôi thay đổi ý định.
Như lão Shin đã nói, tôi không hề có ý định chấp nhận trận đấu này lúc ban đầu, nhưng nhìn vào Yung Pung, tôi lại cảm thấy hơi tội nghiệp cho cậu ta.
Lão Shin bật cười.
[Ngươi đang cố gắng che giấu nó, nhưng ngươi thực sự không giỏi nói dối nhỉ.]
Ông có thể phớt lờ nó được không?
[Ta sẽ làm vậy, vì đó không phải là việc của ta. Nhưng ta vẫn tò mò, tại sao một đứa trẻ như ngươi, có vẻ trẻ hơn cả thằng nhóc kia, lại cảm thấy tội lỗi với Hoa Sơn đến vậy.]
Tôi không thể để lão Shin biết lý do thực sự.
Bởi vì tôi đã chấp nhận lời thách đấu của Yung Pung, những người của phái Hoa Sơn, đang định đến quở trách cậu ta, phải dừng bước một cách khó xử.
Cơ mà, nhìn vào ánh mắt cháy rực của Shinhyun, thì chuyện Yung Pung vẫn bị mắng cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Khi tôi đứng dậy để chuẩn bị theo cậu ta, một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Đó là Namgung Bi-ah.
Tôi cố rút tay ra, nhưng tay cô ấy nắm quá chặt…
『Tiểu thư Namgung, cô đang làm gì vậy?』
『Cậu định... đấu sao?』
『...Đúng vậy, như cô thấy đấy.』
Đôi mắt Namgung Bi-ah mở to trước câu trả lời của tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy kinh ngạc như vậy.
Cô ấy nói:
『...Thế còn tôi?』
『Oh...』
Giọng nói của Namgung Bi-ah nghe như thể cô ấy vừa bị phản bội.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự quan trọng với cô ấy đến vậy sao?
『...Cô có muốn đấu với Yung Pung thay tôi không?』
Lúc chấp nhận trận đấu này, tôi đã có một mục tiêu trong đầu.
Nhưng giờ nhìn lại, tôi nghĩ sẽ không sao nếu Namgung Bi-ah thay tôi đấu trận này.
Không hiểu sao, khi nghe tôi nói vậy, Yung Pung trông có vẻ phấn khích hơn.
『Tôi cũng không ngại đâu!』
『Không.』
Lời từ chối nhanh chóng của Namgung Bi-ah như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Yung Pung. Chất giọng lạnh lùng của cô ấy khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.
Vì câu trả lời đó, mặt Yung Pung lập tức tái nhợt, như thể lời từ chối của cô ấy đã gây ra cho cậu một vết thương nội tâm chí mạng.
Một kẻ cuồng tỉ thí với kiếm khách lại đi từ chối đấu tay đôi với Long Kiếm…?
Mình thậm chí còn không dùng kiếm.
Tôi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ khi Namgung Bi-ah khẽ quay đầu đi.
Cô ấy… đang dỗi sao?
Cô ấy thật sự…?
Cô ấy thật sự dỗi chỉ vì tôi không đấu với cô ấy ư?
[Mẹ cái thằng chó khốn kiếp.]
Lão Shin chửi tôi ngay lúc đó, như thể lão đã chờ đợi cả đời chỉ để chửi tôi.
Đó là câu lăng mạ xúc phạm đứng thứ hai của lão, chỉ sau câu chửi tôi là “bọ ngựa”.
Những người theo Đạo thật sự có thể nói lời lẽ cay độc như vậy à…?
[Dù sao ta cũng đã chết rồi, ai quan tâm cơ chứ. Ngươi cũng nên bỏ cái suy nghĩ sáo mòn đó đi.]
Vậy giờ lại là lỗi của tôi?
[Đúng vậy. Ngươi biết rằng có một vị sư từng suýt bị đuổi khỏi chùa vì bị phát hiện ăn vụng thịt không? Vậy việc đạo sĩ biết chửi rủa có gì là lạ?]
Tôi thật sự không cần biết điều đó...
Quá khứ đen tối của một người đã trở thành huyền thoại...
Điều đó càng thêm kỳ quặc vì những lời này chính là phát ngôn từ hồn ma của Chưởng môn Hoa Sơn trước kia.
Tôi không muốn nghĩ về chuyện này thêm nữa, nên chuyển sự chú ý trở lại Yung Pung.
『Thiếu hiệp, cậu có thể đấu không?』
Ánh sáng trong mắt Yung Pung trở lại đôi chút khi nghe tôi hỏi.
『Ừ, tất nhiên là tôi có thể. Tôi sẽ đấu.』
Không hiểu sao, cậu ta trông có vẻ hừng hực hơn trước. Cái tên này đúng là phiền phức hơn tôi tưởng nhiều.
[Khi đã bị lòng ghen tuông làm cho mờ mắt, ngươi sẽ chẳng thể nhìn thấy gì cả.]
Tôi không thể không đồng tình với lão Shin.
Đây có lẽ là điều có lý nhất mà lão ấy đã nói từ trước đến giờ.
______
–Rắc.
Tiếng cành cây gãy răng rắc vang lên.
Tôi vừa giẫm lên một cành cây khô nằm trên mặt đất. Dù đang giữa mùa hè, nhưng khi trời đã về khuya, tôi không còn cảm thấy cái nóng bức bối nữa, nhờ cơn gió mát lạnh thổi qua.
Chúng tôi đứng đối diện nhau, giữ một khoảng cách vừa đủ, và ở giữa, Shinhyun đứng đó, giống như lần trước.
Trên khuôn mặt của Shinhyun hiện rõ sự giận dữ đối với Yung Pung, nhưng tôi không chắc Yung Pung có để ý hay không—
À, hóa ra cậu ta có để ý. Yung Pung đang cố tình lảng tránh ánh mắt của Shinhyun, như thể cậu biết rằng sau khi trận đấu kết thúc, cơn thịnh nộ của Shinhyun sẽ giáng xuống đầu cậu ta không chút khoan nhượng.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau một lúc lâu, rồi tôi nhận ra biểu cảm của Yung Pung lúc này khác hẳn so với trước.
『...Tôi xin lỗi vì hành động của mình,』– Yung Pung khẽ nói.
Giọng cậu ta như tiếng chuột rúc, trái ngược hoàn toàn với sự hùng hổ ban đầu.
Tôi cảm thấy tò mò khi nghe lời xin lỗi đột ngột đó.
『Tại sao lại đột nhiên xin lỗi?』
『...Tôi đã được dạy rằng không nên để cảm xúc chi phối dẫn đến những hành động nằm ngoài tầm kiểm soát, nhưng có vẻ như tôi lại làm bẽ mặt mình một lần nữa.』
Có phải cậu ta đã thức tỉnh nhờ làn gió lạnh? Dù sao thì, việc cậu ấy nhận ra điều này nhanh chóng cũng là một điều tốt.
[Ít ra thì cậu ta vẫn còn có nó trong người.]
Ông nghĩ vậy à?
[Cậu ta có thể tự nhìn nhận và đánh giá bản thân một cách khách quan. Đây là điều rất quan trọng đối với một võ giả.]
Quả thật, Yung Pung vẫn sống đúng với cội nguồn của mình, vốn xuất thân từ một môn phái Đạo giáo.
Dẫu vậy, tôi vẫn thấy Yung Pung lâu lâu liếc trộm Namgung Bi-ah.
Khoan đã, Wi Seol-Ah đâu rồi? Lẽ ra em ấy phải ở bên cạnh Namgung Bi-ah, nhưng giờ tôi lại không thấy em ấy đâu cả.
Chắc em ấy lại đang đi chơi đâu đó rồi.
[Cũng dễ hiểu thôi, cậu ấy còn trẻ, không chống lại được sức hút của một người phụ nữ xinh đẹp là lẽ thường tình.]
Ông tự dưng lại đi bênh vực cậu ta thế? Nói cho ông biết, tôi còn trẻ hơn Yung Pung đấy.
[E hèm... Ta phải bảo vệ danh dự cho đệ tử môn phái của mình chứ. Với lại, ta thấy ngươi có thể trẻ hơn về mặt thể xác, nhưng tâm hồn của ngươi lại không hề giống một đứa trẻ chút nào.]
Tôi không đáp lại lời lão Shin.
Tôi sẽ cảm thấy rất tội lỗi nếu tôi nói dối về tuổi thật của mình.
Sau khi đã làm nóng xong, Shinhyun ra hiệu:
『Bắt đầu.』
Tôi đã tưởng rằng ngay khi trận đấu bắt đầu, Yung Pung sẽ lại lao về phía tôi như trước, nhưng thay vào đó, cậu ta chỉ đứng im lặng quan sát tôi.
[Cậu ta đã cảm nhận được nó từ lần trước.]
Trước khi bị Namgung Bi-ah đá hất văng, cậu ta đã có dịp chứng kiến một chút chuyển động của tôi trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
[Khả năng quan sát tốt đấy. Nếu tiếp tục phát triển theo hướng này, tương lai của Hoa Sơn chắc chắn sẽ nằm trong tay cậu ta.]
Lão Shin tỏ ra hài lòng và khen ngợi.
Ban đầu tôi nghĩ lão có lẽ thiên vị vì cũng đến từ Hoa Sơn, nhưng rồi nhận ra có lẽ lão đã nhìn thấu được ý định của Yung Pung cũng nhờ sự gắn bó với môn phái này.
—Xoạt.
Một thứ gì đó rơi xuống gần Yung Pung.
Thứ đó rơi chạm đất, lập tức vỡ vụn, để lộ ra hình dáng của một cánh hoa mai.
Và ngay lập tức, những cánh hoa mai bỗng chốc xuất hiện xung quanh Yung Pung, lấy cậu ấy làm trung tâm, chúng xoáy nhẹ trong không khí như cuốn theo chiều gió.
Biến kiếm thành hoa, khiến nó nở rộ, và tạo ra Mai Hoa Khí.
Đó chính là khát vọng của mọi võ giả Hoa Sơn, cũng là cột mốc đầu tiên mà một người luyện võ thuộc phái này phải đạt tới.
Kiếm pháp Mai Hoa.
Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến Yung Pung biểu diễn môn kiếm pháp này.
[...Cậu ta đã thành thạo kiếm pháp Mai Hoa ở độ tuổi này rồi? Đúng là quái vật.]
Lão Shin thốt lên, giọng đầy kinh ngạc.
Trong khi tôi đang chăm chú quan sát Yung Pung, lão Shin lại tiếp tục.
[Muốn nghe vài bí kíp để đánh bại cậu ta không?]
Tôi suýt phì cười vì câu hỏi ngược đời ấy.
Chẳng phải trước đó ông vừa bảo sẽ ủng hộ người của mình sao?
[Với tình hình này, ngươi sẽ bị đánh gục trước khi đạt được mục tiêu của mình mất.]
À, hóa ra đây mới là ý định thật sự của lão…
Lão Shin.
[Gì thế?]
Ông có thể thấy được bao nhiêu?
Tôi hỏi lão về cảm nhận của mình khi nhìn vào cả tôi và Yung Pung. Lão im lặng một hồi lâu, như đang suy ngẫm.
Liệu lão có thể nhìn thấu khả năng của cả hai chúng tôi không?
[Ta không cảm nhận được nhiều lắm trong tình trạng hiện tại.]
Có vẻ lão không thể thấy hết mọi thứ. Tôi khẽ gật đầu, coi đó là một điều tốt. Nếu lão thực sự có thể nhìn thấu tất cả, mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nhiều.
Mai Hoa Khí mà Yung Pung tỏa ra dần bao trùm không gian xung quanh tôi. Mặc dù bên ngoài trông như một cảnh tượng thơ mộng, dịu dàng, nhưng bên trong, tôi có thể cảm nhận được sự sắc bén của nó, tựa như hàng ngàn lưỡi kiếm vô hình đang chĩa thẳng về phía mình.
Việc cậu ta có thể giải phóng một lượng Khí khổng lồ như vậy đã là ấn tượng, nhưng điều đáng nể hơn là cậu ấy có thể dồn hết ý chí vào nó.
Yung Pung quả thực xứng danh là một “tinh anh của Hoa Sơn”.
『Tôi sẽ bắt đầu trước.』
『Cậu không định nhường cho kẻ yếu ra tay trước à?』
『Tôi chưa bao giờ coi thường hay nghĩ ngài là đối thủ yếu, Thiếu gia.』
『...Huh.』
Cậu ta khác hẳn so với những kẻ khác. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy hơi hổ thẹn vì đã từng so sánh cậu ta với Gu Jeolyub và Namgung Cheonjun.
『Tôi bắt đầu đây—?』
Nhưng Yung Pung đột nhiên khựng lại ngay khi chuẩn bị tấn công. Tôi có thể thấy sự kinh ngạc trong đôi mắt mở to của cậu, cùng với hơi thở dồn dập.
[C-Cái quái gì đây?]
Lão Shin cũng không giấu nổi sự sửng sốt. Thậm chí, giọng lão còn lắp bắp.
-Phừng-!
Tôi thi triển Hỏa Diệm Thuật, giải phóng một luồng Khí mạnh mẽ trào ra từ cơ thể mình. Thay vì tập trung nó vào một điểm, tôi để dòng Khí chảy tự do ra khắp mọi nơi.
Nhiệt độ tăng dần, như nuốt chửng mọi thứ xung quanh chúng tôi. Ngọn lửa cuồng nộ không có dấu hiệu dịu lại, lập tức đốt cháy sạch Mai Hoa Khí còn vương trong không khí.
Những cánh hoa mai ấy nhanh chóng tan thành tro bụi dưới sức nóng mãnh liệt của Hỏa Khí. Khi Khí của Yung Pung đã bị thiêu rụi, Hỏa Khí của tôi xoáy vòng quanh cơ thể, như thể một cơn bão đã hoàn thành nhiệm vụ càn quét của nó.
Giờ đây, với lượng Khí đã tăng lên đáng kể, tôi thậm chí còn có thể làm được những điều mà trước đây không dám mơ đến. Tôi chẳng dám thử điều gì vì sợ mình không có đủ sức mạnh và hiệu suất không được cao, nhưng giờ thì mọi chuyện trở nên quá dễ dàng.
Cự Diễm Thái Luân Nha (俱炎態輪牙).
Đây không phải là một chiêu thức quá khó hay phức tạp.
Nó chỉ đơn giản là một kỹ thuật cho phép tôi tạo ra một bánh xe lửa bao quanh cơ thể.
Tuy nhiên, đúng với tính chất của Cửu Diễm Hỏa Luân Công, nó có xu hướng tàn bạo và khó kiểm soát như dã thú, nên nó tiêu tốn rất nhiều nội Khí, cũng vì vậy mà tôi ít khi sử dụng nó.
Dù bây giờ tôi có thể kiểm soát nó tốt hơn, nhưng vẫn không thể duy trì nó quá lâu.
[...Từ trước tới giờ, ta không ngờ rằng… con quái vật thực sự lại đang đứng ngay trước mắt mình.]
Lời khen của lão Shin có phần hơi quá đà rồi.
Ban đầu, tôi còn thấy vui vì được khen, nhưng dần dần, cảm xúc đó bị thay thế bằng sự băn khoăn.
Thực sự, tôi không ngờ rằng mình lại có thể tiến xa đến mức này, nhưng phải thừa nhận rằng tôi cũng có hơi phấn khích, vì đã lâu lắm rồi mới có cảm giác bung lụa như này.
Yung Pung đứng trước mặt tôi, rõ ràng bị sốc khi chứng kiến từng cánh hoa mai của mình lần lượt bị ngọn lửa thiêu rụi. Cậu ta hoàn toàn bất lực trước sức mạnh hủy diệt ấy.
Ngay cả Shinhyun, người đứng bên ngoài quan sát, cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên tương tự.
『Thiếu hiệp Yung Pung.』
Cậu ta giật mình khi nghe tôi gọi, như thể bị đánh thức khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn của mình.
『Tôi đến đây.』
Không chờ cậu ta phản ứng, tôi lập tức lao về phía Yung Pung với ngọn lửa xoáy quanh cơ thể.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, toàn bộ không gian xung quanh dường như chỉ còn lại một màu đỏ rực, khi ngọn lửa của tôi nuốt chửng tất cả, bao gồm cả Yung Pung.
Nói không biết ngượng mồm luôn