Tôi không thể tin nổi vào mắt mình.
Sao tôi có thể không ngạc nhiên khi cảnh đầu tiên tôi thấy sau khi tỉnh dậy là một ông lão ngồi giữa phòng mình. Mà đó cũng chẳng phải một ông lão bình thường.
Thiên Thượng Mai Hoa (梅華仙), Dohwa (桃花).
Ông ta chính là Chưởng môn hiện tại của phái Hoa Sơn, một trong những bậc thầy võ thuật được kính trọng nhất trong các môn phái Đạo gia.
Là một bậc đại tông sư kiếm đạo trứ danh, người đời thường so sánh ông với Kiếm Tôn Wi Hyogun.
Và giờ, một người như vậy đang ngồi ngay trong phòng của tôi.
–Sụp.
Ông ấy thậm chí còn đang nhâm nhi một chén trà lấy từ đâu ra chẳng rõ.
Không những thế... cái đó là gì vậy?
Xiên que à?
『Uh...』
Tôi định cất lời thì Thiên Thượng Mai Hoa giơ tay ngăn lại.
Tôi còn đang bối rối thì ông ấy đột nhiên cắn một miếng từ cái xiên que.
『Xin lỗi, ta chưa kịp ăn sáng.』
『…Dạ?』
『Cơ thể già yếu của ta chẳng làm được gì khi đói bụng cả. Ôi, tuổi già.』
『À, vâng...』
Huh?
Cái...
Cái quái gì với người này vậy?
[…Đúng là một tên điên lập dị.]
Tôi suýt nữa thì ho sặc sụa khi nghe lão Shin nhận xét.
Sao ông có thể thốt ra những lời như vậy về đồng môn của mình chứ?
[Đồng môn cái khỉ gì… Khi thằng nhóc này ra đời thì ta đã thành một cái xác khô rồi, oắt con ạ.]
Thằng nhóc…
Chắc từ góc nhìn của lão Shin, Thiên Thượng Mai Hoa chỉ là một đứa trẻ thật. Nhưng nói thế vẫn thấy kỳ cục lắm.
Sau khi ăn xong xiên que và uống cạn chén trà, ông ấy thong thả chùi miệng.
『Xin lỗi nhé, ta định tới thẳng đây ngay, nhưng nhìn thấy cái xiên que ngon quá nên không cưỡng lại được mà mua về…』
『Không, không sao ạ… Cháu không thấy phiền đâu.』
『Haha, đúng là một đứa trẻ ngoan.』
Sau khi kết thúc bữa sáng của mình, Thiên Thượng Mai Hoa bắt đầu mở lời.
『Vậy cậu là cháu trai của Gu Ryoon, phải không?』
『…Không, cháu không phải là cháu trai của Nhị trưởng lão.』
『Hử? Không phải cháu của Gu Ryoon à?』
『Không ạ.』
Chúng tôi có chung dòng máu.
Nhưng tôi không phải con cháu trực hệ của ông.
『Lạ nhỉ, ta cứ tưởng ông ấy nói sẽ gửi một đứa cháu đến đây mà.』
『Nhị trưởng lão chưa từng kết hôn.』
『Ta biết điều đó. Nhưng ai biết được, nhỡ đâu ông ta có con ở đâu đó thì sao.』
『Huh…?』
Có khả năng như thế thật sao?
Càng nói chuyện với ông ấy, tôi càng thấy ông lão này thật kỳ quặc.
[Thì hắn có bình thường quái đâu. Ngươi quên rồi à, hắn là người đã đặt cược cả bảo vật của phái trong một trận thi uống rượu đấy!]
Tôi suýt nghẹn khi nghe lão Shin nhắc lại chuyện đó.
Phải rồi.
Chẳng phải đây là người đã đánh cược bảo vật của cả môn phái và để mất nó chỉ vì thi uống rượu thua sao?
Nhưng ông ấy trông không hề giống loại người sẽ làm những việc như thế…
Ông lão trước mặt tôi nhìn rất giống một đạo sĩ thanh cao, điềm tĩnh.
『Ông đã nhận được thư của Nhị trưởng lão đúng không? Vì ông biết trước cháu sẽ đến…』
『Đúng vậy, ông ta nhờ ta đối xử tốt với đứa cháu mang bảo vật đến.』
Cháu ư… Tôi vẫn chưa quen với cách gọi này.
Nhưng tôi hiểu lý do Nhị trưởng lão viết lá thư như thế.
Thiên Thượng Mai Hoa nhìn tôi rồi nói tiếp:
『Ta xin lỗi vì đã đến vào sáng sớm thế này, nhưng khi nghe tin cậu tới, ta không thể chờ đợi được nữa.』
Vậy nên ông đã phá lệ xông vào phòng tôi lúc tôi vẫn còn đang say giấc...?
Giờ nghĩ lại, tôi cũng hiểu rằng chuyện này liên quan đến bảo vật của cả môn phái, vậy nên cũng không trách ông ta được…
『…Haizz, ta vẫn còn nhớ như in những lần bị các trưởng lão mắng mỏ thậm tệ khi họ biết chuyện ta đã làm với viên đá quý đó.』
『…』
Hả?
Ông ấy có cảm thấy hối lỗi về việc đã đánh mất bảo vật không vậy?
Lão Shin, ông nghĩ sao?
[…Đừng có hỏi ta.]
Giọng lão Shin có chút run rẩy, nghe như mang theo cả sự hổ thẹn.
『Dù gì thì, ta đã rút ra được bài học rồi. Không bao giờ uống rượu với đám quái vật đó nữa… Bọn chúng đúng là không phải người thường.』
Khi ông ấy nhắc đến "bọn chúng", tôi đoán rằng Nhị trưởng lão cũng nằm trong số đó.
Cuộc gặp gỡ nào lại có thể tụ họp toàn những nhân vật đáng sợ như thế nhỉ?
Hình ảnh về một Thiên Thượng Mai Hoa thanh tao, cao quý trong tâm trí tôi đã sụp đổ hoàn toàn. Cũng tệ hại y hệt như hình ảnh của lão Shin vậy.
[Cớ sao ta lại bị lôi vào chuyện này hả!?]
Ông hãy nhìn lại bản thân đi, ông làm sao đòi người ta kính trọng ông được?
[Con mẹ nó… Người như ta đâu đáng bị đối xử như thế này!]
Đúng vậy, ông đâu còn là người nữa, ông là ma mà.
Thiên Thượng Mai Hoa thở dài đầy chán chường rồi hỏi tôi.
『Vậy, bảo vật đâu rồi, nhóc?』
Cuối cùng ông ấy cũng hỏi đến thứ mà tôi đang giữ.
『Cháu đang giữ nó.』
『…Tốt, vậy thì—』
『Tuy nhiên, cháu không thể giao nó ngay lúc này.』
『Hửm…?』
Thiên Thượng Mai Hoa ngạc nhiên trước lời tôi, và tôi chỉnh lại tư thế ngồi.
『Cháu được giao nhiệm vụ trao trực tiếp bảo vật cho Chưởng môn của phái Hoa Sơn.』
『Đúng, và Chưởng môn ấy đang ở ngay trước mặt cậu đây.』
『Nhưng cũng có thể ông không phải là Chưởng môn mà?』
Thiên Thượng Mai Hoa khựng lại, ngẩn người trước phản ứng của tôi. Rồi ông ta cười phá lên giữa căn phòng.
『Ta trông giống giả lắm à?』
『Không, hoàn toàn không. Dù cháu còn trẻ và vẫn còn nhiều điều cần học hỏi, nhưng cháu chắc chắn người trước mặt mình là Chưởng môn phái Hoa Sơn.』
Hương thơm thoang thoảng của hoa mai vẫn lơ lửng trong không khí, cùng với luồng Khí trong tôi bị khuấy động khi đối diện với ông ấy.
Chỉ cần nhìn qua, tôi đã biết rằng đây chính là Thiên Thượng Mai Hoa.
Ông ấy hỏi:
『Vậy tại sao?』
『Vì cháu phải làm mọi việc đúng quy cách. Cháu, Gu Yangcheon, đại diện cho Gia tộc Gu, tới đây để trao trả bảo vật cho môn phái Hoa Sơn.』
Dù đang nói, tôi không khỏi nuốt khan vì căng thẳng.
Không thể tin nổi tôi phải thực hiện một việc trọng đại thế này ngay vào sáng sớm, khi đầu óc vẫn còn lơ mơ.
Đúng là phiền phức…
[Sao không đưa luôn cho ông ta đi?]
Đừng giả vờ, ông cũng biết hết mọi chuyện rồi mà…
[Ha, ngươi chỉ nhanh nhạy trong mấy tình huống thế này thôi. Còn những việc đơn giản khác thì đúng là ngáo hết thuốc chữa.]
Làm sao mà tôi biết rằng ông ta sẽ xuất hiện bất ngờ vào sáng sớm chứ.
Thiên Thượng Mai Hoa không ngắt lời, chỉ im lặng đợi tôi nói hết.
Rõ ràng ông đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi.
『Vậy nên, cháu không thể giao bảo vật khi chúng ta còn chưa lên đến Hoa Sơn.』
『Ta hiểu rồi… Nhưng có vẻ như cậu đã quên một điều.』
Tôi chưa kịp hỏi đó là gì thì cả người tôi đã cứng đờ.
Đột nhiên, một áp lực khủng khiếp từ đâu đó đè nặng lên đôi vai tôi, khiến tôi không thể cử động.
Dù thân hình ông ấy nhỏ bé, nhưng luồng Khí tỏa ra lại dày đặc đến mức lấp đầy cả gian phòng.
『Sao ta phải nghe lời cậu? Cậu quên rằng ta có thể lấy nó bằng vũ lực sao?』
Cả người tôi run rẩy khi cố gắng chịu đựng áp lực đó. Tôi cố gắng giữ vững tinh thần và bắt đầu luân chuyển Khí trong cơ thể.
Có lẽ đây không phải là quyết định khôn ngoan, nhưng tôi không có sự lựa chọn nào khác nếu muốn bảo toàn mạng sống.
Thiên Thượng Mai Hoa đã lên kế hoạch thử thách tôi ngay từ đầu.
Điều này rõ ràng từ việc lão Shin, người luôn lắm lời, giờ cũng im lặng.
Và thứ hai,
Mình vẫn có thể sử dụng Khí.
Thiên Thượng Mai Hoa đã cố tình để lại một khoảng trống vừa đủ để tôi có thể vận dụng Khí, nhằm kiểm tra khả năng của tôi.
Tôi không biết vì sao mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng này, nhưng nếu ông ta muốn kiểm tra, tôi sẽ chiều lòng.
Trong cái thế giới khắc nghiệt này, yếu đuối chỉ khiến mình bất lực mà thôi.
Sau khi lưu chuyển Khí qua toàn bộ cơ thể, áp lực trên đôi vai tôi dần được giải tỏa, và tôi có thể cử động một chút.
『…Woah.』
Thiên Thượng Mai Hoa nhếch mép, tỏ vẻ hài lòng.
Tôi vẫn đang phải gồng mình chịu đựng áp lực khủng khiếp, giọng nói bật ra yếu ớt:
『…Cháu… không nghĩ… ông sẽ làm vậy.』
『Tại sao không?』
–Crắc!
Lại thêm áp lực đè nặng hơn.
Cái lão già điên rồ này cứ hỏi mà không để tôi có cơ hội trả lời, hay ông ta chỉ muốn tôi chịu khổ thêm đây?
『Ughh…』
Tôi quyết định rút thêm Khí để đối chọi với áp lực khủng khiếp này, thầm mong đây là quyết định đúng đắn.
[Đừng đẩy mạnh quá, không nó lại nổi loạn đấy.]
Tôi biết rồi…!
Luồng Hỏa Khí bắt đầu xuất hiện và dâng lên quanh vai tôi.
Nhưng tôi không để nó bùng nổ mà kịp thời nén lại để nó dày đặc hơn.
Nhờ vậy, tôi cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ nhõm hơn, giọng nói cũng rõ ràng hơn.
『Như cháu đã nói, cháu chắc chắn ông chính là Chưởng môn phái Hoa Sơn.』
Đôi mắt của Thiên Thượng Mai Hoa lấp lánh tia thích thú, ông nhìn thẳng vào tôi.
『Nhưng nếu ta cướp lấy bảo vật, vì ta không hài lòng với thái độ của cậu thì sao?』
『Nếu vậy… cháu sẽ không có cách nào ngăn cản ông. Nhưng ông sẽ không giết cháu đâu, và cháu sẽ trở về Gia tộc để báo cáo lại tất cả.』
『Haha… Không nghĩ đến hậu quả sao? Cậu giống Gu Ryoon thật.』
Cái gì cơ...?
Đó chính là câu xúc phạm lớn nhất mà tôi từng nghe trong năm nay đấy…
Nhưng tôi phải kìm nén sự khó chịu và bực bội trong lòng, nên chỉ có thể cười gượng.
[…Ngươi nên nhìn cái mặt của mình đi, hài phết đấy…]
. . .
Sau khi cười lớn, Thiên Thượng Mai Hoa chợt ngừng lại, và luồng Khí khủng khiếp bao trùm căn phòng cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.
『Có ai đó ở bên ngoài không?』
Từ ngoài cửa, Shinhyun – người đã rời đến phái Hoa Sơn tối qua – bước vào sau khi nghe thấy giọng của Chưởng môn.
『Có, thưa Chưởng môn.』
Ông ấy vừa gọi anh ta vào trong phòng của tôi thật sao?
…Họ có nhận ra đây là phòng riêng của tôi không vậy?
『Khi các vị khách từ Gia tộc Gu chuẩn bị xong, chúng ta sẽ lên núi. Hãy thông báo cho các trưởng lão.』
『Vâng, thưa Chưởng môn.』
Shinhyun rời đi sau khi nhận lệnh.
Thiên Thượng Mai Hoa quay sang nhìn tôi, lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, rồi nói:
『Trước đây, Gu Ryoon từng nói với ta về cậu.』
『Nhị trưởng lão sao?』
『Phải, ông ấy bảo cậu là một tiểu tử ngỗ nghịch, gây không ít rắc rối cho ông ta.』
『…Haha.』
Nhị trưởng lão… ông ta thật sự dám nói xấu tôi với người ngoài sao…?
『Vậy mà, sau đó ông ta lại dùng những lời chưa từng thốt ra để khen ngợi cậu.』
『…Khen cháu?』
『Đúng vậy, trông ông ấy vui vẻ đến lạ thường, đến giờ ta vẫn không thể quên được biểu cảm của ông ta.』
『…Khụ.』
Thiên Thượng Mai Hoa bật cười lớn khi nhớ lại.
『Ta xin lỗi. Không chỉ đến vào sáng sớm, ta còn gây rắc rối cho cậu.』
Tôi cố hắng giọng, điều chỉnh lại giọng nói của mình.
『…Cháu biết mình còn kém cỏi, chưa đạt kỳ vọng của ông. Cháu không rõ lý do đằng sau hành động của ông, nhưng chắc hẳn ông cũng có lý do chính đáng.』
[Ngươi bôi mật lên lưỡi hay sao thế, khéo mồm đến nỗi khiến ta cũng phải nổi da gà...]
Trước mặt tôi là một người đàn ông mà chỉ cần động tay động chân là có thể xóa sổ cả một ngọn núi, tôi đâu còn sự lựa chọn nào khác.
『Gu Ryoon, ông ta không chịu trả lại bảo vật suốt bao nhiêu năm qua dù ta đã nài nỉ, cậu có biết điều kiện mà ông ta đưa ra là gì không?』
『Cháu không biết.』
『Ông ấy yêu cầu ta dạy cậu.』
『…Hả?』
Tôi ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Nhị trưởng lão đã đề nghị cái gì cơ? Tôi cứ tưởng ông ấy chỉ đưa bảo vật cho tôi vì quá lười để tự mình đem trả.
...Và thật đáng sợ khi biết rằng ông ta đã giữ bảo vật của người ta suốt mấy năm qua sau khi thắng cược bằng một trận thi uống rượu.
Thiên Thượng Mai Hoa cười lớn rồi nói tiếp, dường như chẳng màng đến suy nghĩ của tôi.
『…Nhưng trong mắt ta, có vẻ như cậu chẳng cần đến sự chỉ dạy đó.』
『Không hề, làm sao cháu—』
『Nhóc à, khiêm tốn quá đôi khi cũng không tốt đâu. Ta từng nghĩ rằng Kiếm Long của Hoa Sơn sẽ là thiên tài vĩ đại nhất trong thế hệ này, nhưng sau khi gặp cậu, ta đã thay đổi suy nghĩ.』
Tôi không biết phải đáp lại lời khen ngợi đó thế nào.
Trong kiếp trước, tôi không bao giờ được nghe những lời tán dương như vậy, nên giờ đây cảm giác này hoàn toàn xa lạ đối với tôi.
Nhưng tôi cũng thấy một chút tội lỗi, bởi chỉ sau khi hồi quy, tôi mới có thể nghe được những điều này.
Biết làm sao được…
Tôi quyết định đón nhận mọi lời khen tặng, dù cảm giác có phần vô liêm sỉ.
『Làm sao đây...?』
『…Ý ông là sao?』
『Ý ta là... cậu không cần tới sự chỉ dạy của ta nữa, nhưng chỉ thưởng một viên nén Khí thôi thì vẫn chưa đủ.』
『Không, cháu nghĩ một viên nén Khí là đủ rồ—』
『Oh! Được rồi, ta có ý này.』
『Huh?』
『Chúng ta sẽ bàn thêm sau khi lên núi.』
Lạy chúa, ý ông là chuyện gì…!
Sao ông lại tự quyết định mà không hỏi ý kiến tôi chứ…?
『Vâng… Cháu sẽ chờ.』
[Ngươi nghĩ thế nhưng có dám cãi lại ông ta đâu.]
…E hèm.
『Phải rồi, nhớ gặp ta khi cậu lên núi. Ta nghĩ chúng ta có nhiều thứ cần trao đổi lắm đấy. Ví dụ như phần thưởng chẳng hạn,』 Thiên Thượng Mai Hoa nói trong khi chỉ vào vùng đan điền của tôi,
『Và cả luồng Khí trong cơ thể cậu nữa.』
『…!』
Tôi không thể che giấu sự run rẩy của mình khi nghe những lời ông ấy vừa thốt ra trong khi mỉm cười.
Ông ta đã phát hiện ra rồi?
『Được rồi, cậu cứ ăn sáng đi. Đói bụng không tốt đâu.』
Sau khi nói xong, Thiên Thượng Mai Hoa bước ra khỏi phòng — bằng cách nhảy qua cửa sổ.
Khoan, khoan đã, sao không đi qua cửa ra vào mà lại nhảy qua cửa sổ…?
[...Woah, đúng là một tên điên chính hiệu...]
…
…Lần này thì tôi phải đồng ý với lão Shin.
***
Sau khi trải qua hàng loạt chuyện rắc rối, tôi bước ra khỏi phòng với khuôn mặt phờ phạc.
Muyeon đang đợi tôi bên ngoài, vẻ mặt anh ta trông cứ như vừa gặp phải thứ gì đó vô cùng khủng khiếp.
『Có chuyện gì vậy?』
『Không… có gì.』
Trông anh ta như vừa nhìn thấy ma vậy.
Tôi lờ Muyeon sang một bên rồi bắt đầu đi tìm Wi Seol-Ah.
Thông thường, em ấy sẽ gõ cửa phòng tôi mỗi sáng, nhưng hôm nay không thấy đâu cả.
『Em ấy đâu rồi?』
『Ngài… đang tìm Wi Seol-Ah à?』
『Ừ. Còn ngươi bị sao đấy, sao lại cứng đờ ra thế kia?』
『…Tôi vừa được bắt tay với Chưởng môn Thiên Thượng Mai Hoa.』
『…Hả?』
『Giờ tôi có thể chết trong mãn nguyện rồi.』
『…Ờ, hẳn rồi.』
Tôi lắc đầu ngao ngán khi thấy hộ vệ của mình đang ngây người ra.
Không biết anh ta sẽ có biểu cảm gì nếu biết rằng mình đã từng ngồi chung bàn với Kiếm Tôn nổi danh khắp Trung Nguyên nhỉ?
Ý nghĩ đó khiến tôi bật cười thầm.
『Em ấy lại chạy đi đâu rồi?』
『Tôi nghe nói cô bé đã đi đâu đó cùng với ông Wi.』
『Ông Wi?』
Em ấy đã đi đâu đó cùng với Kiếm Tôn? Tại vùng Shaanxi này?
Đi đâu được nhỉ?
Muyeon đưa cho tôi một tờ giấy.
『Đây là dấu phê duyệt của gia tộc.』
Tờ giấy có in biểu tượng của Gia tộc Gu, không thể là giả được.
Và tôi không nghĩ Kiếm Tôn sẽ nói dối về mấy chuyện này.
Chắc Wi Seol-Ah sẽ ổn thôi, vì có Kiếm Tôn bên cạnh mà.
Khi chuẩn bị đi đến phòng ăn để dùng bữa, tôi thấy một người khác bước ra từ phòng gần đó.
Người vừa bước ra, trong khi vẫn còn đang dụi mắt vì ngái ngủ, chính là Namgung Bi-ah.
『…Oh.』
Namgung Bi-ah từ từ giơ tay lên, nhẹ nhàng vẫy vẫy khi nhìn thấy tôi.
Cách cô ấy chào buổi sáng à…?
Cô ấy trông vô cùng yên bình, dường như không hề biết chuyện gì vừa xảy ra sáng nay.
Tôi nhìn cô ấy trong thoáng chốc rồi hỏi:
『Muốn ăn sáng không?』
Namgung Bi-ah khẽ gật đầu đáp lại câu hỏi của tôi.
Fun fact: Tên ông này Dohwa nghĩa là Hoa Đào, nhưng danh hiệu ổng lại là Hoa Mai, hai loại hoa giống nhưng cũng khác nhau.